Trầm Chu

Chương 139: Nhẹ nhàng phản kích (2)




“Huyện trưởng, hỏng chuyện rồi, vừa rồi Dương Huống Tài nói với tôi rằng người của tập đoàn Jason thông báo cho ông ta biết là hợp đồng đã được ký, là Thị trưởng Phương trên thành phố tự mình ký tên!”

Thư ký của Lưu Hữu Dân bất chấp thể thống ghé tai thì thầm với Lưu Hữu Dân ngay trước mặt mọi người chính là để nói một câu này.

Một câu này đã là quá đủ.

Một giây trước Lưu Hữu Dân hãy còn dùng dằng đắc ý vì nắm chắc mọi thứ trong tay, chỉ trong nháy mắt như vậy ông ta không thể hiểu nổi mình đã nghe thấy cái gì.

Hợp đồng của tập đoàn Jason đã được ký? Khốn kiếp, là kẻ nào trong huyện dám bỏ qua ông ta hạ quyết định như thế!

Người ký hợp đồng là Thị trưởng Phương trên thành phố? Từ từ đã, việc này thật kỳ lạ, hai ngày trước Thị trưởng Phương mới nói chuyện điện thoại với ông ta, sao không hề có dấu hiệu gì đã đưa ra loại quyết định này?

Dù sao cũng là người có kinh nghiệm chìm nổi chốn quan trường, cho dù lập tức để lộ cảm xúc ra ngoài vì bị đả kích quá mạnh thì Lưu Hữu Dân vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại, ông ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhằm che giấu sự thất thố của bản thân.

Nhưng người ở đây có người nào là không có hỏa nhãn kim tinh? Sao có thể không nhìn ra được sự biến hóa trên mặt Lưu Hữu Dân, đám người liền bắt đầu suy tính nhỏ nhặt trong lòng.

“Các vị.”

Là người ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ chớp mắt đã có thể thu toàn bộ phòng họp vào trong đáy mắt, Thị trưởng Mễ đã bắt đầu thờ ơ lạnh nhạt từ lúc thư ký của Lưu Hữu Dân bước vào, mãi cho đến khi Lưu Hữu Dân biến sắc thì khóe môi ông ta mới lộ ra một nét cười lạnh, đến khi ông ta mở miệng nói chuyện thì vẻ lạnh nhạt trên gương mặt Lưu Hữu Dân lúc trước đã chuyển lên gương mặt ông ta.

“Về việc phân tích hợp đồng của tập đoàn Jason, chỗ tôi cũng có một bản, Tiểu Trương, cậu chuyển tài liệu này xuống để mọi người có thể xem được cẩn thận, xem xem kỹ thuật mà tập đoàn Jason đồng ý chuyển nhượng cho chúng ta rốt cuộc là ‘lạc hậu’ đến mức nào!”

Nói đến đây, ông ta nhấc chén trà trên bàn lên nhấp một hớp, chờ thư ký của mình chuyển tài liệu xuống cho từng người.

Phó Lập Dương là người cầm được tài liệu đầu tiên, không tính cái khác, chỉ mấy chữ ‘Viện Nghiên Cứu Khoa Học Quốc Gia’ được bôi đậm tô đỏ ở ngay trang đầu tiên đã dọa ông ta giật nảy mình.

Lưu Hữu Dân cũng có được tài liệu, ông ta cầm báo cáo đặt trước mặt mà cảm xúc trên mặt không rõ.

Thị trưởng Thước đợi mấy phút, đến khi thấy tất cả mọi người đều đã có được tài liệu trong tay mới lại nói:

“Mọi người có thể đọc thật kỹ, chỉ ngay ở trang đầu tiên mà Viện Nghiên Cứu đã khẳng định rõ tầm quan trọng của loại kỹ thuật này, nhưng lại vừa vặn trái ngược với kết quả mà Huyện trưởng Lưu điều tra được.”

Mọi chuyện phát triển đến đây, người đang ngồi đều có thể thấy rõ sự đối đầu của hai bên, dù là những phần tử trung thành với Lưu Hữu Dân cũng không dám nói chen vào lúc này.

Thị trưởng Mễ nhìn quanh phòng họp một lượt, mới chậm rãi bồi thêm một câu:

“Đúng rồi, tôi đã quên nói một việc, hôm nay Thị trưởng Phương chuyên phụ trách mảng kinh tế, vào chín giờ sáng nay – cũng chính là lúc tôi rời khỏi thành phố – đã đứng ra làm chủ ký hợp đồng mà tập đoàn Jason đề ra.”

Ông tay co ngón tay lại, gõ mạnh lên bàn một cái:

“Các đồng chí, mục đích chủ yếu của tôi trong chuyến đi này chính là muốn nói cho mọi người biết, kỹ thuật mà tập đoàn Jason chấp nhận chuyển nhượng cho chúng ta vô cùng quan trọng, loại kỹ thuật này tuy rằng đã hơi lạc hậu so với quốc tế nhưng lại phù hợp để đất nước chúng ta phá được điểm mấu chốt trong các hạng mục nghiên cứu quan trọng, chúng ta, cần có, cần có, CẦN CÓ!”

Ông ta dùng ngữ giọng nghiêm khắc lặp liên tục lại ba lần:

“Mau chóng chứng thực hợp đồng này cùng các điều kiện tiên quyết có liên quan đến việc tiếp nhận loại kỹ thuật này! Còn về Huyện trưởng Lưu.”

Thị trưởng Mễ thản nhiên nói:

“Báo cáo lúc trước anh gửi lên cho Thị trưởng Phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng, suýt chút nữa đã khiến Thị trưởng Phương đưa ra quyết định sai lầm, phòng Tổ chức thành phố sau khi thảo luận đã quyết định tạm thời đình chỉ công tác của Huyện trưởng Lưu trước và điều anh đến trường Đảng học tập một khoảng thời gian, sau khi học tập xong mới lại điều nhiệm. Huyện trưởng Lưu, đây là chỉ thị của thành phố dành cho anh.”

Ông ta rút một xấp văn kiện của Đảng từ trong tay thư ký của mình ra, giao cho Lưu Hữu Dân.

“… Đây là sai lầm của tôi.”

Lưu Hữu Dân miễn cưỡng nói một câu này, tay run run đón lấy văn kiện.

Lần này đúng là đụng trúng tấm sắt làm lật thuyền, hơn nữa chắc chắn Lưu Hữu Dân ngay cả việc mình bị lật thuyền như thế nào cũng chả rõ… Hiện giờ Phó Lập Dương cũng chẳng còn tâm trạng đi xem sắc mặt địch thủ lâu năm Lưu Hữu Dân của mình như thế nào, trong đầu ông ta nãy giờ chỉ tua đi tua lại một câu như vậy, một lúc sau ông tay đưa tay lên vuốt vuốt cổ theo bản năng thì thấy tay dính đầy mồ hôi.

Chuyện của tập đoàn Jason đầu tư vào huyện Thanh Hương đến đây là kết thúc, Cố Tân Quân ở nơi tỉnh thành xa xôi lại phải vào lúc mọi chuyện đã kết thúc được hơn một ngày thì mới nghe được chuyện có liên quan đến việc này do Trương Hao Thanh trình báo lên.

Chỉ cần có thể hiểu được tin tình báo này một cách đầy đủ, thực chất rất nhiều chuyện sẽ trở nên rất đơn giản.

Trương Hao Thanh sau khi biết được kết quả đã lập tức bắt tay vào điều tra toàn bộ sóng gió trong việc ký hợp đồng với tập đoàn Jason, cũng thu thập hết toàn bộ những việc mà Cố Trầm Chu đã làm từ đầu đến cuối lại, sau khi xem qua một lần trong một buổi tối thì bản báo cáo này mới đến được trước mặt Cố Tân Quân. Chuyện chèn ép Cố Trầm Chu có qua tay ông ta, lần này Cố Trầm Chu chẳng hề gây ra chút động tĩnh nào lại có thể lưu loát tránh thoát, theo lý mà nói thì ông ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm, nhưng thực tế thì có cha mẹ nhà nào không vui khi thấy con trai mình có tương lai hay không?

Bởi vậy, khi Trương Hao Thanh báo cáo lại cho Cố Tân Quân, ông ta chẳng hề che giấu nét tươi cười trên gương mặt mình.

Mà vẻ mặt của Cố Tân Quân… Nói thật, vẻ mặt Cố Tân Quân có phần quái lạ.

Loại biểu cảm quái lạ này bao gồm một chút cao ngạo, đôi phần tức giận, phần lớn lại chính là hài lòng; vài phút sau, vẻ mặt ngài ấy dừng lại ở hình ảnh đầy thỏa mãn.

“Anh nói cặn kẽ hơi một chút cho tôi nghe.”

Cố Tân Quân đi ra khỏi đằng sau bàn làm việc của mình đến ngồi xuống sô pha dùng để tiếp khách ở một bên, cũng ra hiệu cho Trương Hao Thanh cùng ngồi xuống.

“Vâng, Bí thư.”

Trương Hao Thanh nói tiếp:

“Sở dĩ tập đoàn Jason đến huyện Thanh Hương khảo sát là bởi con trai của thành viên Hội đồng quản trị của tập đoàn Jason là bạn cùng học của Chủ nhiệm Cố, bản hợp đồng do tập đoàn Jason đưa ra kia cũng xuất phát từ chỗ của Chủ nhiệm Cố.”

Cố Tân Quân khẽ gật đầu.

Trương Hao Thanh tiếp tục:

“Trước đó Lưu Hữu Dân và Phó Lập Dương đều đi điều tra thân thế của Chủ nhiệm Cố, tôi thả chút tin đồn ra ngoài, người bên dưới cũng làm như việc đó là thật, tin tức Lưu Hữu Dân và Phó Lập Dương nghe được chính là Chủ nhiệm Cố vì đắc tội với lãnh đạo cấp trên nên mới bị điều xuống bên dưới.”

Ông ta nói mấy câu đơn giản coi như giới thiệu tổng thể, sau đó mới nói:

“Lưu Hữu Dân định gây phiền phức cho Chủ nhiệm Cố, nhưng Chủ nhiệm Cố vừa mới bước vào quan trường, làm việc lại rất cẩn thận nên không có vấn đề gì có thể bắt được, hơn nữa lúc trước cậu ấy còn phụ trách quy hoạch tổng thể huyện Thanh Hương, hợp đồng mà tập đoàn Jason sử dụng lại vừa hay phù hợp với quy hoạch của Chủ nhiệm Cố, nếu Lưu Hữu Dân ký tên lên hợp đồng của tập đoàn Jason thì chính là chấp nhận phương án của Chủ nhiệm Cố, vì thế Lưu Hữu Dân mới gác hợp đồng của tập đoàn Jason qua một bên; nhưng Jason là tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế, tự bản thân ông ta không thể đè ép được nên đã cố ý đạt được sự đồng thuận của Thị trưởng Phương mà ông ta trực thuộc.”

Về phần đạt được sự đồng thuận như thế nào thì không cần thiết phải nói tỉ mỉ.

Cố Tân Quân:

“Mễ Nguyên và Phương Đình Lễ có vài bất đồng về chính kiến đúng không?”

Làm Trưởng thư ký Tỉnh ủy được hơn nửa năm, Trương Hao Thanh giờ đã cực kỳ khâm phục Cố Tân Quân, giờ phút này nghe Cố Tân Quân nói một câu đơn giản đã chỉ ra được mối quan hệ của hai vị lãnh đạo cấp thành phố mà chẳng hề tỏ ra bất ngờ chút nào, ông ta cười nói:

“Đúng là không quá hòa hợp, nhưng việc tập đoàn Jason muốn trao đổi kỹ thuật với chúng ta đã thu hút được sự chú ý của Viện Khoa học Quốc gia, cho dù có đối đầu hay xung đột đến đâu thì trước tiên cũng phải bỏ qua chính kiến của bản thân, đồng tâm hợp lực giữ lại được chính sách quan trọng này rồi tính sau.”

Tập đoàn Jason đến đây là đòn trực tiếp, kỹ thuật này lại chính là chiêu gián tiếp của con trai mình. Sắc mặt Cố Tân Quân không hề dao động mà thầm nghĩ như thế.

Không, cũng không thể nói là gián tiếp được, chiêu thức ấy thực ra đã nằm bên trong chiêu trực tiếp kia. Nó tìm tập đoàn Jason đến đây đầu tư, đưa ra một hợp đồng thoạt nhìn như hà khắc nhưng thực chất chỉ e ngay cả tập đoàn Jason cũng chẳng ngờ được, loại kỹ thuật cực kỳ lạc hậu với quốc tế lại vừa vặn là thứ mà đất nước đang cần, mảng khoa học kỹ thuật của quốc gia đúng là vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết…

Mấy chuyện giữa Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu là chuyện của riêng hai cha con. Chìm nổi trong chốn quan trường đã lâu, thậm chí còn từng ngồi vào vị trí Bộ trưởng Bộ Tổ chức ở trung ương, Cố Tân Quân đương nhiên không bao giờ là người lẫn lộn công và tư. Trên thực tế, chỉ cần tập đoàn Jason vừa rời khỏi huyện Thanh Hương là sẽ có đơn vị cấp huyện khác đã sớm chuẩn bị tốt tìm đến tập đoàn Jason, hơn nữa còn hoàn toàn đáp ứng điều kiện của tập đoàn Jason.

Đối với huyện Thanh Hương hay thậm chí là chính thành phố trực thuộc này, tập đoàn Jason bỏ đi chính là tổn nhất nghiêm trọng nhất; nhưng đối với Cố Tân Quân năm giữ tỉnh Dương Hoài mà nói thì cũng chỉ là đặt trứng gà từ rổ này sang rổ khác mà thôi, về bản chất thì trứng gà đó vẫn thuộc về ông – việc này đối với đất nước mà nói thì càng là như vậy, tập đoàn Jason dừng lại ở đâu vốn không hề quan trọng, chỉ cần tập đoàn Jason lựa chọn ở lại, dù ở đâu cũng sẽ là lợi ích của quốc gia.

Nhưng không thể ngờ là con trai ông lại cẩn thận tỉ mỉ đến mức này, thà cam nguyện tiêu phí cực kỳ nhiều công sức lúc đầu để sắp đặt mọi chuyện theo hướng tốt nhất chứ không để sự tình đi được đến nửa đường rồi mới tùy cơ ứng biến.

Sư tử muốn vồ thỏ phải dùng toàn bộ sức lực mới được.

Cố Tân Quân thầm nghĩ, thực ra việc này chẳng hề xa lạ, khi ông còn trẻ thì cụ Cố vẫn luôn nói với ông như thế; lúc ông bằng tuổi thằng nhóc thối kia thì cụ cũng luôn nói với ông –

Chúng ta làm bất cứ chuyện gì đều phải lo thất bại trước khi mong thành công.

Đừng ôm cảm giác may mắn trong lòng.

Đừng có được ăn cả ngã về không giống như dân bài bạc, đợi đến khi xong việc thấy mọi chuyện không tốt thì mới hối hận.

Trương Hao Thanh còn chưa nói xong hết mọi trình tự của Cố Trầm Xong, nhưng những chuyện tiếp theo, Cố Tân Quân tự suy ngẫm một lát cũng có thể đoán được tám, chín phần.

Cố Trầm Chu tìm tập đoàn Jason đến rồi chôn một chiêu ám ngầm ở bên trong, chủ yếu là để chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp dùng lợi ích để khiến Lưu Hữu Dân phải nhả ra. Nếu Lưu Hữu Dân còn không chịu nhả, vậy chiêu ám ngầm kia sẽ biến thành bùa đòi mạng Lưu Hữu Dân.

Thực ra chiêu ấy quả thực đã biến thành bùa đòi mạng Lưu Hữu Dân, chuyện lần này Cố Trầm Chu không cần nhờ đến thế lực trong nhà chính là sự ăn ý không cần nói rõ ra của hai cha con, Cố Tân Qua đúng thật là muốn dựa vào cuộc sống sinh hoạt bậy bạ của con trai mình để mượn cớ, chuẩn bị xem xem năng lực của con trai mình đến đâu.

Cố Trầm Chu quả là đã không khiến ông thất vọng.

Bất kể là tìm sự đầu tư từ nước ngoài về hay là thông qua điều tra từ mọi phương diện để chôn phần phục bút này xuống, đến thời điểm mấu chốt còn đưa loại kỹ thuật quan trọng này về kinh thành để kiểm nghiệm, đây đều là phương thức đối phó mà Cố Trầm Chu lựa chọn trong màn đấu đá vì quyền lợi này, tất cả đều khiến Cố Tân Quân không thể bắt được nhược điểm nào.

Phần phía trước đã hoàn toàn chứng minh sự cẩn trọng của Cố Trầm Chu, còn phần sau – ông tin chắc rằng con trai mình có thể tìm ra thêm được rất nhiều phương pháp đối phó khác trong chuyện này.

Ví như ngầm dùng mưu ma chước quỷ khuấy động khiến mọi chuyện rối loạn, lại ví như đi đường vòng tìm đến ban lãnh đạo không nằm dưới trướng ông, để đối phương trực tiếp tạo áp lực từ bên trên xuống, cũng mượn dịp này để phô bày động tác bất ngờ của mình.

Nhưng cách trước quá âm ngoan ti tiện, cách sau nền tảng lại quá yếu.

Hiện giờ mọi việc đã đâu ra đấy, nghe từ lời nói của Trương Hao Thanh thì con ông vốn không hề ra mặt…

“Thằng nhóc thối ấy trừ việc tìm tập đoàn Jason đến, đưa kỹ thuật mà tập đoàn Jason muốn trao đổi vào trong kinh thành để thử nghiệm ra thì còn làm gì nữa?”

“Không hề làm gì cả.”

Trương Hao Thah khẳng định. Ở những trình tự khác nhau, Trương Hao Thanh nhìn tập đoàn Jason được dẫn đến, Lưu Hữu Dân bị lật đổ, thậm chí còn khiến Lưu Hữu Dân căn bản là không biết mình bị gài bẫy như thế nào, như vậy thực sự giống như nhìn vào một tờ giấy trắng.

“Nhưng vào thời điểm cuối cùng, Chủ nhiệm Cố đi vào văn phòng của Phó Lập Dương một lần.”

Việc này cũng không khó giải thích. Phó Lập Dương là nhân vật số một huyện Thanh Hương, Cố Trầm Chu muốn vững vàng thăng chức ở huyện Thanh Hương thì không thể bỏ qua pho tượng thần thổ địa ấy. Trong chuyện lần này, Cố Trầm Chu tỏ ra rất khiêm tốn vững vàng, nhưng mục đích căn bản của anh trong chuyện này chính là nhổ bớt một chiếc đinh ngầm trên con đường chính trị của mình, để cho Phó Lập Dương biết được một vài chuyện bên trong, đây cũng là chuyện không cần phải làm thêm lần nữa.

Rất tốt, cực kỳ tốt. Phân tích đến đây rồi, Cố Tân Quân cuối cùng cũng không kìm được mà thầm nghĩ như thế. Bất kể là thủ đoạn hay tính cách thì đều đã đạt được yêu cầu cơ bản, trong phương hướng đi tiếp theo, ông cũng có thể tiến hành cân nhắc ý kiến của nhóc thối đó…

“Bí thư, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài trước.”

Trương Hao Thanh thấy Cố Tân Quân chìm vào trầm tư bèn đứng dậy, nói.

Cố Tân Quân gật đầu, sau khi Trương Hao Thanh rời đi thì ông lại ngồi một mình cân nhắc thêm một lúc, mãi cho đến khi di động bên cạnh đột nhiên kêu vang thì mới hồi thần lại từ dòng suy nghĩ.

Ông cầm di động của mình lên, nhìn lướt qua dãy số hiển thị trên màn hình trước rồi mới nhận máy:

“Có chuyện gì à?”

Người gọi điện thoại đến là Trịnh Nguyệt Lâm, Cố Tân Quân vừa nhấc máy thì Trịnh Nguyệt Lâm đã nói thẳng:

“Hôm nay em gặp Lâm phu nhân, bà ấy hỏi em có phải là Tiểu Chu đang hẹn hò với cô bé con gái nhà họ Tiết không.”

Cố Tân Quân ‘ồ’ một tiếng:

“À, là con gái của Tiết Ái Quân.”

Trịnh Nguyệt Lâm cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường – Cố Trầm Chu từ nhỏ đến lớn gặp chuyện gì cũng chẳng mấy khi nói cho ông nội và cha của chính mình, huống chi là người mẹ kế như bà:

“Tiểu Chu thực sự đang hẹn hò với cô bé ấy đúng không? Hay là chúng ta đợi lúc nào rảnh hẹn Tiết phu nhân đến nhà trò chuyện?”

Dù thế nào thì con cái nhà mình vẫn luôn là số một, lúc này Cố Tân Quân vẫn rất bình tĩnh:

“Là con gái nhà họ Tiết theo đuổi Tiểu Chu, Tiểu Chu cũng chưa nói gì với anh nên chắc là bây giờ vẫn chưa theo đuổi thành công. Chỗ Tiết phu nhân tạm thời chưa cần thiết, để anh rảnh thì đến uống chén trà với Tiết Ái Quân.”

Trịnh Nguyệt Lâm cười nói:

“Cũng được, anh tự có chủ ý là được rồi. Tối về anh muốn ăn gì?”

“Em nấu cái gì thì anh ăn cái đó, đều ngon cả.”

Tích lũy nhiều năm qua như vậy, Cố Tân Quân dù sao cũng bỏ thêm chút tình thương.