Trấm Chi Mị

Chương 15: Chuyện con gấu




Học viện ngoại ngữ Lận Xuyên, thư kí đảng ủy Nghiêm Kham vừa nhìn thấy Ngũ Mị đứng dựa vào cửa phòng làm việc của anh liền cảm thấy đau đầu.

“Con bé này, sao lại giống như rắn không xương thế hả? Con gái không nên tùy tiện đứng dựa cửa, còn ra bộ dáng gì nữa.”

Ngũ Mị cười hì hì quyến rũ đi tới kéo cánh tay Nghiêm Kham: “Bác Nghiêm à, chú du học Cambridge về, sao tư tưởng lại bảo thủ vậy chứ.”

Mặc dù gọi là bác Nghiêm, Nghiêm Kham cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi một chút, hơn nữa vóc người thon dài, lại gầy trơ xương, hoàn toàn là hình tượng một ông chú xinh đẹp tác phong nhanh nhẹn.

Nghiêm Kham cầm chìa khóa mở cửa: “Nha đầu tinh quái, nói đi, hôm nay tìm chú có việc gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể tới tìm chú hả?” Ngũ Mị không khách sáo mở điều hòa, lại bắt đầu cắm đầu cắm cổ lục lọi trong giá sách Nghiêm Kham.

Nghiêm Kham buồn cười nhìn cô, trong ngày thường một bộ dáng quyến rũ như khói thuốc phiện, đến nơi này của ông liền lộ ra cái đuôi hồ ly rồi. Kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp được buộc thích hợp bằng sợi tơ, Nghiêm Kham cười nói: “Quạ Đen Nhỏ, không cần tìm nữa, đồ tốt ở đây này.” “Quạ Đen Nhỏ” là biệt danh của Ngũ Mị, bởi vì quạ đen thích đem những đồ trong suốt lóng lánh tha vào trong ổ của mình, mà Ngũ Mị cũng thích sưu tầm nhiều loại đá quý, cho nên Nghiêm Kham gọi cô là “Quạ Đen Nhỏ”.

Cái hộp bị Nghiêm Kham mở ra, một dây chuyền platinum tinh xảo lẳng lặng đặt trên lớp tơ nhung màu đen, một viên ngọc Thổ Nhĩ Kì xanh ngọc được cắt thành hình giọt nước rủ xuống, lóe ra từng luồng ánh huỳnh quang sáng quắc, xinh đẹp như giọt nước mắt của Thần Biển.

Đầu Ngũ Mị duỗi ra, trong đôi mắt lập tức phát ra thần thái kinh người: “Ngọc bích Hiba Mạt Lỵ.” (mình bó tay T___T)

Mk buồn cười nhìn Ngũ Mị đang lên cơn chết thèm: “Quạ Đen Nhỏ thật biết nhìn hàng nha.”

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Ngũ Mị lập tức suy sụp, luôn miệng kêu lên: “Cất đi, cất nhanh một chút, đỡ phải càng thấy càng thèm.” Sau khi dậm chân một cái còn tức giận quay lưng đi.

Nghiêm Kham nhìn thấy lấy làm kì lạ chậc chậc hỏi: “qđn của chúng ta lúc trước không phải thích nhất là mạnh mẽ cướp đoạt sao? Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à?”

Ngũ Mị bẹt bẹt miệng.

Nghiêm Kham cười lên ha hả, nhét cái hộp vào trong tay Ngũ Mị: “Vốn dĩ là cho cháu mà.”

Trên mặt Ngũ Mị nổi lên vẻ do dự hiếm thấy, giống như trên tay không phải là bảo vật yêu thích mà là củ khoai lang nóng bỏng tay.

Lần đâu tiên Nghiêm Kham thấy cô dây dưa dài dòng như vậy, mở miệng trêu: “Chú nhớ lúc cháu hai mươi mốt tuổi đánh con trai nhà họ Kiều đến vào viện nằm nửa tháng, bị mẹ cháu mắng, cháu đã hùng hồn nói cái già nhỉ?” Dừng một chút Nghiêm Kham từ từ nói: “Lòng- không- tàn- nhẫn, không- đứng- vững- được.”

Ngũ Mị thở dài, giống như cam chịu đem cái hộp bỏ lại trên bàn: “Bác Nghiêm à, lần này quả thật con không thể nhận được.”

Nghiêm Kham có chút tức giận: “Sao? Chê mặt dây chuyền số Carat nhỏ?”

Ngũ Mị vội vàng khoát tay, cười gượng nói: “Cháu nhìn viên đá, hiện nay Mạt Lạp Hiba trên thị trường ngay cả đá trần cũng đa có giá hai vạn Đô la một Carat, sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu cháu còn không biết sao? Nhưng bây giờ cháu thật sự không thể nhận được. Dứt lời Ngũ Mị lấy tờ giấy trong túi sách ra, đưa cho Nghiêm Kham.

Thấy ba chữ “Đơn từ chức” to trên tờ giấy,hai đầu lông mày Nghiêm Kham nhíu lại: “Cháu muốn trở về nước Pháp?”

Ngũ Mị lắc đầu, nghiêm nghị hiếm thấy: “Cháu dự định đổi công việc.”

“Đang yên đang lành cháu lại muốn làm càn cái gì vậy? Làm sao có công việc nào thích hợp với đồ lười biếng như cháu hơn dạy học chứ? Sáng chín chiều năm, đi làm quét thẻ, tăng ca thức đêm, cháu chịu được không hả?” Không thể trách Nghiêm Kham hoài nghi như vậy, bởi vì ở cuộc họp nhận xét giáo viên mỗi học kì, trình độ dạy học và mức độ hoan nghênh của sinh viên đều đứng đầu hệ tiếng Pháp; nhưng kiểm tra đánh giá của giáo vụ xử lí hành chính vĩnh viễn đều là kế cuối, nguyên nhân chỉ có một- thường xuyên đi muộn về sớm, cũng không tham gia hội nghị cùng hoạt động của tổ bộ môn.

Ngũ Mị lời biếng dựa vào ghế so-fa: “Dạy học thật chán, muốn đổi công việc để vui chơi một chút.”

Nghiêm Kham nghi ngờ nhìn cô: “Lại có ai đắc tội cháu rồi hả? Nói đi, lại muốn giày vò ai vậy?”

“Bác Nghiêm, sao người lại nghĩ con xấu xa vậy chứ?” Ngũ Mị hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

Nghiêm Kham cũng sẽ không mắc mưu: “Đừng làm càn, chú có thể gọi giáo vụ chuyển lớp của cháu đều bắt đầu sau mười giờ.”

“Chú phân phối như vậy, không phải sẽ khẳng định cháu là người của chú như trong lời đồn của người ta à”, Ngũ Mị cười xấu xa, “Cháu không thể hại chú.”

Nghiêm Kham nhướng lông mày: “Cháu hại chú còn ít sao? Khi chủ nhiệm hệ gọi điện gọi lên họp là ai nói thư kí Nghiêm ở trong nhà không đi được? Lúc chủ nhiệm đang hỏi tội là ai không chú ý làm rơi ảnh chụp chung của hai chúng ta dưới đất?”

Ngũ Mị bĩu môi: “Làm phụ nữ mà, phía trên phải có người.”

Nghiêm Kham trừng hai mắt, lại nghe thấy Ngũ Mị bổ sung thêm một câu: “Mẹ của cháu nói vậy.”

Nghiêm Kham thở dài bất đắc dĩ, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc trên bàn, vừa mới đặt lên môi, đã bị Ngũ Mị ngồi cuối bàn đoạt lấy.

“Cẩn thận phổi của chú.”

Nghiêm Kham im lặng không nói, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, mở miệng: “Quên đi, cháu đã quyết định phương pháp, không muốn dạy học thì không dạy. Có gì khó khăn nhất định phải tìm chú, không cần luôn cho mình lợi hại, không cần trả giá gì cũng có thể đùa giỡn đàn ông trên tay. Chết đuối luôn là người biết bơi, hiểu chứ?”

“Cháu hiểu.” Ngũ Mị biết chuyện này đã thành công, cầm túi xách lên, muốn rời đi.

Nghiêm Kham gọi cô lại: “Quạ Đen Nhỏ, mạng dây chuyền đi đi, chú giữ lại cũng không dùng tới.”

Đôi mắt linh động của Ngũ Mị xoay chuyển: “Cháu liền nghe lời nói đúng vậy.” Vừa nói vừa nhanh nhẹn cất cái hộp vào trong túi xách.

Nghiêm Kham buồn cười lắc đầu, lại lấy thuốc lá ra, đốt rồi kẹp ở ngón tay giữa, thỉnh thoảng hút vào một hơi. Làn khói màu xanh trắng dần lan tỏa, người đàn ông đã không còn trẻ nữa, gương mặt càng toát ra vẻ mơ màng mà cô quạnh.

Ngũ Mị không nhịn được nghĩ tới mẹ cô khi rảnh rỗi ngồi hút thước đã nói với cô: “Nghiêm Kham là một người đàn ông thích hợp để nhớ lại khi đã già” Ở đáy lòng thở dài một tiếng, Ngũ Mị quay người rời đi.

Sau khi về nhà, Ngũ Mị không để ý đến Bất Nhị dang nhào tới, trực tiếp mở máy tính.

Thịnh thị đang thông báo tuyển dụng giám đốc quan hệ xã hội. Mặc dù cô nhất định phải đoạt được công việc này, trước hết cô online hoàn thành một bài khảo nghiệm dài tám mươi phút. Đề bài bên trong vô cùng kì quặc, đa dạng. Thậm chí còn thay đổi lối suy nghĩ. Ví dụ như____

Giáp đi câu cá về, Ất hỏi Giáp câu được mấy con. Giáp trả lời: Tôi câu được số lượng cá như sau: sáu con không có đầu, chín con không có đuôi, tám con chỉ có một nửa cơ thể. Xin hỏi rốt cuộc Giáp câu được bao nhiêu con cá?

Ngũ Mị cười lạnh một tiếng, không phải là không con sao. Cô là thành viên câu lạc bộ Mensa, cực kì kiêu ngạo về sự thông minh của mình, làm bài thi thật nhanh, chưa tới hai mươi phút đã nộp bài. Sau đó chỉ nghe một tiếng “Đinh” giòn vang, trên màn hình hiện ra một con số- điểm tối đa, mời cô chín giờ sáng ba ngày sau mang theo lý lịch sơ lược đến tầng mười hai thuộc Cao Ốc Thịnh thị, bộ quản lí nguồn nhân lực để phỏng vấn.

Xoay người ôm lấy Bất Nhị, Ngũ Mị đắc ý cong cong khóe môi.

Hôm phỏng vẫn là một ngày đẹp trời. Ngũ Mị bước vào sảnh lớn rộng rãi của Thịnh thị.

Trợ lí tổng giám đốc bộ quản lí nguồn nhân lực Tạ Dật Phàm vừa nhìn thấy cách đó không xa có một người đẹp đích thực đang ngồi, trong lòng khẽ kêu lên quá đã. Ngay khi anh nhìn thấy Ngũ Mị ngồi ở giữa thì đầu óc có chút mờ mịt.

Đó không phải là người đẹp lần trước tgd Thẩm mang đến sao? Bà chủ tương lai đến nộp đơn vào giám đốc bộ quan hệ xã hội của công ty? Đây là cửa hàng gia đình sao?

Trong đầu hỗn loạn, anh trợ lí vội vàng báo tình huống cho cấp trên trực tiếp. Đáy lòng Tạ Dật Phàm tính toán nửa ngày lúc này mới nói: “Dù sao đi nữa cúng ta cũng phải chọn vị tiểu thư kia vào vòng ba người cuối cùng, ba người cuối cùng này sẽ được tgd Thẩm tự mình phỏng vấn, như vậy thì cô ấy có trúng tuyển hay không không liên quan gì đến chúng ta.”

Trong lòng anh trợ kí thầm khen một tiếng “Không hổ là lão hồ li” liền vội vã đi ra ngoài thu xếp.

Đối với Ngũ Mị mà nói thì quá trình phỏng vấn thật vô cùng nhàm chán. Một trong những châm ngôn trong đời của cô chính là “Có chỗ ngồi thì không đứng, có chỗ năn tuyệt đối không ngồi.” Hiện tại muốn cô ngồi nghiêm chỉnh, đầu óc thanh tĩnh, mồm miệng rõ ràng, đoan chính trả lời vấn đề qua ba cửa, quả thật không thua gì Bạch Nương Nương vào bát ăn của Pháp Hải*. Cơ cấu vòng phỏng vấn cuối cùng do một nhóm kanhx đạo cùng bàn bạc, cô vốn có thực lực, cho dù không nhường cũng có thể trở thành ba người còn lại.

Sau một tiếng rưỡi, Ngũ Mị cùng hai thí sinh khác tiến vào vòng cuối cùng.

Lúc Thẩm Lục Gia tiến vào phòng họp nhỏ liếc mắt liền thấy Ngũ Mị mặc váy tơ tằm màu đen không tay, hai cánh tay trắng như tuyết hiếm khi quy quy củ củ đặt trên đầu gối. Sầm Ngạn đi theo phía sau Thẩm Lục Gia cũng u mê? Đây không phải là khách hàng của tổng giám đốc Thẩm sao? Có thể mời tổng giám đốc Thẩm giúp đỡ quản lí tài sản, tất nhiên là có rất nhiều tiền, như vậy tới nộp đơn ứng tuyển chức vụ gd quan hệ xã hội hẳn là có dụng ý khác, chẳng lẽ đây chính là nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng sa trong truyền thuyết?

Tạ Dật Phàm chỉ làm như không phát hiện Thẩm Lục Gia hơi hơi nhăn lông mày, kính cẩn lễ phép đưa sơ yếu lí lịch của ba người cho anh.

Thẩm Lục Gia ngồi xuống chỗ đối diện ba người, in lặng bắt đầu lật sơ yếu lí lịch.

Nhìn thấy bằng tốt nghiệp thạc sĩ được học viện chính trị Paris ban hành, trong lòng anh liền xác định Ngũ Mị là Medea. Nhưng rõ ràng cô có một công việc quang vinh, nhẹ nhàng, tại sao lại từ chức đến nộp đơn xin vào Thịnh thị. Mặc dù học thuyết quan hệ xã hội đang nổi lên là ngành học hướng về phía mặt trời mọc (ý chỉ ngành quan hệ xã hội đang hot ý ^^!), tương lai không tồi, nhưng ở trong nước hiện nay, dân chúng bình dân đều tràn ngập chuyện sắc tình đối với nghề nghiệp này, người phụ nữ nào đó có chức vụ cao trong quạ hệ xã hội sẽ được đánh đồng với kĩ nữ cao cấp.

Thẩm Lục Gia không muốn nhận Ngũ Mị, cho dù hiện tại cô đang nằm trong top ba người đứng đầu, cho dù anh biết cô gái này có tính cách mạnh mẽ. Còn về nguyên nhân, một nửa là bởi vì cô có động cơ không rõ, nửa còn lại, anh cũng không muốn truy hỏi đến cùng.

Đến khi nhìn sơ yếu lí lịch hai thí sinh khác, Thẩm Lục Gia bỗng nhiên có quyết định.

“Rất cám ơn ba vị đã xem trọng Thịnh thị. Bởi vì ba vị đều rất xuất sắc, nhưng chức vụ gd chỉ có một, tôi nghĩ ra một vấn đề nhỏ, trong ba vị ai tả lời chính xác đầu tiên sẽ đảm nhiệm chức vụ này.” Sau khi nói xong, Thẩm Lục Gia bảo Sầm Ngạn đưa cho ba người mỗi người một tờ giấy trắng, một cây bút lông.

“Hiện nay trên Trái Đất chủ yếu có năm chủng loại gấu đang sinh sống: gấu Bắc Cực, gấu ngựa, gấu đen, gấu xám cùng gấu nâu Mã Lai. Bây giờ có một con gấu rơi vào trong một cái bẫy, bẫy rập sâu 19.617 thước, thời gian rơi xuống vừa đúng hai giây. Xin hỏi là con gấu màu gì?” Thẩm Lục Gia chậm rãi nói ra ván đề.

Ngũ Mị lập tức liền nhìn rõ mục đích của anh, hai đợt phỏng vấn trước cô đã biết hai người cạnh tranh này đều có bằng kinh tế học, toán cao cấp là môn học bắt buộc của khoa này, Thẩm Lục Gia có lẽ cho rằng cô dốt toán học nên định dùng đề bài biến thái này đuổi cô đi.

Nằm mơ! Khẽ hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, Ngũ Mị cầm bút tính toán soàn soạt.

Chưa đến ba phút, Ngũ Mị đã ngẩng đầu lên, “Tổng giám đốc thẩm, tôi đã tính ra, là gấu đen.”

Trong lòng Thẩm Lục Gia hồi hộp một chút, trên mặt lại bình tĩnh: “Suy nghĩ của cô Ngũ là…”

“Căn cứ quãng đường bằng bình phương thời gian nhân tốc độ trọng lực trừ hai, có thể suy ra đề bài này lấy tốc độ gia tăng trọng lực g gần bằng 9.8085. Bởi vì vĩ độ càng lớn tốc độ trọng lực càng tăng, hai vùng đia cực có tốc độ gia tăng trọng lực đạt tới 9.832, xích đạo chie có 9.780, trong lúc đó tốc độ gia tăng trọng lực này đan xen vào hai hướng. Hơn nữa Nam Bán Cầu hầu như không có loài gấu sinh sống, cho nên vĩ độ rất có thể là hai bên bốn mươi lăm độ Bắc, loại bỏ gấu Bắc Cực cùng gấu Mã Lai. Trên đất liền có rất ít động vật to lớn hơn so với gấu, cái bẫy này lại vì săn gấu mà tồn tại. Lại bởi vì cái bẫy sâu gần hai mươi thước nên đất ở đó tương đối tơi xốp, gấu xám cùng một chủng loại với gấu ngựa, hầu như cũng phân bố ở khu vực vĩ độ cao giống gấu ngựa, thân thể khổng lồ, tính tình lại hung hãn, không dễ dàng giết chết, hơn nữa mật gấu, chân gấu bình thường đều lấy từ gấu đen. Vì vậy tổng hợp các suy nghĩ lại thì phải là gấu đen. Thế nào, tổng giám đốc Thẩm, tôi làm đúng chứ?” Mặt mày Ngũ Mị rực sáng nhìn Thẩm Lục Gia, dáng vẻ có chút kiêu ngạo.

Ngoại trừ Thẩm Lục Gia, toàn bộ vẻ mặt những người còn lại đều dại ra. Mẹ nó chứ, đề bài kiểu này là cho người làm sao???

“Giám đốc Ngũ thật là cực kì tài trí.” Thẩm Lục Gia cười nhạt.

“Không dám nhận, vẫn còn kém tổng giám đốc Thẩm, có thể nghĩ ra đề bài lợi hại như vậy.” Giọng nói Ngũ Mị có chút kì lạ, nửa như ca ngợi, nửa như chế giễu.

Tạ Dật Phàm vội vàng vỗ tay: “Chào mừng gd Ngũ gia nhập tập đoàn Thịnh thị.”

Trong tiếng vỗ tay, Sầm Ngạn bỗng rùng mình một cái, anh có dự cảm, sợ rằng cuộc sống sau này sẽ giống như đề bài con gấu kia, trầm bổng phập phồng.

Tác giả có lời muốn nói:

Điểm thứ nhất: nghiêm chỉnh nói rõ, cái đề bài con gấu kia trong chương này là đề thi tốt nghiệp trung học phổ thông hằng năm ở Thượng Hải. Phương pháp giải đề cũng là người có tài trên mạng giải đáp, một người đầu óc bình thường như tôi đây tuyệt đối không làm được. Bởi vì nam trúc xuất thân toán học, cho vào đây cũng không phải để tiếp cận toán học, cũng hi vọng có “Độc giả” khác đi tố cáo tôi đạo văn. Về phần cái suy nghĩ đột nhiên thay đổi kia, nguồn gốc từ bài tập nghỉ hè của học sinh tiểu học. Tôi đã trích rõ nguồn.

Thứ hai: tôi nghĩ chương trước tôi đã ám chỉ rất rõ ràng rồi, Thương Uyên Thành đối với nữ chính không có bất kì ý tưởng gì cả, cá nhân tôi luôn không thích Marie Sue, không cảm thấy nữ chính phải là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Nam phụ chỉ có Hạ Thương Chu.

Thứ ba: ….không có 