Trấm Chi Mị

Chương 13: Người mặt cười




"Viện trưởng Thương, ngài khỏe chứ." Thẩm Lục Gia nhìn người đàn ông mặc áo dài trắng, đôi mắt hoa đào dài hẹp long lanh ngập nước trước mặt. Có chút khó có thể tin hắn cùng Mạc Phó Tư là anh em cùng một mẹ.

“Tổng giám đốc Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu”. Vẻ mặt Thương Uyên Thành đầy ý cười, nhưng cũng không chủ động vươn tay, hắn xuất thân từ y học, không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân, điểm này lại giống Mạc Phó Tư như đúc.

Thẩm Lục Gia đến là vì bệnh của ông nội Thẩm Quốc Phong. Đêm đó sau khi ông ấy phát bệnh đã được đưa đến bệnh viện tổng quân khu Lận Xuyên Thị, là bệnh suy tim cấp tính. Tuy là đã cứu được người, cũng đã xuất viện về nhà nhưng tinh thần lại không tốt bằng lúc trước. Thẩm Lục Gia liền thông qua quan hệ với Mạc Phó Tư tìm Thương Uyên Thành mời mấy chuyên gia nước ngoài về hội chẩn xem sao. Bởi vì thân phận của Thẩm Quốc Phong tương đối nhạy cảm, không tiện công khai, tránh để người ta vẫn nhạo báng nền chính trị trong nước là chính trị của các lão già. Những lão già quyền cao chức trọng này một khi sinh bệnh không chỉ ảnh hưởng đến vị trí gia tộc của mình mà còn ảnh hưởng đến sự hưng thịnh của các phe phái chính trị trong nước. Cho nên anh không thể không cẩn thận.

“Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện”. Thương Uyên Thành biết người anh trai cùng mẹ khác cha của mình không dễ dàng mở miệng vàng, sáng nay lại phá lệ gọi điện thoại cho anh có thể thấy được quan hệ của anh ta với Thẩm Lục Gia. Đôi tay theo thói quen để trong túi áo khoác trắng, Thương Uyên Thành phân phó trợ lý: “Đi mời giáo sư khoa tim mạch Giang Đạo Chân tới đây”.

Trong phòng làm việc của viện trưởng, Thương Uyên Thành mời Thẩm Lục Gia ngồi, lại gọi y tá pha trà Long Tĩnh mang tới.

“Tổng giám đốc Thẩm, mời uống trà”

Thẩm Lục Gia nhấp môi rồi mới chịu nói chuyện. Chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy, sau đó cửa bị tùy ý đẩy ra từ bên ngoài, hương nước hoa quen thuộc bay vào trong mũi Thẩm Lục Gia.

Là Ngũ Mị, hôm nay cô không thoa son phấn, mặc áo trắng sữa, quần dài màu sâm panh, bên hông buộc một thắt lưng hoa hồng vàng, càng hiện ra vòng eo nhỏ bằng một nắm tay. Cô và Thương Uyên Thành có quan hệ gì vậy? Thẩm Lục Gia theo bản năng nhíu mày.

Thương Uyên Thành nhìn thấy đôi giày cao gót quyến rũ chừng bảy- tám phân liền xụ mặt xuống: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, cô còn mang giày cao gót…” Lời còn chưa nói hết đã thấy hai mắt sáng trong của Ngũ Mị nhìn về phía Thẩm Lục Gia: ‘Tổng giám đốc Thẩm?”

“Cô giáo Ngũ” Thẩm Lục Gia nghe thấy Thương Uyên Thành đề cao chuyện giày cao gót, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía dưới chân Ngũ Mị. Nhưng mà chỉ là một cái chớp mắt liền lại cảm thấy mình quá phận. Nghĩ lại lại nhớ tới Hạ Thiên, trong đầu thế nhưng có chút hỗn loạn, sắc mặt thoáng chìm xuống vài phần.

“Hai người biết nhau sao” Thương Uyên Thành cũng có chút kinh ngạc.

“Tổng giám đốc Thẩm là người tốt có tấm lòng nhân hậu, chân thực, nhiệt tình.” Lúc Ngũ Mị nói lời này thì mặt mày mỉm cười nhưng Thẩm Lục Gia lại nghe ra mùi vị khác lạ, như là nói anh bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.

Ngũ Mị cũng không có ý định nghiền ngẫm sắc mặt người khác, cô trực tiếp ngồi lên ghế sô-fa bằng gia đặc chế của Hải Tượng, cực kì thoải mái bên cạnh Thương Uyên Thành, cúi đầu cởi móc gài giày bằng kim loại, cởi giày cao gót, co đầu gối lại, rồi thở phào nhẹ nhõm. Thương Uyên Thành khẽ nhíu mày, cúi đầu, không chút e ngại đưa tay đè lên mắt cá chân trái của cô, “Lại không thoải mái?”

Giang Đạo Chân đi vào đúng lúc nhìn thấy một màn này, liền cười ha hả nói: “Cô giáo Ngũ lại đến thăm viện trưởng Thương của chúng tôi hả?”

“Giáo sư Giang” Sắc mặt Ngũ Mị bình tĩnh, không có chút xấu hổ của con gái nên có khi bị trêu chọc.

Cùng lúc Giang Đạo Chân vào cửa, Thẩm Lục Gia đã đứng dậy.

“Giáo sư Giang, vị này là tổng giám đốc Thẩm” Thương Uyên Thành cũng tạm thời bỏ qua chuyện của Ngũ Mị, đứng ra giới thiệu Thẩm Lục Gia.

“Giáo sư Giang, ngài khỏe chứ, cảm ơn ngài trong lúc bận rộn lại bớt chút thời gian đến đây. Hôm nay có một chút chuyện sợ là phải làm phiền ngài và viện trưởng Thương.” Lời nói của Thẩm Lục Gia tuy khiêm tốn nhưng cũng không đánh mất vẻ thong dong.

Không giận mà uy, không kiêu ngạo mà ngang tàng, phong thái rất tốt, Giang Đạo Chân ở trong lòng phán đoán, cũng khách khí chuyện trò cùng Thẩm Lục Gia mấy câu.

Hai người Thẩm-Giang đang ngồi ở ghế ngồi gỗ lim đối diện Ngũ Mị, lúc này Thương Uyên Thành mới kéo ngăn kéo bàn làm việc của mình ra, đưa cho Ngũ Mị đang nhàm chán một hộp hoa quả ướp lạnh, bĩu môi nói: “Ồn ào quá, tiệm Tống Ký, tất cả đều là thứ cô thích.” Không đợi Ngũ Mị tiếp lời, lại thả máy tính bảng trên bàn vào trong ngực Ngũ Mị, “Tôi đã giúp cô vượt qua cửa ải cô mắc kẹt rồi, cô chơi tiếp đi

Ngũ Mị khẽ cong khóe môi, cười tươi nhìn Thương Uyên Thành. Vừa nhàn nhã tự đắc ăn các loại hoa quả ướp lạnh, vừa để máy tính bảng lên trên đùi bắt đầu trò chơi Angry Bird. Giang Đạo Chân nhìn thấy thì mặt mày hớn hở, còn Thẩm Lục Gia lại cảm thấy một cỗ cảm giác khó chịu không giải thích được.

“Tổng giám đốc Thẩm, sẽ không quấy rầy các anh nói chuyện chứ?” Ngũ Mị chợt ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lục Gia, một lọn tóc rơi dính vào vầng trán như tuyết trắng, rung rung theo lời nói. Thẩm Lục Gia đột nhiên cảm thấy luồng tóc gây cản trở ấy rất hấp dẫn.

Ý niệm vừa mới lóe lên, đáy lòng liền trở nên sợ hãi, đối với người không gần nữ sắc như anh thì đó gần như là ma chướng. Thu hồi tầm mắt, vẻ mặt Thẩm Lục Gia thản nhiên nói: “Không ngại” Nói xong liền lấy bệnh án trong bao công văn ra nhờ Giang Đạo Chân xem qua.

Giang Đạo Chân nhìn cái tên trên bệnh án, không nhịn được phải nhìn lại Thẩm Lục Gia một cái. Dòng họ Thẩm này không tính là thường gặp, nhưng cũng không hiếm thấy. Ông là người nghiên cứu y học, không quan tâm đến chính trị nhưng vẫn có nghe nói về Thẩm Quốc Phong, người trẻ tuổi trước mắt này lại là cháu trai trưởng của lão Thẩm. Lập tức trong lòng tăng thêm mấy phần coi trọng lấy mắt kính từ trong túi áo ra, cẩn thận xem xét về bệnh án.

Thương Uyên Thành là chuyên gia nghiên cứu về não và thần kinh học, không phải chuyên gia về phương diện tim mạch, vì vậy anh chỉ ngồi tại chỗ của mình nhìn Ngũ Mị chơi game, thỉnh thoảng giúp cô chọn vị trí xảo trá để tiêu diệt con heo màu xanh lá.

Khóe mắt Thẩm Lục Gia khẽ lướt qua, hai người họ tựa vào rất gần , chân bạch ngọc của Ngũ Mị không biết đã buông thõng xuống giữa không trung từ lúc nào, thỉnh thoảng vừa lòng lại lắc lư một cái.

Điện thoại di động của Thương Uyên Thành đặt trên bàn đột nhiên reo lên, là Cục trưởng Bộ y tế Tào Đàn Sinh gọi. Cười một tiếng xin lỗi với hai người Giang- Thẩm đang nói chuyện, anh nhận điện thoại.

“Cục trưởng Tào”

Phía bên kia điện thoại là một giọng nam hào sảng: “Viện trưởng Thương, tôi có một người bạn muốn nhờ anh xem giúp có bệnh gì hay không. Không biết bây giờ có tiện đi qua hay không?”

“Không thành vấn đề. Tôi chờ hai người ở cửa bệnh viện.”

“Không dám, không dám. Làm sao có thể phiền viện trưởng Thương như vậy chứ.” Tào Đàn Sinh biết rõ Thương Uyên Thành là khách sáo, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ tâng bốc đối phương.

Thương Uyên Thành cũng cười cười nói: “Vậy thì tôi sẽ dọn dẹp văn phòng đón chào Cục trưởng Tào”

Lấy thân phận của Thương Uyên Thành, không phải là nhân vật quan trọng hoặc ca bệnh nghiêm trọng thì sẽ không dễ dàng tự mình ra tay. Nhưng thật đúng là “huyện quan không bằng hiện quản”, mặc dù Thương thị là bệnh viện tư nhân nhưng cũng không thể không cho người trực tiếp lãnh đạo cục trưởng cục vệ sinh mấy phần mặt mũi.

Đối với việc này, Ngũ Mị chỉ dùng ánh mắt chế nhạo liếc nhìn Thương Uyên Thành một cái, có lẽ cười nhạo lúc này anh cũng là kẻ nịnh bợ. Thương Uyên Thành chỉ có thể cười khổ, bản thân đã tiến vào vòng xoáy, làm sao thoải mái tự do bằng người bên ngoài được.

Giang Đạo Chân sau khi nghe được điện thoại, biết Thương Uyên Thành có khách, ông hiểu rõ thân phận của Thẩm Quốc Phong mang tính đặc thù, có chút khó xử nhìn thoáng qua Thẩm Lục Gia đề nghị: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đổi sang phòng làm việc của tôi nói chuyện được chứ?” Thẩm Lục Gia biết Giang Đạo Chân thực sự lo lắng liền lập tức đồng ý, nói cảm ơn với Thương Uyên Thành xong liền vội vã cùng Giang Đạo Chân vào thang máy.

“Nói chuyện nghiêm chỉnh, mắt cá chân trái của cô như thế nào rồi? Tôi mở vít Co-ban đúng hạn chứ?” Thương Uyên Thành hết sức lo lắng vết thương năm xưa ở chân Ngũ Mị. Cô là con gái của em gái ruột dượng hắn- Cố Dật Phu, thật ra hắn đã biết Ngũ Mị được ba bốn năm, cũng không rõ ràng quá khứ của cô lắm, chỉ từ vết thương cũ bên trên chân trái của cô đoán được đây là do ngoại lực đánh thẳng vào, từ từ hủy hoại khiến cho thần kinh ngoại biên bị tổn thương. Từ đó làm cho khớp xương mắt cá chân không thể cong duỗi cùng lật ra ngoài.

Giờ phút này Ngũ Mị chỉ lo chơi game, trong miệng qua loa “ừ” một tiếng thay câu trả lời.

Thương Uyên Thành bất đắc dĩ phất vạt áo dài trắng, ngồi xổm người xuống chấp nhận mát-xa huyệt vị cho bà cô nhỏ này.

Khi Tào Đàn Sinh mang theo Hạ Thương Chu đi tới liền thấy cảnh tượng mập mờ này. Ngón chân xinh xắn của người con gái đang hơi hơi cuộn mình ở trong đôi tay trắng nõn dài nhỏ của người con trai, năm ngón chân hồng hào giống như năm viên ngọc anh đào mềm mại.

Tào Đàn Sinh cố ý nặng nề ho mấy cái, cười trêu ghẹo nói, “Viện trưởng Thương, không phải chúng tôi đến không đúng lúc chứ?”

Hạ Thương Chu lại có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Ngũ Mị.

Thương Uyên Thành ngồi dậy cười nói: “Để cục trưởng Tào chê cười rồi”

Tuy Tào Đàn Sinh xuất thân từ y học nhưng thân hình lại giống như một pho tượng tháp sắt, hắn vỗ vỗ Hạ Thương Chu ở bên cạnh, “Tôi xin giới thiệu một chút, vị này là Hạ Thương Chu tiên sinh, chủ tịch ngân hàng Đại Trung Hoa, cũng là anh em tốt của tôi, hôm nay đến để cầu chữa bệnh.” Hạ Thương Chu vừa tới Lận Xuyên chưa đến một tháng, làm sao có thể xưng anh gọi em với Tào Đàn Sinh, cũng chỉ là gặp mấy lần trong các bữa tiệc thượng lưu, cục vệ sinh vừa vặn muốn nhập một nhóm dụng cụ chữa bệnh từ nước Mĩ, trên tài chính lại có lỗ hổng, muốn tự mình xoay sở một phần tiền bạc, liền có ý kết giao với Hạ Thương Chu.

“Viện trưởng Thương, làm phiền.” Hạ Thương Chu ép mình không nhìn vào Ngũ Mị nữa.

Thương Uyên Thành cười lễ phép: “ Chủ tịch Hạ khách sáo rồi.”

Tào Đàn Sinh cười vài tiếng: “Vậy người anh em của tôi liền giao cho viện trưởng Thương rồi, trong Cục tôi còn có chút việc, xin đi trước.”

Tiễn Tào Đàn Sinh đi, Hạ Thương Chu mới cùng Thương Uyên Thành tiến vào phòng làm việc.

Ngũ Mị ra vẻ khiếp sợ, “Ah, đây không phải là tổng giám đốc Hạ sao? Thật là có duyên.”

Lông mày Thương Uyên Thành ưu nhã nhíu lại, cúng không nói lời nào. Anh đã sớm để ý đến lúc nãy Hạ Thương Chu vừa nhìn thấy Ngũ Mị liền không dời mắt.

“Cô giáo Ngũ, Lận Xuyên tuy lớn nhưng có duyên thì vẫn sẽ gặp nhau.” Hạ Thương Chu cười nhạt, nói một câu không rõ ràng.

Ngũ Mị cũng không nói gì, chỉ cười cười với Hạ Thương Chu, sau đó lai tiếp tục vùi đầu chơi game.

“Chủ tịch Hạ gần đây có vẻ ngủ không được ngon giấc” Thương Uyên Thành nhìn kĩ sắc mặt Hạ Thương Chu trước mặt, mở miệng. Có rất ít người biết thật ra anh nghiên cứu cả Trung y và Tây y. Bản lĩnh “vọng, văn, vấn, thiết” không thua kém gì phẫu thuật sọ cứu chữa bệnh nhân.

“Viện trưởng Thương thật là danh thủ số một quốc gia.” Hạ Thương Chu tự giễu cười một tiếng, “Năm năm trước tôi bị chứng mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, a, đoạn cuộc sống kia thật là khổ không thể tả, thôi, không đề cập tới cũng được. Sau lại ở nước Mĩ liên tục trị liệu hơn nửa năm, cuối cùng cũng tốt lên. Không nghĩ một thời gian trước trở lại Lận Xuyên, không hiểu tại sao bệnh cũ lại phát sinh.” Hắn không nói thật với Thương Uyên Thành, sau khi hắn tìm Tô Chiết điều tra tư liệu Ngũ Mị, chứng mất ngủ này liền tái phát, không thể xem là không giải thích được.

Ngũ Mị cúi đầu, khóe môi khẽ nâng lên, xem ra phần tài liệu lần trước vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi lòng nghi ngờ của hắn. Lời nói này ba phần nói cho Thương Uyên Thành nghe, bảy phần còn lại là nói cho cô nghe. Đáng tiếc cô không phải thánh mẫu, chưa bao giờ biết hai chữ “tha thứ” viết như thế nào.

Tác giả có lời muốn nói: tối hôm qua đi ra ngoài xã giao, tối nay mới cập nhật được, thật có lỗi.

Niềm vui mới tình yêu cũ, cùng lên sân khấu.