Trấm Chi Mị

Chương 6: Nhiệt ưu buồn




Ngũ Mị ngáp liên tục chui ra khỏi Q7, ngay cả giầy thêu trên chân cũng quên đổi.

Đã bao lâu cô không thức đêm viết bài phỏng vấn rồi? Đúng thật là người muốn già, phụ nữ sau 25 tuổi không thể so sánh với một cô gái mới 20 tuổi đầu được. Khi đó dù cho cả đêm không ngủ, sau khi rửa mặt xong lại là một hảo hán vang danh. Mà cô đã 26 tuổi rồi, một khi thức đêm, ngày hôm sau cả người sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải lại thêm ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn là một bộ dạng túng dục quá độ của người phụ nữ sa ngã.

Trời mới biết buổi sáng trong phòng vệ sinh, lúc thoa kem làm trắng da cô đã phải làm nhiều việc cùng lúc mới để cho hai má nhìn qua tương đối hồng hào rạng rỡ một chút. Sớm biết vậy nên lấy luôn đôi hoa tai đá thạch lựu kia của Nguyễn Nguyên cho xong. Nhưng không ngờ tên Thẩm Lục Gia kia thật sự là người đứng đắn nghiêm túc khó có được, trên người có loại khí chất khoan dung đôn hậu hiếm thấy, đầu năm nay ai không gọi phóng viên giải trí là chó săn, chỉ có hắn, trung quy vẫn tôn trọng gọi phóng viên giải trí.

Đẩy cửa khép hờ ra, Ngũ Mị bước vào phòng học.

Trong phòng học lớn đông nghịt đều là đầu người, lớp tiếng Pháp cho tới giờ không có nhiều người như vậy, chẳng lẽ cô đi nhầm phòng học rồi?

Sinh viên phía dưới cũng bắt đầu líu ríu nghị luận.

"Đây chính là Cô giáo Ngũ du học ở Pháp về à? Nghe nói cô ấy là đối tượng mà toàn nam sinh muốn lái máy bay trong trường ảo tưởng đấy."

"Tôi không thích cô này, như một cỗ hồ mỵ vậy."

"Nhưng giờ học của cô ấy khá hay đấy."

... ...... ...... ...... ...

"Đây có phải là phòng 411 văn khoa không?" Ngũ Mị khom lưng ôn hòa hỏi nam sinh ngồi hàng thứ nhất.

Chóp mũi ngửi được một cỗ mùi nước hoa nhẹ nhàng, trước mắt là một chuỗi khuyên tai vỏ sò hơi rung động, nam sinh ngay cả nói cũng không lưu loát , "Cô giáo Ngũ, là phòng 411 văn khoa, hôm nay là buổi tuyên truyền của ngân hàng Ma Mạn..."

"Cô giáo Ngũ, không phải thông báo với cô hôm nay chuyển phòng học sao? Lớp cô chuyển xuống phòng 212 tầng dưới." Một giọng nữ có vẻ sắc bén vang lên ở sau lưng.

Ngũ Mị không cần quay đầu lại cũng biết ở ngoài là bí thư giáo vụ Thân Mẫn.

"Thật xin lỗi, tôi quên bật điện thoại." Ngũ Mị thờ ơ cười xoay người lại, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp một gương mặt với đôi mắt hẹp dài. Ánh mắt kia, cô có nhắm mắt cũng nhận ra được, thuôn dài xinh đẹp như sống lưng của người cá vậy, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi lông mi dày. Cô từng rất thích thừa dịp hắn ngủ trưa, đưa tay lên nhổ lông mi của hắn. Sau đó nhìn hắn gắng gượng giả bộ ngủ, nhưng mí mắt lại không ngừng run run. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, mở to mắt, giống như ác lang bổ nhào về phía cô, vừa lung lay cô, vừa làm bộ như hung thần ác sát quát: "Yến Di Quang, về sau còn không thành thật nữa hay không?"

Cách thời gian quá dài, dài đến nỗi cô cũng có chút hoảng hốt, chuyện này thật sự đã xảy ra sao? Hay vẫn chỉ là tồn tại trong suy tưởng của cô? Giữa bọn họ chỉ cách vài bước chân, nhưng Ngũ Mị lại cảm thấy ngăn cách dài đằng đẵng như cả một đời vậy.

Tim Hạ Thương Chu cũng đập loạn nhịp nhìn cô gái đối diện, bộ dáng của cô rất giống Di Quang, nhất là ánh mắt giống đầm băng kia, nhưng nhìn kỹ, cô lại không hoàn toàn giống Di Quang, hơn nữa, Di Quang sẽ không có phong thái phong lưu quyến rũ như cô. Di Quang là một đầm nước tĩnh lặng, còn cô gái này lại là một đầm nước chảy. Hoặc nói là họa thủy mới đúng.

"Hạ tổng, đây chính là cành hoa ngoại ngữ của học viện chúng tôi, giảng viên tiếng Pháp - cô giáo Ngũ Mị. Cô Ngũ, đây là tổng giám đốc của ngân hàng đầu tư Ma Mạn ở Đại Trung Hoa."

Ngay cả hiệu trưởng cũng tự mình đi ra tiếp khách sao? Xem ra hắn cũng không tệ, chức vụ lớn như vậy.

"Cô giáo Ngũ, chào cô. Tôi là Hạ Thương Chu." Hạ Thương Chu lễ độ cười.

Cô quên mất, hắn không nhận ra cô. Yến Di Quang đã sớm chết rồi.

Ngũ Mị bỗng nhiên nhếch môi cười cười, chủ động đưa tay ra, "Tên Hạ tổng rất khác biệt."

Tay của cô gái rất đẹp, ngón tay nhỏ mảnh lại sơn móng tay đỏ sẫm. Trong lòng Hạ Thương Chu có chút không vui, đang muốn buông tay, lại thoáng nhìn thấy ở giữa ngón cái và ngón trỏ của cô gái có một nốt ruồi nhỏ đỏ thắm. Cả người nhất thời như bị sét đánh, theo bản năng liền siết chặt tay của Ngũ Mị, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, quả thực là hận không thể nhìn ra một cái lỗ trên mặt cô vậy.

Ngũ Mị không sợ hãi chút nào đối diện với hắn, khóe miệng mang ý cười như có như không.

Triển Học Khiêm ở bên cạnh nhìn thấy mà suýt nữa nhảy lên. Trước đến giờ Hạ tổng đều phong lưu phóng khoáng tiêu sái không chịu gò bó, nhưng nhìn thấy cô gái này lại giống như bệnh thần kinh, đầu óc như những tên chưa từng gặp qua người đẹp vậy. Lập tức đành phải hắng giọng một cái ám chỉ lãnh đạo hồi hồn.

Ngũ Mị cười khẽ một tiếng, "Hạ tổng, tôi còn có lớp." Một mặt nhẹ giãy giụa bàn tay đang bị Hạ Thương Chu nắm.

Hạ Thương Chu lúc này mới như ở trong mộng tỉnh, cô không phải Di Quang, Di Quang sẽ không cười như vậy, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, nửa thăm dò gọi một tiếng, "Di Quang?"

Ngũ Mị chỉ làm như nghe không hiểu, còn liếc hắn dò xét. Sau đó thản nhiên tạo khoảng cách đi ra phía ngoài. Đi qua bên cạnh Thân Mẫn thì cô nghe thấy một tiếng mắng trầm thấp "Hồ mị tử."

"Cô giáo Thân." Ngũ Mị nhàn nhạt nhìn liếc mắt nhìn Thân Mẫn, "Dáng người của cô điển hình là loại vai xệ eo lớn lưng dầy, dáng này mặc quần áo phao thì thật sự không thích hợp với cô, nhìn qua, ách, có chút giống như Kinh Kong vậy."

"Cô ——" Thân Mẫn tức đến phát run.

Ngũ Mị lại vô tội mỉm cười với cô ta, giầy thêu màu đỏ tao nhã dẫm bước đi mất.

Buổi thuyết giảng chính thức bắt đầu. Tuy Hạ Thương Chu đang ngồi trên đài chủ tịch, nhưng lại hoàn toàn không tập trung. Ngay cả đến phiên hắn lên phát biểu thì trợ lý Triển Học Khiêm còn phải đá hắn một cước ở dưới đài, hắn mới giật mình tỉnh lại. Không dễ dàng đọc xong diễn văn, hắn tìm giờ rảnh, chào hiệu trưởng học viện ngoại ngữ Lận Xuyên một tiếng, thoái thác cơ quan còn có việc, bỏ lại trợ lý cùng mọi người tổng thanh tra liền rời đi.

Mỗi thành phố đều sẽ có một nhóm người vô cùng linh thông tin tức, thời xưa gọi bọn họ là "mật thám”. Hiện tại, một phần trong bọn họ dùng nó thành nghề nghiệp, cũng có một phần ẩn giấu thật sâu, cho dù hắn đứng ở trước mặt bạn, bạn không biết hắn nhưng có lẽ ngay cả tổ tiên của bạn hay bạn đã lấy mấy người vợ thì hắn đều biết rất rõ ràng. Tô Chiết chính là một người như vậy.

Hạ Thương Chu qua tay nhiều người tìm được Tô Chiết thì đã là buổi trưa.

Tô Chiết đang vô cùng buồn chán nằm úp sấp trên quầy bar, trước mặt đặt một hàng cốc thủy tinh, trong tay cầm một chiếc đũa, đang gõ ‘đinh đinh đang đang’ vào cốc thủy tinh.

Nghe tiếng đẩy cửa, đầu anh ta cũng không ngẩng lên, trực tiếp quẳng ra một câu "Hiện tại không buôn bán."

"Ông chủ Tô?"

Nói chuyện là một giọng nam rất êm tai, lúc này Tô Chiết mới bất đắc dĩ di chuyển cổ, nhìn về phía người tới.

Thấy rõ ràng gương mặt của Hạ Thương Chu, Tô Chiết hăng hái như đánh tiết gà vậy, lập tức đứng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, "Tôi chính là Tô Chiết."

Hạ Thương Chu biết những người này phần lớn đều có tính cách kỳ quái, cảm thấy không nói cho đối phương dòng họ danh hiệu thì có phần không hay, huống chi ở chỗ của Tô Chiết, đại khái muốn tra ra hắn cũng dễ như trở bàn tay. Vì thế chủ động tự giới thiệu mình, "Chào ông chủ Tô, tôi là Hạ Thương Chu, mạo muội tìm tới cửa thật sự là có chuyện muốn mời anh hỗ trợ."

Hạ Thương Chu. Trong lòng Tô Chiết nhảy dựng, đại khái hơn một giờ trước lần đầu tiên Ngũ Mị gọi điện thoại cho hắn, nói nếu có người đàn ông tên Hạ Thương Chu đến điều tra về cô, trực tiếp nói cho hắn biết tin tức, nhưng phí điều tra phải chia một nửa cho cô.

Nhưng sao cô không nói cho hắn biết người đàn ông này lại anh tuấn như vậy chứ? Đẹp trai thì hắn không nhẫn tâm làm thịt hắn ta rồi. Bất quá Ngũ Mị chủ động gọi điện thoại cho hắn, cũng coi như có chuyển biến tốt rồi, vậy lần trước hắn cam kết sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô cũng coi như tự động xóa bỏ hả? Tuy nói Tô Chiết hắn thích đàn ông, nhưng đối với cô gái Ngũ Mị này thật đúng là vừa yêu vừa hận hận.

Ung dung thản nhiên nhìn Hạ Thương Chu, Tô Chiết mở miệng vàng, "Anh muốn điều tra ai?"

"Ngũ Mị, một người phụ nữ, giảng viên tiếng Pháp của học viện ngoại ngữ Lận Xuyên. Tôi muốn anh tìm tất cả tư liệu về cô ấy."

"Hạ tiên sinh đã tìm được tôi, vậy nên biết tôi thu phí không thấp đâu." Tô Chiết sâu kín bày ra đao sắc.

Hạ Thương Chu trực tiếp lấy từ trong túi quần tây ra tập séc cùng bút máy, mở nắp bút ra, soàn soạt viết luôn số tiền lên vài tờ rồi ký.

"Tiền bạc không vấn đề." Hạ Thương Chu đưa séc qua.

Tô Chiết cười híp mắt nhận lấy, "Trong vòng mười hai tiếng tôi sẽ gửi những gì anh muốn biết đến hòm thư của anh." Nói xong duỗi bàn tay tuyết trắng ra cho Hạ Thương Chu, "Hiện tại phiền toái lưu lại tên hòm thư liên lạc cho tôi."

Hạ Thương Chu cảm thấy có chút quái dị, nhưng vẫn lấy bút viết địa chỉ e-mail lên lòng bàn tay Tô Chiết.

Đầu nhọn của bút máy mạ vàng di chuyển trong lòng bàn tay mang theo một loại cảm giác tê dại, Tô Chiết cảm thấy trong nháy mắt, máu ở dưới da lưu chuyển với tốc độ nhanh hơn, nếu để cho yêu nữ Ngũ Mị kia nhìn thấy , đại khái lại muốn chế nhạo hắn rồi.

Lúc Hạ Thương Chu nhận được mail là xế chiều. Từ trước đến nay hắn luôn bình tình mà giờ tay nắm con chuột lại hơn run run. Trong nháy mắt mở ra, hắn gần như không hiểu được suy nghĩ của mình, rốt cuộc là chờ đợi hay là đang sợ hãi kết quả kia.

In vào mắt đầu tiên là một tấm ảnh cá nhân tiêu chuẩn, trên ảnh chụp, Ngũ Mị hơi nhếch môi, trên màn hình, đầu đuôi gốc ngọn đều hiện ra trước mắt. Thế nhưng cô lại mang quốc tịch Pháp gốc Hoa, từ bé lớn lên tại Pháp, tin tức cá nhân đều được liệt kê rõ ràng, từ tiểu học, trung học đến đại học, nghiên cứu sinh, đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có ảnh phiếu điểm, bài phát biểu luận văn cùng bản thảo phỏng vấn của cô. Lúc 20 tuổi, được mời tham gia buổi liên hoan khiêu vũ Cleveland ở Paris, hơn nữa lại có danh tiếng. Ai cũng biết đây là vũ hội lớn nhất của giới thượng lưu ở Pháp, có thể được tham gia vũ hội thì trên toàn thế giới cũng chỉ có 250 thiệp mời mà thôi, về phần chọn lựa ra cô gái nào có tư cách bước vào giới xã giao lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng khiến người ta kinh ngạc chình là, cô sinh ra trong gia đình đơn thân, chỉ có một người mẹ, cha không rõ.

Tất cả đều nói rõ cô sẽ không phải Di Quang của hắn. Các cô chỉ có bề ngoài giống nhau, hơn nữa lại trùng hợp giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải đều có một nốt ruổi đỏ mà thôi. Hạ Thương Chu thuyết phục chính mình. Nhưng lại vẫn lặng yên gieo xuống một hạt giống nghi ngờ, có lẽ sẽ có một ngày giống như Jack và cây đậu trong ‘Truyện cổ Grimm’, đột nhiên từ dưới đất chui lên, lên thẳng trời cao.

………………………………………..

Tác giả có lời muốn nói: một chương mấu chốt, tuy rằng trung khuyển không xuất hiện. . . Không ít cô nương đối với Tô Chiết thật cảm thấy hứng thú, vì thế ta liền đem hắn dắt ra đi dạo ~ có lẽ có thể suy xét đem Hạ Thương Chu chia cho hắn, ha ha