*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Nàng nói gì đấy?’ Lời nói Hoàng đế mang theo ý cười: ‘Giọng nhỏ quá, trẫm không nghe được.’
Thanh Li bị thái độ cười cợt của hắn làm cho tức giận, móng tay cắm sâu vào lưng hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi, ‘Mạnh hơn chút nữa đi.’
~
Sau một đêm sênh ca, sáng sớm ngày hôm sau, hai người đều thức dậy hơi trễ.
Thanh Li mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Hoàng đế bên cạnh đã thức dậy, nàng lẩm bẩm mộtcâu: ‘Chàng không đi gấp sao?’
Mấy ngày trước nàng bị bệnh, Hoàng đế đều ở bên cạnh chăm sóc, cho nên chính sự bị tồn đọng rất nhiều.
Vì lý do này, mấy ngày hôm sau Hoàng đế càng bận tối tăm mặt mũi, ban đêm hai người ngủ cùng nhau nhưng đến sáng hôm sau, phần lớn lúc Thanh Li thức dậy thì hắn đã đi đến tiền điện phê duyệt tấu chương rồi, hôm nay hắn còn ở lại đúng là hiếm thấy.
‘Gấp gáp gì chứ,’ Hoàng đế lười biếng ôm nàng, ‘Khó khăn lắm mới được rảnh rang, không cho trẫm có cơ hội ngắm nàng một lát sao?’
‘đi chỗ khác,’ Tiểu cô nương tức giận mắng hắn, ‘Ai cho chàng ngắm chứ!’
‘Đương nhiên là Diệu Diệu nhà ta cho rồi,’ Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, ‘Nếu trẫm ngắm người khác, Diệu Diệu sẽ đau lòng đấy, làm sao trẫm nỡ cho được?’
Thanh Li bị hắn trêu đến xấu hổ, nàng ngượng ngùng đẩy cánh tay hắn ra, ‘Tấu chương nhiều như vậy, chàng không đi xem à?’
Ngược lại Hoàng đế cũng không làm khó nàng, ánh mắt lượn một vòng trên mặt nàng, hắn dò hỏi: ‘---- đi cùng trẫm nha?’