Trầm Ẩn

Chương 55: Nói là ích kỉ cũng được, lòng chiếm hữu mạnh cũng được, em hi vọng anh chỉ thích em, đời này chỉ yêu mình em




Biên tập: Bột

Lục Trầm Ngân ngủ lại nhà Lương Vi nên cũng chăm sóc cả cô và Lương Cương. Đêm tới anh nói với Lương Vi chuyện để Cát Vân sang giúp đỡ một thời gian. Lúc đầu Lương Vi không đồng ý vì thấy như thế rất ngại, sao có thể để một người trạc tuổi mình chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô và một ông già hơn 50 tuổi được.

Lục Trầm Ngân nói vì là người trong nhà nên anh ra ngoài đi làm cũng yên tâm hơn. Anh nói Cát Vân rất tốt, lại cẩn thận nữa.

Lương Vi tin vấn đề người tốt lại cẩn thận này. Hơn nữa, đương nhiên cô cũng muốn gửi lương cho cô ấy.

Lục Trầm Ngân cũng không từ chối mà nói: “Cũng nên gửi tiền.”

Lương Vi dựa vào ngực anh: “Mai anh phải ra ngoài tìm việc rồi, đã nghĩ ra sẽ tìm việc gì chưa?”

“Anh vừa hỏi cậu, ông ấy nói có người quen giới thiệu anh đi làm lao động phổ thông. Hình như một ngày 200 tệ.”

“Lao động phổ thông là làm gì?”

Hai người rúc vào nhau khiến phòng ngủ nho nhỏ cũng ấm áp như xuân về, sau đó còn bình thản đối thoại trong đêm như những cặp vợ chồng ngoài kia.

Lục Trầm Ngân nắm chặt tay cô, như vô tình mà lại cố ý vuốt ve ngón tay cô rồi đáp: “Đào hố trồng cây, trồng cây gây rừng ấy.”

Môi Lương Vi mím lại thành một đường, cô im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đó là việc chân tay, sẽ vất vả lắm.”

Cánh tay dài của anh ôm lấy cô, còn cô dựa vào ngực anh. Cằm Lục Trầm Ngân cũng tì lên đầu cô, cưng chiều mà cọ qua cọ lại mấy lần.

“Đàn ông không làm việc chân tay thì ai làm.” Anh đè thấp giọng xuống rất thấp.

Cô nói: “Vậy anh từng làm việc chân tay nào chưa?”

Anh nói như đương nhiên: “Trồng trọt.”

Lương Vi: “Còn gì nữa?”

Lục Trầm Ngân nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra nữa.

Lương Vi bóp chỗ eo cứng rắn của anh, lực cô dùng để bóp cũng như gãi ngứa vậy. Anh không đau đớn chút nào mà chỉ thấy ngưa ngứa.

“Đừng chạm vào eo.” Lục Trầm Ngân bắt lấy tay cô rồi bổ sung: “Không được chạm vào eo và tai.”

Lương Vi biết hai chỗ này là điểm mẫn cảm của anh nên giở trò xấu, cố ý ngửa đầu lên liếm vành tai anh.

Lục Trầm Ngân lo không cẩn thận sẽ khiến chân cô bị đau, nên chỉ có thể chịu đựng cô làm bậy.

Anh vừa nhẫn nhịn vừa nói: “Lương Vi, mai mua kẹo cho em ăn nhé, thích không?”

Lại ngấm ngầm nói cô ném đá giấu tay, Lương Vi cũng mặc kệ.

Đầu cô tựa ở cổ Lục Trầm Ngân, hô hấp nóng hổi phả lên da thịt anh. Lương Vi vén áo anh lên, năm ngón tay chạm đến phần cơ bắp ở bụng, cơ bụng theo hô hấp của anh mà như ẩn như hiện. Ngón tay cô lướt qua cơ bụng và những đường cong gợi cảm rồi hướng xuống dưới. Lúc lướt qua đám lông tóc thưa thớt thì chậm lại thêm chút nữa.

Lục Trầm Ngân cũng không cản cô mà chỉ nhìn chằm chằm theo tay cô.

Lúc tay sắp đưa vào, cô bỗng thu tay lại rồi hỏi: “Mai mấy giờ anh rời giường?”

Lục Trầm Ngân ôm cô thật chặt: “Năm giờ.”

“Năm giờ thì trời còn chưa sáng. Vậy lúc nào mới về.”

“Chắc 4, 5 giờ.”

“Cơm trưa thì sao?”

“Bên kia sẽ có cơm.”

Lương Vi để tay trên cơ bụng của anh rồi nói: “Vất vả rồi.”

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi cong lên rồi ngước mắt nhìn anh. Yết hầu Lục Trầm Ngân nhấp nhô rồi anh chợt ấn tay cô vào trong quần của mình.

“Em đừng trêu chọc anh.” Trêu chọc còn không cho làm.

Anh nói vội vàng như rất khó nhịn.

Thật ra sau khi phát sinh quan hệ lần đầu tiên, số lần ân ái của họ cũng không phải quá nhiều. Dù có khoảng thời gian đêm đêm sênh ca, nhưng cũng không coi là nhiều. Sau đó cô lại gặp tai nạn giao thông nên không thể chạm vào. Trong khoảng thời gian này anh cũng mệt mỏi vô cùng, nên luôn không để ý đến phương diện này, kể cả lúc tắm rửa và thay quần áo cho Lương Vi. Nhưng một người đàn ông mới nếm thử mùi vị tình dục sao có thể chịu được trêu chọc, vậy mà cô lại hết lần này tới lần khác trêu chọc anh.

Lương Vi nắm nhẹ tay thành quyền, cố ý không nắm chặt.

Anh ấn tay cô sát vào: “Đừng nghịch nữa.” Anh muốn để cô chạm vào.

Lương Vi cười mỉm: “Khó chịu lắm à?” Cô nói nhẹ nhàng lại càng giống như đang trêu đùa.

Lục Trầm Ngân giữ chặt đầu cô rồi hôn xuống thật sâu, có chút bất đắc dĩ lại hơi nghiến răng nghiến lợi: “Lương Vi, đợi em khỏe rồi ——” Anh chỉ nói một nửa, nửa còn lại Lương Vi có thể đọc hiểu từ đôi mắt thâm thúy của anh.

Cô hất hàm: “Em chờ.”

Lục Trầm Ngân nhíu mày cười, cô đã quyết định rồi, hiện giờ anh bắt cô cũng không còn cách nào khác.

“Đừng nghịch, giúp anh một chút. Lương Vi, giúp anh một chút…” Giọng người đàn ông trầm thấp, giọng nói khàn khàn lại nhuốm đầy màu dục vọng.

Cô mang đến vui thích cho anh, mà anh cũng muốn để cô hưởng thụ.

Anh vùi ở cổ cô mà hôn xuống, đôi tay to lớn cũng nhẹ nhàng ôm lấy má cô.

Ánh mắt Lương Vi tan rã, cổ họng cô cũng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ bé.

Cô nói: “Kích thích đấy…”

Hai người họ tìm kiếm tia an ủi vào tình huống không thể ân ái nên phải cẩn thận từng li từng tí một, lại không nhịn được mà bị kích thích.

Đêm tối yên tĩnh nhưng luôn có người tìm kiếm ánh sáng nhạt trong bóng đêm. Dù chỉ là ánh sáng chợt lóe thôi, nhưng chỉ cần có thể khiến lòng người ấm áp thì đã đủ lắm rồi.

Lần triền miên này cũng không kéo dài lâu, mà cực hạn của hai người đều tới rất nhanh. Anh không chịu nổi một chút trêu đùa của cô nên rất nhanh đã giao nộp vũ khí, mà chính cô cũng như vậy.

Lương Vi nói: “Phụ nữ cũng làm công việc tay chân.”

Loại động tác trên dưới thế này mệt chết đi được.

Lục Trầm Ngân đang lau tay cho cô. Lương Vi nhìn anh, tóc anh đã dài ra nên dần chuyển thành một kiểu tóc khác. Trên trán Lục Trầm Ngân có ít tóc con rũ xuống, đèn chiếu vào tạo thành đường viền để lộ ra đôi mắt đen càng tĩnh mịch.

Cô nằm trên chiếc giường mềm mại mà thoải mái. Ánh đèn trong phòng cũng ấm áp và sáng sủa, ngay cả không khí trong phòng cũng rất dễ chịu. Vì thế cô lại liếc nhìn về phía cửa sổ sát đất kia. Lúc trước cô đã đứng ở đó và nói với anh rằng: Hi vọng một ngày nào đó thức dậy, người yêu cô sẽ ôm lấy cô từ phía sau, mà lúc ấy bên ngoài sẽ là ánh nắng sáng lạn. Sau đó có một ngày hình ảnh ấy trở thành hiện thực, mà người kia lại đúng là anh.

Ánh mắt Lương Vi lại đổ lên người anh, cô hững hờ nói: “Nếu ngày đó em chết, em từng nghĩ không biết anh sẽ phản ứng thế nào. Liệu anh có đau khổ không, vì dù sao thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không dài. Dù đã đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng em luôn muốn biết anh yêu em bao nhiêu.”

Động tác trên tay anh dừng lại, lúc ngước mắt lên thì thấy đáy mắt ôn hòa của Lương Vi.

Cô nói: “Em rất hài lòng với đáp án ở vậy cả đời ngày đó của anh. Nói thật, kể cả em có chết rồi, em cũng không muốn thấy anh tình nồng ý đậm, hạnh phúc một đời với người phụ nữ khác.”

Cô luôn không che che đậy đậy, mà cứ nói thẳng ý nghĩ của mình như vậy.

Lương Vi: “Nói là ích kỉ cũng được, lòng chiếm hữu mạnh cũng được, em hi vọng anh chỉ thích em, đời này chỉ yêu mình em.”

Lục Trầm Ngân hôn lên trán cô, sau đó thấp giọng cười ra tiếng.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, vì Lương Vi có lòng chiếm hữu với anh.

Cũng giống như lần trước cô nói nếu anh rời khỏi cô, vậy thì họ sẽ đều không dễ chịu.

Anh rất vui, bởi nói theo cách khác thì anh chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Lương Vi. Cô chấp nhất với anh, cô cũng nhận định người đó chính là anh.

Mà anh cũng vậy.

Xác định tâm lý kiểu này có thể đẩy lùi mọi cực khổ.

Lương Vi nói rất chân thành nhưng anh lại luôn cười, trong con ngươi đen thẫm cũng là bóng dáng của cô. Lương Vi bị nhìn chằm chằm tới không tự nhiên, vì thế cô đưa tay đánh mạnh xuống vai anh.

“Em nói chuyện anh không nghe thấy à?”

Lục Trầm Ngân vuốt ve mặt cô: “Ừm, có nghe thấy.”

“Đời này, anh cũng chỉ yêu mình em.” Anh biểu thị công khai trong đêm tối.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, sau đó dán chặt bên tai anh nói một lời kia. Đó là câu nói mà Lương Vi chưa từng nói với bất kì ai trong đời này.

Hơi thở phả ra lúc nói chuyện của cô khiến tai anh ngứa ngáy, hơn thế nữa là gại cả lòng anh ngứa ngáy.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, khóe miệng Lục Trầm Ngân vẫn còn cong lên. Không ai biết anh đã vui cả một đêm, mà đây cũng là giấc ngủ thoải mái nhất của anh trong một tháng qua.

Anh xuống nhà xem Lương Cương thì thấy ông ta vẫn còn ngủ say.

Vừa mới sáng sớm, Cát Vân đã lên trấn mua thức ăn để nấu cơm, cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng cho mấy người Lương Vi.

Lục Trầm Ngân nói: “Nếu ông ấy muốn đi vệ sinh thì cô dìu tới nhà vệ sinh thôi.

Dù sao nam nữ cũng khác biệt, anh không muốn Cát Vân phải khó xử.

Cát Vân cười nhạt một tiếng: “Không sao, tôi có thể xử lý tốt được.”

Lý Đại Cường vừa rời giường xong, ông ta vẫn phản đối Cát Vân sang chăm sóc cha con nhà kia nên lại lẩm bẩm một lúc. Sau đó ông ta nói với Lục Trầm Ngân: “Cháu tranh thủ tìm người giúp việc cho cô ta đi, một thời gian nữa nhà cậu đi rồi, lấy ai hầu hạ bọn họ nữa.”

Lục Trầm Ngân “vâng” một câu, sau khi cơm nước xong xuôi thì tới địa chỉ Lý Đại Cường đã đưa.

Lý Đại Cường nói với Cát Vân: “Anh tranh thủ cắt chỗ hành tây còn lại trong hai ngày này rồi bán đi, sau đó đi sớm một chút.”

Cát Vân bỏ bát đũa xuống, không ăn nhiều mà chỉ nói: “Không cần vội thế, cắt nhiều rồi không bán được lại phí. Năm sau rồi đi, không phải mùa cũng không khó bán.”

Lý Đại Cường hừ lạnh: “Trước đó người làm loạn muốn đi là em, bây giờ còn vờ thong thả cái gì.”

Cát Vân đứng dậy thu dọn bát đũa mà không nói thêm lời nào.

7 giờ sáng, cô ấy bưng đồ ăn nóng hổi sang cho Lương Vi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy đi lên lầu, cả phòng được trang hoàng khiến cô ấy thấy mình thực sự không thuộc về nơi này. Sàn nhà sáng bóng loáng khiến cô ấy soi thấy bóng dáng của mình trong đó. Cát Vân cúi đầu nhìn dáng vẻ hèn mọn của mình, mà mọi thứ trong căn biệt thự này đều xa hoa trân quý, có lẽ chúng là thứ cả đời này Cát Vân cũng không chạm tới được.

Lương Vi chống nạng rửa mặt xong giờ đang đắp mặt nạ, cô đắp mặt nạ màu đen khiến Cát Vân giật mình.

“Mấy món bình thường không biết có hợp khẩu vị của cô không.” Cát Vân bưng khay đồ ăn, không biết nên để ở đâu.

Lương Vi: “Để trên bàn đi, cảm ơn cô đã giúp đỡ.” Cô đến gần nhìn xem: “Đây là dưa muối lần trước cô cho tôi à? Vị ngon lắm, tôi rất thích, chỗ lần trước cô cho đã ăn hết rồi.”

Cát Vân mím môi cười mỉm: “Dưa muối bình thường thôi, nếu cô thích thì bên nhà tôi vẫn còn.”

Lương Vi kéo mặt nạ xuống, định ăn cơm: “Nghe nói cô cũng là người thành phố Long. Cô đừng đứng, ngồi đi.” Cô chỉ vào ghế dài trước bàn trang điểm.

Cát Vân rụt rè ngồi xuống, sau khi nhìn thoáng qua đồ trang điểm của Lương Vi thì cúi thấp đầu “ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

“Cô ở đâu ở thành phố Long?” Lương Vi ăn một miếng dưa muối, vị của món này thật ngon.

Cát Vân vừa định mở miệng thì chợt dừng lại, sau mấy giây mới trả lời: “Tiêu Sán.”

“À, ở đó sao, nhưng nghe giọng cô rất giống thôn nhà tôi.”

Cát Vân: “Đều là người thành phố Long nên khẩu âm giống nhau.”

Nói chuyện phiếm được vài câu thì Cát Vân đứng lên: “Bố cô vẫn chưa ăn cơm, tôi xuống cho ông ấy ăn cơm. Đồ ăn trong nồi vẫn còn nóng.”

Lương Vi chợt nhận ra Cát Vân chuẩn bị mấy món ăn khác nhau, có lẽ vì nghĩ đến việc có người già. Đúng như Lục Trầm Ngân đã nói, Cát Vân là người rất tỉ mỉ.

Lương Vi: “Cô không cần chuẩn bị đồ ăn riêng cho ông ta, mọi người ăn như nhau là được rồi.”

Cát Vân vẫn cười hiền hậu như một viên ngọc: “Tôi làm canh trứng, người già ăn món này cho mềm, ăn với cơm cũng tốt nữa.”

Lương Vi nói cảm ơn rồi đưa phong bì màu trắng cho Cát Vân.

“Đây là tiền mua thức ăn và tiền lương một tuần, trong một tuần này tôi sẽ cố gắng tìm người giúp việc. Thực sự rất cảm ơn cô.”

Cát Vân từ chối mấy lần xong cũng nhận lấy nhưng lại hơi đỏ mặt.

Lương Vi thấy cô ấy là người da mặt mỏng, thế nên cô nhắc tới chuyện Lý Oánh để giảm bớt xấu hổ.

Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện đến giờ cũng coi như hợp phách.

Cát Vân về nhà thì quăng phong bì lên bàn, sau đó vô cảm múc canh trứng và xới cơm sang nhà Lương Vi. Mỗi bước đi của cô ấy đều thật kiên định, thậm chí còn hơi dùng sức.

Lúc cô ấy bước vào, Lương Cương đang cố ngồi dậy. Ông ta thấy Cát Vân thì đưa tay ra đòi giúp đỡ: “Đỡ tôi một chút…”

Cát Vân đứng ở cửa nhìn ông ta chằm chằm một lúc.

Cô hít một hơi, sau đó bỏ đồ ăn xuống rồi đi tới đỡ Lương Cương: “Có muốn đi vệ sinh không?”

Lương Cương gật đầu.

Cát Vân đẩy ông ta vào nhà vệ sinh tầng một, Lương Cương khó khăn lắm mới đứng lên được từ xe lăn. Cát Vân đỡ ông ta, sau khi ngửi được mùi hôi và bẩn thỉu trên người ông ta thì thấy buồn nôn không thôi.

Cô ấy cắn răng đỡ lấy ông ta.

Lương Cương tự ăn cơm, Cát Vân chỉ đứng bên cạnh chờ ông ta ăn xong.

Động tác của ông ta không còn nhanh nhẹn nên ăn rất chậm. Cát Vân tận mắt chứng kiến ông ta ăn từng miếng canh trứng tươi kia.

Lúc ra ngoài, Cát Vân còn nói: “Lát nữa tôi sang chăm ông, có chuyện gì thì bảo tôi.” Bằng giọng nhàn nhạt.

Lúc cô ấy đóng cửa lại thì gió lạnh lách qua khe cửa tràn vào bên trong khiến Lương Cương run lên cầm cập.

Hết chương 55.