“Tiểu tổ tông, ngươi lại làm chuyện gì vậy?” Nguyệt Lão lòng như lửa đốt chạy tới. Hắn mới thu được một tiểu đồ đệ, lanh lợi đáng yêu, nhưng mà lại là một kẻ trộm to gan, chỉ cần một ngày không để mắt đến y là ngày đó liền loạn thất bát tao.
Tiểu đồng chớp chớp con mắt, nhìn Nguyệt Lão, lại bày ra vẻ mặt của quai bảo bảo (*) nói: “Sư phụ, làm sao vậy?”
(*) bé ngoan
Nguyệt Lão vừa nhìn liền biết tiểu tử này lại làm chuyện xấu gì, nghiêm mặt, nhìn tên trộm, một mặt nghiêm túc nói: “Tiểu tử ngươi lại sửa lại nhân duyên của ai? Ngươi có biết là lần trước ngươi không một lời giải thích đem một cao tăng đắc đạo cột tơ hồng với một yêu tinh, hiện tại cao tăng đã hoàn tục đi theo yêu tinh, ta đã bị Ngọc Đế quở trách một lúc lâu đấy.”
Tiểu đồng ngoác miệng ra, lầm bầm nói, “Đó là do cao tăng kia chính mình chưa đủ đạo hạnh thôi.”
“Ngươi, ngươi lần này lại làm ra chuyện tốt gì rồi?” Nguyệt Lão tức giận đến tím cả mặt mày, nói: “Ngươi phải biết, nhân duyên này một khi viết vào, chính là không xóa bỏ được.”
Nguyệt Lão nhìn Tiểu đồng một trận chột dạ, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an mãnh liệt, Nguyệt Lão chạy vào nhìn, bên trong liền truyền đến một trận tiếng kêu tức đến nổ phổi, “Ngươi sao lại đánh tơ duyên đế vương một nước của người ta với một con lợn hả?! Chuyện này làm sao mà xảy ra được?!”
Tiểu đồng lè lưỡi, người hoàng đế này lãnh huyết vô cùng, không được người ta yêu thích chút nào, vốn là không có ai làm bằng hữu, cô độc cuối đời, hiện tại chính mình giúp y tìm một bằng hữu còn không phải rất tốt sao?
Nguyệt Lão lúc đi ra hít vào không ít không khí nhưng thở ra chả bao nhiêu, y sớm muộn cũng sẽ bị tiểu đồ đệ này của mình làm tức chết.
“Bây gờ nhân duyên đã định, cũng chỉ có thể như vậy. Ta đi hỏi Thái Thượng Lão Quân mượn viên đan dược, để con lợn này biến thành người, cũng coi như là thành toàn một đoạn nhân duyên này đi.” Nguyệt Lão uể oải nói.
“Sư phụ, đó là con….lợn đực.”
Nguyệt Lão nghe xong, hai mắt trắng dã, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.