Trầm Ẩn

Chương 60: Lương Vi, anh xin lỗi 1




Biên tập: Bột
Trên đường về, Lục Trầm Ngân nhận được điện thoại của Lý Đại Cường. Lý Đại Cường dùng giọng thều thào nói được mấy chữ rồi im bặt.

Ông ta đang cầu cứu.

Lục Trầm Ngân hoảng hốt nhấn ga chạy về nhà.

Lương Vi rửa dạ dày xong thì cả người không còn chút sức lực, cả đôi môi mỏng của cô cũng tái nhợt. Cô dựa cả người vào ghế rồi hỏi Lục Trầm Ngân sao vậy.

Lục Trầm Ngân cũng không nói rõ nguyên nhân, nhưng trực giác cho anh biết tình huống của Lý Đại Cường bên kia cũng khẩn cấp. Mà anh gọi lại thì lại không được.

Anh đang đoán không biết có phải ông ta bị ngộ độc giống Lương Vi không. Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng, trong nhà còn Cát Vân, sao Lý Đại Cường phải gọi điện cho anh.

Lục Trầm Ngân đỗ xe trong sân nhà Lương Vi, vừa xuống xe đã đội mưa chạy vào nhà. Cát Vân ngồi cạnh bàn đang nắm chặt hai tay lại với nhau, đèn treo chiếu xuống khiến mặt cô ấy thêm trắng bệch.

“Cậu đâu rồi?”

Nghe được tiếng người, Cát Vân giật thót mình. Khi thấy là Lục Trầm Ngân thì cô ấy mới thở ra một hơi, nhưng lại lắc đầu không nói chuyện.

Lục Trầm Ngân nghĩ tới hai chữ “cứu mạng” của Lý Đại Cường thì thấp thỏm không thôi. Anh bất chấp tất cả mà lao vào tìm kiếm trong màn mưa. Họ nhận khoán rất nhiều khu đất, anh tới chỗ ruộng thu hoạch hành tây gần nhất, sau đó đi men theo đường sông, sau nữa lại tìm sát vách bờ ruộng, rồi cứ tìm mãi tìm mãi như vậy.

Lương Vi ngồi trong phòng khách, cô dùng một tay che bụng, cả người vẫn ngai ngái cảm giác buồn nôn.

Đợi một lúc không thấy Lục Trầm Ngân trở về, Lương Vi rót cốc nước để uống, lúc ngước mắt lên thì thấy cửa phòng Lương Cương mở toang.

Sau khi trở về, cô rất ít tới xem ông ta. Cô không muốn nghe thấy giọng ông ta, cũng không muốn nhìn thấy mặt ông ta.

Lương Vi bỏ cốc nước xuống rồi chống nạng đi về phía phòng Lương Cương.

Lúc đẩy cô đẩy cửa ra, trong phòng không có chút ánh sáng nào. Lương Vi bật đèn lên, trừ tiếng công tắc nhảy lên thì trong phòng không còn chút âm thanh nào nữa.

Tay Lương Cương cứng ngắc rũ xuống bên giường mà không hề nhúc nhích.

Lương Vi cho là ông ta đang ngủ, cô còn đang nghĩ ông ta để tay ra bên ngoài thì sao không lạnh được.

Cô đến gần muốn nhét tay ông ta vào chăn thì thấy hai mắt Lương Cương trợn trừng và sắc mặt cũng cứng ngắc.

Lương Vi dừng lại, cô chợt nghĩ đến điều gì rồi lại cảm thấy không thể tin được.

“Lương… Lương Cương…” Lương Vi gọi ông ta nhưng người trên giường không có chút phản ứng nào, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.

Lương Vi tiến lên, cô hơi nắm tay lại rồi đặt xuống dưới mũi ông ta thì không thấy có hơi thở nữa.

Lương Vi khẽ nhíu mày khi thấy Lương Cương trừng mắt thật lớn, đôi tay cứng đờ cuộn lại thành quyền kia như đã cực lực phản kháng cái gì.

Đây là dáng vẻ tử vong không tự nhiên.

Lương Vi vuốt mắt Lương Cương xuống rồi xoay người ra ngoài.

Cô đứng ở ngoài cửa sân gọi tên Cát Vân, Lương Vi không che ô nên rất nhanh đã bị mưa thấm ướt.

Cát Vân nghe được giọng Lương Vi thì bả vai dần run rẩy rồi bật khóc. Sau đó, cô ấy lau khô nước mắt đi ra ngoài thì thấy Lương Vi đang đứng nhìn mình chăm chú ở kia.

Lương Vi nói: “Cô qua đây.”

Cát Vân cũng không che ô mà cứ từ từ đi qua như thế.

Lương Vi dẫn cô ấy vào phòng khách rồi hỏi: “Sao cô không che ô?”

Cát Vân khàn khàn nói: “Đường gần.”

Nước từ trán Lương Vi chảy xuống, cô xoay người nhìn Cát Vân rồi nói: “Bố tôi chết rồi.”

Mắt Cát Vân mở lớn nhưng ánh mắt lại không dám đối diện với Lương Vi. Cô ấy cúi đầu, cổ họng như bị cái gì chặn lại.

Lương Vi hỏi không nhanh không chậm: “Trước khi cô về, ông ấy còn thở không?”

“Vữa nãy Tiểu Oánh gọi nên tôi chạy về, trước khi tôi về vẫn còn thở, sao bây giờ lại… À, tôi nhớ ra rồi. Lúc nãy có một người đàn ông tới đây, tôi tưởng là bạn của cô nên không để ý, không ngờ lại… Thật xin lỗi… Lương Vi, thật xin lỗi…” Đôi mắt sưng đỏ của cô ấy vừa khóc nên càng đỏ hơn.

“Đàn ông à?”

“Đúng vậy, người mặc âu phục ngồi ô tô, có cả vệ sĩ nữa.” Từ đầu tới cuối Cát Vân vẫn không dám nhìn Lương Vi, chỉ nhỏ giọng kể lại.

Lương Vi nói: “Phiền cô lên phòng phía Tây lấy điện thoại trên bàn sách xuống giúp tôi.”

Cát Vân lau nước mắt, sau đó đi lên gác lấy điện thoại mà không nói một lời.

Lương Vi dựa vào mặt bàn lưu ly trong phòng bếp, sau đó cầm cốc nước vừa rồi uống thêm mọt ngụm.

Không ngoài dự liệu của cô, điện thoại hiển thị 21 cuộc gọi nhỡ của Lâm Trí Thâm.

Cát Vân im lặng đứng ở một bên nhìn Lương Vi.

Lương Vi gọi lại, Lâm Trí Thâm nhận điện thoại rất nhanh.

Dường như Lâm Trí Thâm rất mệt mỏi, đây là lần đầu tiên Lương Vi nghe được giọng nói mệt mỏi như thế của anh ta.

Lương Vi: “Anh tìm tôi à?”

“Ừm.”

“Là chuyện Trần Trạm đúng không?”

“Không phải.”

Lâm Trí Thâm: “Lương Vi, anh tìm được rồi…”

Lương Vi nhếch môi, đôi mày thanh tú cau lại: “Tìm được… bọn họ rồi?”

“Ừm.” Chữ “ừm” trầm trầm này là lời nặng nề nhất trong 16 năm.

Lương Vi: “Anh định xử lý thế nào?”

Lâm Trí Thâm nói: “Anh muốn gặp em.”

“Bên này đang có việc, tôi không thể —— “

“Anh muốn gặp em, một lần cuối cùng.”

Lâm Trí Thâm nhàn nhạt nói ra lời này, không còn gai nhọn như ngày xưa nữa, mà thật giống một đứa trẻ không còn nơi nương tựa. Lương Vi hiểu rõ thù hận và thống khổ trong những năm này của anh ta, vì thế cô không thể cự tuyệt yêu cầu lúc anh ta yếu đuối nhất được.

Lương Vi trả lời xong thì hỏi: “Bố tôi chết rồi, có người nói anh từng vào trong. Lúc anh gặp, ông ta còn —— “

“Chết rồi?”

“Ừm.”

Lâm Trí Thâm không hiểu mà cười hai tiếng: “Lúc anh đi, ông ta vẫn còn sống.”

Lương Vi: “Hôm nào tôi tới tìm anh.”

Cúp điện thoại xong, Lương Vi nhìn sang phía Cát Vân. Bây giờ cẩn thận nhìn lại, cô mới phát hiện mắt cô ấy đỏ bừng, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.

“Cô sao thế?” Lương Vi đưa tay nắm lấy tay cô ấy, tay Cát Vân lại lạnh toát như tủ đông lạnh vậy.

Cát Vân muốn rút tay về nhưng bị Lương Vi giữ chặt.

“Sao cô lại run lẩy bẩy thế? Mắt sao lại đỏ thế này?” Lời hỏi thăm nhẹ nhàng của Lương Vi vào tai Cát Vân lại thành lời hoài nghi không buông tha.

Cô ấy cúi đầu càng thấp hơn, mà làm thế nào cũng không giãy ra được khỏi tay Lương Vi.

Lương Vi nói: “Hình như bố tôi không phải tự nhiên mà chết, cô còn thấy ai khác tới không?”

Cát Vân lắc đầu quầy quậy: “Không…” Giọng cô ấy đã mang theo chút nghẹn ngào.

Lương Vi buông tay cô ấy ra. Trước mắt, cô vẫn không biết nên xử lý thi thể của Lương Cương thế nào. Trước đó bảo liên hệ với nhà tang lễ nhưng vẫn chưa làm, không ngờ ông ta lại ra đi nhanh thế này.

Cát Vân nhát gan hỏi: “Cô định làm tang lễ thế nào?”

Lương Vi lắc đầu: “Giao cho cảnh sát xử lý.”

Cát Vân nghe tới cảnh sát thì dần hốt hoảng: “Sao lại để cảnh sát xử lý, gọi người xử lý tang sự tới đưa vào nhà tang lễ là được rồi.”

“Cái chết này quá kì lạ. Dù là ung thư gan giai đoạn cuối nhưng vẫn sống tiếp được một tháng nữa, bệnh có nặng thế nào thì sau khi xuất viện cũng không ra đi sau mấy ngày được. Trông ông ta thế này không giống tự nhiên mà chết.”

Cát Vân như bị ngấm nước mưa nên nói lắp: “Gan… Ung thư gan giai đoạn cuối?”

Lương Vi gật đầu rồi lấy thuốc lá trên bàn thuốc, sau đó chậm rãi châm thuốc.

Cát Vân ngã ngồi trên mặt đất như bị rút hết sức lực. Cô ấy duỗi đôi bàn tay bị đông cứng tới đỏ bừng ra, đôi bàn tay này dần già nua vì bị tháng năm tra tấn, mà cũng chính đôi bàn tay này đã giết chết Lương Cương.

Cô ấy nhìn tay mình mà bật khóc tới không kiềm chế được.

Từ lần đầu tiên nhận ra Lương Cương, cô ấy đã nắm tay thành quyền mà thề rằng sẽ khiến ông ta sống không bằng chết. Cô ấy cho ông ta ăn thuốc trừ sâu để tra tấn mòn mỏi mà thần không biết, quỷ cũng không hay. Mỗi ngày nhìn Lương Cương, nỗi hận trong lòng cô ấy lại tăng thêm một chút. Mấy ngày nay, Cát Vân hay mơ về đoạn quá khứ kia, tất cả đều rõ ràng mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Nhưng vì sao ông trời lại trêu đùa Cát Vân đến thế.