Trầm Ẩn

Chương 44: Chỉ có anh mới ngốc nghếch trao mọi thứ cho cô




Biên tập: Bột
Lương Vi buông tay ra, môi mím thẳng thành một đường. Cô bình tĩnh nhìn Lương Cương đang tức sùi bọt mép.

“Do tôi sao? Chính tôi tống ông vào tù? Chính tôi khiến tòa án kết tội sao? Chẳng lẽ ông không rõ bản thân đã làm ra loại chuyện gì?” Giọng cô còn lạnh hơn gió băng bên ngoài.

Lương Cương hơi nhếch miệng nhưng không còn đường chối cãi, tay ông ta dần nắm thành quyền, đổ hết tất cả lửa giận lên người Lương Vi: “Còn không phải tại mày! Nếu không phải vì mày thì sao tao lại bị kết án?”

Hai bảo an đứng ở cổng quan sát bọn họ như đang xem kịch.

Lương Vi: “Tôi không muốn đôi co với ông nữa. Nếu ông có nơi để đi, tự mình sinh sống được thì tôi sẽ không quản nhiều nữa.”

Cô xoay người rời đi, Lương Cương lại bước nhanh tới chặn cô lại.

“Mày! Lương Vi! Mày có còn coi tao là bố mày nữa không!”

Lương Vi nhìn ông ta với ánh mắt sắc bén, ánh mắt ấy như có thể đâm xuyên qua người Lương Cương. Cô hít sâu một hơi, mấy lời cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ thản nhiên: “Lên xe đi, tôi đưa ông tới khách sạn.”

Lương Cương biết mình không có chỗ để đi, trên người cũng không có tiền nên chỉ có thể dựa vào Lương Vi. Xe thể thao màu đỏ chói mắt khiến ông ta yêu thích không buông tay, ông ta sờ soạng một lượt rồi mới ngồi vào.

Lương Vi: “Dây an toàn.”

Lương Cương không hiểu.

Ông ta chưa từng ngồi xe ô tô tư bao giờ, lúc đó trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp và một chiếc xe máy. Từ Vệ Mai đi xe đạp, ông ta chạy xe máy.

Lương Vi cúi người giúp ông ta cài dây an toàn.

Lương Cương tròn mắt nhìn bốn phía, sau đó còn đưa tay sờ Đông sờ Tây, nói: “Bây giờ mày có tiền rồi, làm việc gì?”

Lương Vi: “Nói ông cũng không hiểu.”

Lương Cương trào phúng hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tao không hiểu rồi! Tao phải ở tù 13 năm! 13 năm đấy!”

Lương Cương nhìn những tòa cao ốc san sát và các cửa hàng phồn hoa bên đường không rời mắt, tất cả những thứ này đều chói lóa và xa lạ với ông ta.

Mười ba năm trước thành phố Long đâu có tòa cao ốc như vậy, cũng không có đường đi sạch sẽ, xinh đẹp đến thế. Nơi này biến đổi nghiêng trời lệch đất khiến Lương Cương sợ hãi thán phục, mà cũng khiến ông ta muốn nổi nóng.

Lương Cương: “Bên ngoài thay đổi tới không nhận ra nữa rồi. Ha, tao mới bước nửa bước xuống mồ, không biết lúc nào đi hẳn, may mà còn có mày.”

Lương Vi không muốn để ý tới những lời châm chọc và khiêu khích của ông ta.

Lương Cương đột nhiên hỏi: “Mẹ mày đâu?”

Xe nhanh chóng chạy qua làm nổi lên một trận gió, sau đó tất thảy bỗng nhiên an tĩnh.

Chỉ nghe thấy một câu nhàn nhạt của Lương Vi: “Bà ấy qua đời rồi.”

Vẻ mặt Lương Cương cực kỳ kinh hãi, ông ta xoa xoa đôi bàn tay: “Đi thế nào?”

“Xuất huyết não.”

“Qua đời lúc nào?”

“Tháng 10 năm nay.”

Lương Cương ‘ờ’ một tiếng, nói: “Mày với mẹ mày giống nhau.”

Lương Vi nắm chặt tay lái, máu huyết khắp người đều như đang sôi trào. Cô ấn mở khóa cửa sổ, gió lạnh bên ngoài tràn vào khiến tóc Lương Cương bay lên, thở thôi cũng khó khăn.

Tay ông ta còn bận bịu chắn gió, sau đó quát: “Mày muốn tao chết cóng à!”

Cô nhàn nhạt lăng trì ông ta một chút rồi đóng cửa sổ lại.

Lương Cương thầm nói: “Nói vài câu mà cũng không được, con mẹ nó tao nói sai sao, mẹ mày là cái thứ gì? Mày cho rằng tao không biết?”

Từ đầu đến cuối Lương Vi vẫn không phản ứng ông ta.

Đừng bao giờ vọng tưởng một người có thể thay đổi bản chất của mình.

Trở về khách sạn, Lương Vi thuê cho ông ta một gian phòng. Lương Cương khấp khởi đi theo sau cô, đây là lần đầu tiên ông ta bước vào một khách sạn tráng lệ như vậy.

Gian phòng phổ thông này ở tầng 8, phòng Lương Vi ở tầng 11.

Lương Vi: “Có thể tắm bằng nước nóng ở đây, tôi có mua quần áo mới cho ông, lát nữa tắm xong thì mặc đồ đó đi. Qua 1, 2 tiếng nữa tôi đưa ông ra ngoài ăn cơm.”

Lương Cương ngồi trên giường, đưa tay sờ chăn đệm mềm mại thì cực kì cảm khác: “Bao lâu không được ngủ trên chiếc giường thư thái như vậy… Sao bây giờ mày có tiền thế, một năm kiếm được mấy vạn?”

“Tôi đi lấy quần áo cho ông, đừng đi lung tung.” Lương Vi không trả lời ông ta mà quay người rời đi.

Lương Cương mở cửa ra, không hề sợ lạnh mà nhìn xuống cảnh dưới phố. Ông ta vẫn còn say đắm sự tiến bộ của xã hội hiện tại.

Lương Vi cầm theo 4, 5 túi đi đến rồi quăng lên giường: “Không biết có vừa với ông không.”

Lương Cương lật ra, trong đó có một chiếc áo len màu xám đậm rất đẹp. Ông ta chưa từng mặc quần áo nào đẹp như vậy nên vui vẻ tới không ngậm được miệng.

Lương Vi lẳng lặng nhìn ông ta, nói: “Ngày mai tôi dẫn ông đi tìm nhà để thuê. Tìm nhà nhỏ thôi, rồi tự ông tìm một công việc, về sau tự mình sinh sống.”

Lương Cương nghe xong mấy lời này thì không cười nữa: “Tao tuổi cao rồi mày còn để tao đi tìm việc làm? Tìm được việc mới là lạ!”

Lương Vi rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra: “Tôi không có nhiều tiền như ông nghĩ đâu. Trong thẻ có 14 vạn, tôi chỉ có chút tiền này, có thể cho ông hết.

Nghe 14 vạn xong, cằm Lương Cương suýt chút nữa rơi xuống đất. Trước kia ông ta làm thợ mộc một năm cũng chỉ được hơn một vạn. Ông ta thực sự không theo kịp 14 vạn này, ông ta nhận thẻ ngân hàng rồi cho vào trong túi.

“Còn nói không có tiền, tao thấy mày phát tài rồi không muốn để ý đến tao mới đúng.”

“Nếu mặc kệ thì tôi sẽ không tới đón ông, không cho ông tiền. Nếu tôi không đến tìm ông, đời này ông cũng sẽ không tìm thấy tôi.”

Lương Cương cười nhạo một tiếng: “Tao sinh ra mày, nuôi mày lớn lên, bây giờ già rồi muốn dựa vào mày thì có gì là sai? Mày thử ngồi trong tù 13 năm xem, con mẹ nó, tao không cho mày một cái tát đã là khách khí lắm rồi! Mày và mẹ mày chỉ hận tao không chết sớm hơn một chút, bà ta chết cũng đáng đời! Mày thực sự cho rằng tao không biết? Thông đồng với người đàn ông khác làm chuyện xấu sau lưng tao, cho tao là kẻ mắt điếc tai ngơ hay sao? Chết cũng đáng lắm! Loại đàn bà như thế nên đi gặp Diêm Vương sớm một chút!”

Ông ta càng nói càng kích động, giọng cũng cao lên, có lẽ cả tầng này đều nghe thấy được.

Lương Vi thực sự rất phiền những lời này của ông ta, lửa giận bốc lên, cô cũng đối nghịch với Lương Cương: “Ông nuôi tôi lúc nào? Ông đã bao giờ giữ lời chưa? Ông nói tôi không coi ông là bố, vậy ông có từng coi tôi là con gái không? Ông tự hỏi lương tâm mình xem, trước kia ông đối với tôi và mẹ thế nào. Ông bị kết án là lỗi của tôi sao? Đó là chuyện xấu do ông gây ra! Bà cũng bị ông làm cho tức chết! Nợ của ông cũng do mẹ quần quật làm việc để trả mà vẫn còn! Sau khi kết hôn bà ấy sinh ra tôi, ông đã cho bà ấy được cái gì? Ông từng nỗ lực gì vì cái nhà này? Ông cho rằng ông ngồi tù 13 năm là khổ nhất sao? Ông cho rằng tôi và mẹ ở bên ngoài sống thoải mái à? Một mình tôi phải gánh tội lỗi của các người, một mình tôi! Một mình tôi…”

Một mình cô phải tiếp nhận ánh mắt khác thường của người đời, một mình cô phải đón nhận những lời nói như dao cắt của người ta. Một mình cô đau khổ vùng vẫy trong vũng bùn. Không tìm được nơi cư trú, không gặp được một tấm lòng chân thật.

Hai tay rũ xuống bên thân của Lương Vi dần dần nắm lại, móng tay cô đâm vào máu thịt.

“Tao thấy mày sống tốt lắm! Ăn mặc đẹp, còn để được nhiều tiền như vậy! Mày thì biết cái con khỉ gì, chỉ biết nghe mẹ mày nói vớ vẩn! Mày biết tao đã làm gì để kiếm tiền không! Mẹ mày chê tao không có tiền đồ, trước năm mày 10 tuổi tao luôn ở ngoài nghĩ trăm phương nghìn kế để kiếm tiền, mạng sống cũng lao đao! Mẹ mày thì tốt rồi, còn cho tao bị cắm sừng! Mẹ nó, đồ đê tiện! Mày cho rằng tao ra ngoài không bị người ta chỉ trỏ à? Mẹ mày đáng đời lắm! Tất cả đều đáng đời!”

“Vậy tôi cũng đáng đời sao? Đáng đời có một cặp cha mẹ như vậy, bị người ta coi như kĩ nữ, bị coi là tội phạm mà phỉ nhổ?” Giọng Lương Vi run run, đôi mắt đỏ lên nhìn ông ta chằm chằm.

Lương Cương có chút nghẹn họng, nhưng sau đó đã lập tức cười lạnh, nói: “Mày thì có nhiều bản lĩnh rồi! Bản lĩnh của mày lớn tới tận trời! Mày thấy đứa con gái nào tự tay tống bố mình vào tù chưa? Khắp xã hội này cũng chỉ có một mình mày thôi! Mày không phải đáng đời đâu, mà là rất có bản lĩnh!”

“Nếu ông vẫn muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi thì tôi không còn gì để nói nữa! Bị giam 13 năm ông chưa từng suy nghĩ rõ ràng sao! Nếu như tôi có thể phán xử ông, Lương Cương, tôi chỉ hận không thể tự tay giết ông! Việc ông làm chính là việc làm của quân súc sinh!”

“Giết tao? Ồ, con gái tao ghê gớm thật đấy nhỉ, còn muốn giết tao cơ đấy!”

Lương Vi cắn răng: “14 vạn này là tất cả những gì tôi gom góp được, tìm nhà và cho ông ít tiền là việc tận hiếu duy nhất tôi có thể làm. Đó là để trả lại việc ông sinh ra và nuôi tôi, về sau đừng mong gì hơn nữa.”

Lương Cương cầm lấy tiền, không vui giơ tay lên: “Tùy mày, tao cũng không cần mày chăm sóc lúc tuổi cao sức yếu!”

Lương Vi phát hiện, có cùng ông ta nhiều lời cũng vô dụng. Cô quay người muốn đi, nhưng nghĩ đến điều gì lại dừng chân ở cửa, nói: “Đừng đánh bạc, tôi sẽ không thu dọn cục diện rối rắm cho ông như mẹ, cũng sẽ không cho lại tiền. Về sau nếu người khác muốn lấy mạng ông, tôi sẽ không đưa tiền.”

“Biết rồi biết rồi, có tí tiền bắt đầu giả bộ hơn người.”

Lúc Lương Vi đi ra còn sập cửa lại, một tiếng “ầm” cực lớn vang lên chấn động cả tầng lầu. Tiếng động ấy cũng dọa Lương Cương tới cứng đờ.

Cô đứng ở cửa ra vào mấy phút mới rời đi. Trên hành lang lờ mờ, những tia sáng ảm đạm trong mắt cô cũng như tắt lịm.

Buổi chiều, Lương Vi dẫn ông ta tới khách sạn ăn cơm, thức ăn ở đây rất phong phú. Đã lâu rồi Lương Cương chưa được ăn thức ăn nào ngon như vậy. Lúc ăn cơm, Lương Vi không nói một chữ với ông ta, để ông ta ở một bên tự lải nhải. Ông ta kể từ việc mỗi ngày trong tù ăn gì đến những việc phải làm trong đó.

Lòng Lương Vi không ở đây, mà cô cũng không muốn nghe.

Lương Cương ăn uống no say rồi, ông ta trông thấy Lương Vi chơi điện thoại thì nói: “Thứ mày đang cầm là điện thoại à? Cao cấp thật đấy, bây giờ điện thoại loại này đang thịnh hành sao, mua cho tao một cái đi.”

Lương Vi nhìn về phía ông ta mà không nói một lời.

Lương Cương: “Được rồi được rồi, tao tự đi mua.”

Lục Trầm Ngân lại nhắn tin tới bảo cô nhớ giữ ấm, ngày mai không khí lạnh tràn tới thành phố Long, nhiệt độ sẽ hạ xuống thấp hơn.

Lương Vi nhắn lại một chữ “Được.”

Lương Cương: “Nhà ở kia vẫn còn chứ?”

Lương Vi ngước mắt: “Còn.”

Sau khi cô và Từ Vệ Mai rời đi cũng không quan tâm căn nhà kia nữa, hai người không trở về nơi đó. Dù sao, cũng không có mặt mũi để trở về.

Lương Cương: “Về tìm người bán đi, có thể đổi ra ít tiền.”

“Tự ông tìm đi.”

Lương Cương cắn càng cua: “Tao có biết ai đâu. Mày có tiền, chắc chắn cũng quen nhiều kẻ có tiền, thử hỏi xem họ muốn mua không.”

Lương Vi uống nước, sau đó cốc thủy tinh “keng” một cái đập xuống mặt bàn, cô nói: “Tự ông tìm đi.”

“Mày nổi giận cái gì! Có chút tiền thôi mà tự xem mình là Bồ Tát!”

“Ông làm gì tôi cũng không quản, chuyện đó cũng không liên quan tới tôi. Hôm nay tôi đã nói rõ rồi, về sau dù có người muốn lấy mạng ông, tôi cũng không quan tâm.”

Cô đối với ông ta, đã là hết lòng tận nghĩa rồi.

Những năm qua, vì Lương Cương mà cô phải đón nhận hết sỉ nhục và chửi rủa, vì Từ Vệ Mai mà bị người ta xem thường và nghị luận. Cô là con gái của tù nhân, cô là con gái của tiểu tam. Tuy cô không làm gì nhưng lại thành đối tượng bị chỉ trích trong miệng bọn họ. Cô không làm gì, nhưng lại bị người ta nói này nói kia.

Mỗi một ngày sau năm 13 tuổi đó, mỗi một năm, cô đều tồn tại như vậy.

Ngay cả những người được cho là đồng tình cũng coi đó là trò vui. Không có ai thực sự quan tâm cô, không có ai thật lòng tới gần cô, không có ai chân thành yêu cô.

Những người được gọi là bạn tốt lại đâm sau lưng cô. Những người đàn ông được cho là yêu mến chẳng qua chỉ muốn ngủ với cô. Những người bạn nhậu gặp gỡ cô chỉ để lợi dụng lẫn nhau, giúp nhau tiêu khiển trong cơn tịch mịch.

Dù là Lâm Trí Thâm, anh ta cho cô một cái vỏ mang danh nhà, một cuộc sống sinh hoạt tốt. Thế nhưng Lâm Trí Thâm đối với cô, vẫn không có nửa phần thật tình.

Trong vòng tròn cuộc sống của cô, chỉ có lợi dụng mà thôi.

Lương Vi cụp mắt xuống, lại thấy một tin nhắn khác của Lục Trầm Ngân.

Anh nói: Lương Vi, anh muốn tiết kiệm một khoản tiền, về sau đưa em đi tuần trăng mật.

Mắt cô đột nhiên trở nên chua xót.

Chỉ có anh, chỉ có anh mới ngốc nghếch trao mọi thứ cho cô.