Trấm Chi Mị

Chương 29: Kị binh trên nóc nhà




Editor: Lilas15

Buổi tối hơn tám giờ Nam Gia Ngư chạy đến.

Ngũ Mị chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh vũ xách theo một cái lồng tre lớn xuất hiện trước cửa nhà, sau đó lững thững tiến vào nội sảnh. Tay chân anh ta thon dài, bước chân vững vàng, khác hoàn toàn với ba con khỉ ỉu xìu ngồi la liệt trong lồng tre, người đàn ông toàn thân toát ra một loại khí chất mạnh mẽ.

Kết quả là, ấn tượng đầu tiên của Ngũ Mị đối với Nam Gia Ngư là —— người đàn ông này phong cách và tên thật là không hài hoà.

Nam Gia Ngư trực tiếp đi qua Ngũ Mị, mắt không hề liếc qua chỗ khác, xem như cô không tồn tại. Lại xem như không có người cất giọng gọi: “Thẩm Lục Gia ——”

Thẩm Lục Gia đang ở trên lầu nghe thấy tiếng gọi, bước nhanh đi xuống.

“Học trưởng Gia Ngư.” Giọng nói của Thẩm Lục Gia kích động.

Nam Gia Ngư đặt lồng tre trong tay xuống, vỗ vỗ bả vai Thẩm Lục Gia: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Em đánh cược với người khác, trong năm ngày phải khiến một con khỉ nhận biết được tiền mặt.” Thẩm Lục Gia nói ít lời nhưng nhiều ý.

Nam Gia Ngư không hiểu nhìn hắn, “Cậu chưa bao giờ ngoan cố tranh chấp với người khác, đang yên lành tại sao sẽ cùng người khác đánh cược?” Lại liếc Ngũ Mị một cái, tức giận nói: “Không lẽ có quan hệ với cô nàng này?”

Ngũ Mị nâng mặt, lười biếng lườm Nam Gia Ngư một cái, cười híp mắt nói: “Không những có quan hệ với tôi, còn là quan hệ lớn đấy. Học đệ Thẩm của anh đánh cược với chồng chưa cưới của tôi.”

Thẩm Lục Gia cười khổ, vị học trưởng này cái nào cũng tốt, chỉ có điều anh ta là người theo chủ nghĩa nam giới, không cố ý nhằm vào mình Ngũ Mị. Nhưng hiển nhiên Nam Gia Ngư cảm thấy không thoải mái với thái độ chọc ghẹo của Ngũ Mị, bắt đầu thấy cô giống như một con bò cạp chuẩn bị chích người.

Quả nhiên, Nam Gia Ngư sắc mặt khó coi, anh ta vẫn như cũ không nhìn Ngũ Mị một cái, chỉ chất vấn Thẩm Lục Gia: “Cậu xem cô gái này đi, ngang ngược quấn quýt si mê cậu, làm sao cậu lại cùng loại phụ nữ này ở cùng một, còn ra mặt giúp loại phụ nữ này.”

Mỗi lần anh ta mở miệng đều nói mấy chữ “loại phụ nữ này”, Ngũ Mị nhất thời giận dữ, cô lượn lờ đi đến bên cạnh Thẩm Lục Gia, kéo cánh tay Thẩm Lục Gia ra oai, cười lạnh nói: “Đàn em của anh chỉ thích loại phụ nữ ngang ngược quấn quýt si mê như tôi, anh làm gì được?”

“Cô, quả thật chẳng biết xấu hổ!” Nam Gia Ngư không kiềm được cơn giận.

Tưởng đâu người đàn ông này là một nhân vật lợi hại gì, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một tên đầu heo, mắng cô không biết xấu hổ, cô đã sớm rận nhiều không sợ ngứa, nợ nhiều không lo. Nghiêng đầu, trùng hợp tựa vào vai Thẩm Lục Gia, Ngũ Mị cười quyến rũ yêu kiều nhìn về phía Nam Gia Ngư: “Hi, thế nào là chẳng biết xấu hổ? Đầu năm nay nếu cần thể diện chắc là đã bị con rể vs cháu chắt đi theo rồi.”

Nam Gia Ngư quả thật trước giờ chưa bị ai chọc tức như vậy.

Thẩm Lục Gia mau chóng giảng hòa: “Học trưởng Gia Ngư, thật ra thì việc này không liên quan đến cô ấy, là trong công ty em có một chút vấn đề phát sinh, không thể không đồng ý vụ cá cược này.”

Nam Gia Ngư hít vào một hơi thật sâu, kiềm lại cơn giận dữ nói, “Lục Gia, chuyện riêng của cậu tôi không quản được. Bây giờ cậu dẫn tôi đi nhìn con khỉ lông vàng.” Dứt lời tự mình xách theo lồng tre đi lên lầu.

Thẩm Lục Gia trong lòng khe khẽ thở dài, nhìn Ngũ Mị khẽ mỉm cười: “Tính tình Gia Ngư trước giờ đều như vậy, cũng không phải ghét em. Trong lời của anh ấy đụng chạm vào chỗ đau của em, anh thay anh ấy nói xin lỗi.”

Nhìn đôi mắt u ám của người đàn ông trước mắt, Ngũ Mị không biết làm sao, trong lòng mềm nhũn, lầu bầu nói: “Nể mặt anh, em không so đo với anh ta.” Nói xong nhéo anh một cái rồi lên lầu.

Con khỉ A Mang bị nhốt ở bên trong nhà kho trống. Nó ra đời chưa đến một năm liền được Nguyễn Hàm mang về nuôi dưỡng, thức uống là nước suối, thức ăn đều là hoa quả tươi, Nguyễn Hàm cũng hiếm khi gò bó nó, có thể nói cuộc sống của mấy căn nhà bên cạnh còn không bằng cuộc sống êm dịu của nó. Nhưng hôm nay nó không chỉ bị hạn chế hoạt động, mà ăn cũng không no, giờ phút này nghe tiếng người, nó tức giận nhe răng trợn mắt, liên tiếp phát ra tiếng kêu đe doạ.

Mấy con khỉ này mũ hình như rất hăng hái, leo trèo nhìn qua khe hở của lồng tre, nhìn chằm chằm A Mang đối diện, nhất là khỉ cái Noether, như vậy mà õng ẹo làm dáng trong lồng tre.

“Cậu nói muốn huấn luyện con khỉ này nhận biết tiền mặt trong năm ngày?” Nam Gia Ngư đột nhiên hỏi.

Thẩm Lục Gia gật đầu đáp một tiếng.

Nam Gia Ngư vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lục Gia, cậu cũng biết. Tiền mặt và khái niệm tiền tệ không giống nhau. Chúng ta ban đầu huấn luyện khỉ mũ áp dụng phương pháp thay mặt tiền, bởi vì tăng mạo con khỉ thuộc về loài khỉ tân đại lục, không có hình thức thị giác chân thật, bị bệnh mù màu ít nhất sáu loại màu sắc, cho nên bọn chúng không phân biệt được tiền mặt, đây cũng chính là sự khác biệt của cơ sở sinh lý dẫn đến việc không nhận biết được tiển và giấy. Nhưng là con khỉ này không giống vậy, nó thuộc về loại khỉ mũi hẹp của đại lục cổ, năng lực thị giác vô cùng gần với loài người, nó hoàn toàn có thể phân biệt sự khác nhau giữa tiền và giấy.”

Thẩm Lục Gia cũng ngây người, anh là người trời quang trăng sáng, lúc đồng ý đánh cược với Nguyễn Hàm ngược lại thật sự không có nghĩ đến Nguyễn Hàm sẽ dùng mưu kế với mình. Muốn thuần hoá động vật cách tốt nhất chính là lợi dụng phản xạ có điều kiện và tình cảm hai loại, anh bảo Nam Gia Ngư mang những con khỉ mũ thí nghiệm thành công tới, là muốn lợi dụng thói bản năng bắt chước của khỉ, lấy thức ăn làm mồi nhử, từ đó khiến cho A Mang trong thời gian ngắn có thể biến đổi tiền tệ đổi lấy thức ăn. Lần này phải làm thế nào?

Tiền mặt... Biển đổi tiền tệ... Thẩm Lục Gia tính toán trong đầu. Ý tưởng lóe lên, anh đã có ý kiến của mình, Nguyễn Hàm có thể keo kiệt tự mãn, chẳng lẽ người khác sẽ không hay sao? Anh ta chỉ nói tiền mặt, lại chưa từng quy định phải là tiền một nước.

Việt Nam sử dụng tiền polymer, mà dollar là tiền giấy, mặc dù khỉ mũ không phân biệt được màu sắc, nhưng chúng có thể cảm nhận được chất liệu, những thứ này chúng đều được huấn luyện qua, chỉ cần chúng biết phân biệt tiền giấy thì có thể đổi lấy đào mật mình thích ăn nhất, mà polymer chỉ có thể đổi lấy một miếng táo, em nghĩ là không cần nhiều thời gian đâu. Chỉ cần bọn chúng làm được, em ngay lập tức chắc chắc làm cho A Mang cũng nhận biết được tiền mặt.”

“Ý kiến hay.” Nam Gia Ngư nâng khóe môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, vừa nói vừa ngồi chồm hổm xuống, mở lồng tre ra, một tay đưa đến chỗ A Mang.

A Mang tức giận, đe doạ trách móc Nam Gia Ngư.

Nam Gia Ngư chẳng hề để ý nắm cằm A Mang, kề sát nhìn răng lợi, “A, chưa tới năm tuổi, còn chưa trưởng thành.” Lại muốn xem xét chỗ quan trọng bên dưới. A Mang giương nanh múa vuốt, không chịu để anh ta xem. Nam Gia Ngư bị nó chọc cho cười ha ha, luôn miệng hỏi Thẩm Lục Gia: “Con khỉ lông dày này do người nào nuôi, sao lại đáng yêu như thế?”

Nam Gia Ngư vui vẻ tất nhiên khiến Ngũ Mị không thoải mái, cô cười như không cười nhìn Thẩm Lục Gia: “Ôm loại động vật này lớn lên giống hình người nhưng không phải người không thấy ghê tởm sao?”

Nam Gia Ngư quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, châm chọc nói: “Tiểu thư, những người quên nguồn quên gốc nói chung đều giống như cô, đừng quên mấy chục triệu năm trước, hình dáng tổ tiên của cô so với mấy con khỉ này chưa chắc đã đẹp hơn.”

Ngũ Mị lành lạnh tiếp lời nói: “Từ tướng mạo tuấn tú của Nam tiên sinh có thể xác định được tổ tiên anh anh tuấn bất phàm như thế nào rồi.”

Nam Gia Ngư một buổi tối mấy phen bị Ngũ Mị chọc tức gần chết, đây không phải là lừa gạt anh nói rằng anh lớn lên giống vượn người sao? Nhưng xuất thân cùng với cách anh được nuôi dạy có thể khiến anh cãi nhau với một người phụ nữ hay sao?

“Ngày mai tôi sẽ về Anh quốc. Mấy con khỉ này cậu nhớ đưa về phòng thí nghiệm cho tôi.” Nam Gia Ngư khẽ ném A Mang vào lòng Thẩm Lục Gia rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Lục Gia vội vàng cho A Mang vào trong lồng tre, đuổi theo Nam Gia Ngư.

“Học trưởng Gia Ngu. Chuyện ngày hôm nay thật không phải, cô ấy trước giờ trên miệng luôn không tha cho người khác.” Thẩm Lục Gia xem như là lần đầu nếm trải mùi vị bị người khác tức giận.

Nam Gia Ngư thở dài một hơi, làm sao anh ta không nhìn ra Thẩm Lục Gia có tình ý đối với Ngũ Mị, anh ta vốn định ở lại Hà Nội giúp Thẩm Lục Gia một tay, nhưng lại không muốn làm anh khó xử, định rời đi. Lập tức anh ta nghiêm mặt nói: “Lục Gia, tôi khuyên cậu một câu, cô gái này không thích hợp với cậu ngươi.”

Thẩm Lục Gia trầm mặc không nói.

“Giữa nam nữ, không phải gió đông thổi át gió tây, thì chính là gió tây áp đải gió đông, cậu đối xử với cô ta quá tốt, cô ấy chưa chắc đã cảm động.” Nam Gia Ngư bỏ lại một câu nói như vậy rồi đón xa, đi đến quán rượu

Hai bên là những toà nhà chật chội, cách một khoảng là những cây đèn đường mờ vàng chiếu sáng đường cái. Bán hàng rong, du khách, hàng hoá, đồ bỏ đi, bán hoa, bóng đêm, mồ hôi...... Thẩm Lục Gia đứng giữa đường phố nhốn nháo, một hồi lâu không hề cử động. Trong lòng anh bạn bè nếu có yêu là có thể sánh vai bầu bạn, thế nhưng anh chỉ hy vọng người phụ nữ của anh, cuộc sống vĩnh viễn đều tự do tự tại, tất cả gió rét mưa lạnh, anh sẽ thay cô ngăn cản; tất cả đau đớn đau khổ, anh sẽ ngăn chặn thay cô; tất cả chua xót khổ ải, anh sẽ thay cô nếm. Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Lục Gia bước nhanh trở về nhà lầu.

Lầu hai trống không bóng người, Ngũ Mị đã không còn ở đó. Đáy lòng Thẩm Lục Gia dâng lên chút hốt hoảng. Thật may, khi anh đi vào phòng ngủ thì nghe bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào. Trong lòng mới thở dài một hơi, lại nghĩ đến cô không khoá cửa phòng, ngộ nhỡ anh chưa trở lại, có kẻ xấu xông vào phải làm sao?

Thẩm Lục Gia trong lòng không thoải mái dứt khoát đi đến nhà kho, huấn luyện khỉ. Như vậy bận rồn, lại bận đến nửa đêm. Thẩm Lục Gia trở lại phòng ngủ thì Ngũ Mị đã ngủ.

Cô mặc một cái thật T shirt rất to. Cổ áo rộng thùng thình trượt xuống đầu vai tròn, ở trong nhà ánh sáng trắng của đèn tiết kiệm năng lượng chiếu xuống loé lên những sắc màu mê hồn. Khi ngủ, trên người cô không còn vẻ xinh đẹp phong tình như thường ngày, ngược lại giống như một đứa trẻ vô hại.

Cổ họng anh căng thẳng, thu hồi ánh mắt, rón rén đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong, Thẩm Lục Gia lại tiện tay giặt quần áo.

Cây trúc phơi đồ ở ngoài sân, áo lót và váy của phụ nữ ở trong gió đêm phiêu bay, có hương chanh bột giặt hoà cùng mùi sương. Thẩm Lục Gia cẩn thận giắt quân áo của mình lên cây trúc đem lấy chính mình y phục cẩn thận giắt trên cây trúc, lại dùng cây kẹp lớn cô định lại. Y phục của người đàn ông rất nhanh liền cùng y phục phụ nữ quyện vào nhau.

Bầu trời đầy sao. Tiếng dép gỗ chạm vào đường đá xanh, vừa nhanh lại vừa rầu rĩ xa dần, rồi phai nhạt.

Thẩm Lục Gia lau khô tóc, ngồi vào mép giường. Mới vừa ngồi xuống, cũng cảm giác ván giường vừa động, Ngũ Mị bên cạnh mơ mơ màng màng lật người, vừa lầu bầu nói: “Có con muỗi” Vừa cong bàn tay đưa đến sau lưng.

Cô tất nhiên chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng ủy khuất chu, lông mi cũng run run. Chỉ có móng tay bắt đầu đưa xuống trên người, cào hai cái. Thẩm Lục Gia thấy được đau lòng từng trận.

Muỗi nhiệt đới lợi hại, làn da trắng ngọc của Ngũ Mị nhanh chóng hiện lên một khối sưng đỏ, thậm chí bị nàng cào ra máu vết. Thẩm Lục Gia nhớ lúc trước sửa sang lại phòng ngủ thì ở trong tủ đầu giường trong tủ có một hộp dầu cù là nhỏ. Hắn vội vàng lấy, vặn nắp mở ra, dùng móng tay lấy ra một khối cao, cẩn thận từng li từng tí thoa lên làn da sưng đỏ.

Dầu cù là giải ngứa rất nhanh, Ngũ Mị không hề cào loạn mọi nơi, ngay cả hô hấp cũng ổn định.

Thẩm Lục Gia lúc này mới từ từ thở ra một hơi. Rèm kéo màu xanh dương chỉ kéo một nửa, từ trong khe hở có thể nhìn thấy vầng trăng sáng màu vàng, mang theo đường viền mờ ảo. Thẩm Lục Gia buông rèm xuống hoàn toàn, vẫn chưa yên tâm, lại đi xuống lầu tìm vỏ quýt ban ngày Ngũ Mị ăn còn dư lạ. Hà Nội khí hậu nóng bức, dưỡng chất trong vỏ quýt dường như đã bay hơi hết, Thẩm Lục Gia dùng bật lửa đốt vỏ quýt, xông phòng ngủ thật lâu. Cho đến khi hương quýt đã tỏa khắp căn phòng ngủ, mới rửa tay lên giường.

Trong cuộc đời của anh, đây là lần đầu nằm cùng giường chung gối với phụ nữ. Chỉ cảm thấy nhịp tim như đánh trống. Trong lúc nhất thời không ngủ được. Giường cũng không lớn, bên cạnh lại có người ngủ, Thẩm Lục Gia cũng không dám tùy ý lật người, sợ đánh thức cô.

Trên trần nhà, quạt trần không biết mệt mỏi xoay tròn. Trời nóng khiến không khí thấm vào ẩm ướt.

Thẩm Lục Gia cảm thấy mí mắt dần nặng trĩu, từ từ nhắm hai mắt lại.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đầu tiên là trầm trầm, sau đó từ từ trắng sáng.

Một ngày mới, lại đến.

Tác giả có lời muốn nói: động vật ăn thịt như mọi người chắc đã quên mất, bà dì của nữ chính đang tới... Sói con chó là người đàn ông tốt như vậy, sao có thể chiến đấu được...