*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói trẻ trung hơn một chút bắt đầu phụ họa, ‘Đúng thế đúng thế, mặt trời vừa lên là không ai dám ra khỏi cửa, chỉ đến khi trời chiều buông xuống thì mới dám ra ngoài hít thở không khí đấy ạ.’
Thanh Li và Hoàng đế đang ngồi trong đình nghỉ mát, bốn phía đều là nước, chỉ có một lối đi, gió thổi nhè nhẹ, đưa tiếng nói của hai người kia đến trong tai, trông như sát bên nhưng thật ra lại rất xa.
Thanh Li nghe giọng hai người kia không giống cung nhân, chỉ sợ là phân phận chủ tử, lòng nàng xoay chuyển quay sang hỏi Hoàng đế: ‘--- Là vị thái phi nào đó chăng?’
Hoàng đế cười khẽ một tiếng, vẻ mặt mang theo chút châm chọc tế nhị, hắn không trả lời mà kéo Thanh Li đứng dậy, ‘Nếu nàng muốn biết thì ra ngoài xem là biết mà.’
Tiên đế có rất nhiều phi thiếp, đến bây giờ chỉ còn ba người, tuy nói Hoàng đế chưa từng cho họ thể diện, nhưng dù sao họ cũng là trưởng bối, lại không quen thuộc, Thanh Li và Hoàng đế ra khỏi đình nghỉ mát, nàng tỏ ý bảo Hoàng đế đi trước, còn mình thì ung dung đi phía sau theo đúng phép tắc.
Hoàng đế thấy mới chớp mắt đó mà tiểu cô nương trở nên ngoan ngoãn không tưởng, khóe môi hắn giật giật, có điều hắn cũng không nói gì mà đitrước nàng nửa bước, dẫn nàng đi đến nơi phát ra tiếng nói.