Trầm Ẩn

Chương 41: Chỉ cần một người là anh, đời này đã đủ rồi




Biên tập: Bột
Hơi thở ấm áp của anh thổ lộ bên tai cô, ấm áp lại trêu chọc lòng người.

Lương Vi dùng tay chống lên lồng ngực của anh, cô rất muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng đều nghẹn lại. Cô không thể nói ra bất kì lời nào.

Cũng giống như hôm qua khi anh nói không tìm thấy em, anh sẽ điên, cô cũng không nói nên lời vậy.

Có lẽ cô không phải người quen nói những lời sến rện.

Thật lâu sau, Lương Vi mới thốt ra một câu: “Nhiều người đang nhìn kìa…”

Lục Trầm Ngân hôn lên tai cô một chút rồi buông Lương Vi ra. Đèn hoa rực rỡ mới lên, cây được chăng đèn càng phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng ấy ánh lên người hai người lại càng thêm ôn hòa.

Lục Trầm Ngân cầm tay cô, vô tình hay cố ý vuốt ve ngón tay cô.

Người đến người đi trên đường hơn một nửa đều nhìn một chút rồi quay đi, dù sao người yêu ôm nhau trên đường cũng không phải chuyện gì lớn.

“Đi ăn cơm hay về nhà?” Anh hỏi rất tự nhiên.

Lương Vi khép chặt cổ áo khoác: “Lần đầu đi dạo phố cùng anh, dù sao cũng nên ăn một bữa cơm.”

Anh hỏi Lương Vi muốn ăn gì, quanh đi quẩn lại Lương Vi lại chọn một tiệm mì hoành thánh. Đây cũng là cửa hàng có thâm niên mấy chục năm, vệ sinh tuy kém mấy nhà hàng cao cấp, nhưng bà chủ rất nhiệt tình hiếu khách, bàn ghế cũng đều sạch sẽ, mì hoành thánh được làm thủ công nên có rất nhiều nhân.

Lương Vi nói: “Trước kia một mình hay chạy lung tung, lúc tới đây trên người chỉ có mười mấy tệ nghèo nàn. Ăn một bát mì hoành thánh 7 tệ ở đây đã thấy rất ngon rồi.”

Lục Trầm Ngân rút đũa: “So với trấn trên thì sao?”

“Vị không khác nhau lắm, nhưng cảm giác lại không giống.”

Mì hoành thánh được đưa lên rất nhanh. Vì đang là thời gian ăn tối nên chẳng mấy chốc trong nhà hàng nhỏ đã chật kín người, phần lớn đều là những người trên 40 tuổi, hai thanh niên như bọn họ trông ra lại không quá hợp với nơi này.

Lục Trầm Ngân: “Thật ra em không cần tiết kiệm tiền cho anh.”

Lương Vi đang múc tương ớt, hơi nóng của mì hoành thánh bốc lên nghi ngút, cô không thấy rõ ánh mắt của anh.

Lương Vi: “Anh không hiểu, nhà hàng cũng không sánh nổi với hương vị xưa.”

Lúc này anh mới phát hiện Lương Vi là người vô cùng hoài niệm chuyện cũ.

Cô rất quyến luyến thứ gì đó.

Khóe miệng Lục Trầm Ngân hơi cong lên, anh hỏi: “Muốn uống gì không?”

“Không khát.”

Mặt Lương Vi bị hơi nóng hun tới hồng hồng, khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái để lộ thần thái rất tốt.

Lục Trầm Ngân nghĩ đến hôm qua, anh còn nói: “Ngày mai anh đi mua bồ câu hầm canh cho em.”

“Ừ?”

“Em quá gầy.” Anh dùng lời giảm tránh.

Em quá gầy, trên giường không đủ sức.

Em quá gầy, không chịu được giày vò.

Em quá gầy, đụng vào làm anh cũng thấy đau.

“Ừm, em gầy quá.” Anh lại khẳng định mà lặp lại một lần nữa.

Sau đó anh vùi đầu ăn mì hoành thánh, câu nói kia lại quá chân thành tha thiết, cộng thêm đôi mắt ấy đen ấy cũng quá trong suốt. Dù có nghĩ thế nào Lương Vi cũng không thể liên tưởng tới phương diện kia, cô chỉ nói câu anh muốn mua thì mua đi.

Hai người ăn xong đi ra khỏi tiệm ăn thì trời đã tối hẳn, gió thổi như mang theo vị mưa. Hai người đã ăn uống no say cũng không cảm thấy lạnh, nắm tay vào còn thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi.

Một câu ‘anh muốn cưới em’ đơn giản, một chiếc nhẫn kim cương đơn giản, một bát mì hoành thánh nóng hổi lót dạ… Đây là những gì anh có thể cho, mà trùng hợp thay, đó cũng là thứ Lương Vi muốn.

Lâu rồi Lương Vi không đi dạo phố, lần dạo phố trước là đi mua sắm trước khi đến thôn Giang Tâm với hội Chu Lâm. Lúc đó cứ mua bán tùy ý, sau đó thành ra mua một đống đồ vô dụng.

Lục Trầm Ngân cầm tay cô rồi nhét vào túi áo của mình, tay hai người quấn lấy nhau rất thân mật.

Cô không muốn mua bất cứ món đồ gì như mọi lần dạo phố khác, mà chỉ muốn yên lặng đi cùng anh cả đoạn đường này. Đi qua mấy quầy bán đồ ăn vặt ven đường, giẫm lên ánh đèn phồn hoa của ban đêm, cứ đi thong thả, thư thái như vậy.

Bên đường có một cửa hàng đồ điện mới khai trương, họ chuẩn bị mở rút thăm trúng thưởng nhân dịp khai trương nên dựng lên một sân khấu nhỏ, xung quanh treo bóng màu tím. Họ còn bày một đường lẵng hoa trải dài, xung quanh sân khấu có rất nhiều người vây quanh.

MC cầm micro đứng nói trên sân khấu: “Quy tắc thi rất công bằng và đơn giản, chúng tôi đã thiết lập điểm số của ba hạng đầu tiên, ai hát đạt được điểm đó thì sẽ nhận được sản phẩm tương ứng. Mỗi người chỉ có thể hát một lần, phần thưởng của giải nhất là một TV LCD 42 inches, giải nhì là một nồi cơm điện, giải ba là một đôi micro hát karaoke. Nào nào, ai muốn thi thì qua bên kia quét mã QR, mau mau lấy số thứ tự để tranh giải! Mọi người hãy tham dự nhiệt tình, tham dự nhiệt tình nào!”

Lục Trầm Ngân và Lương Vi đứng ở bên ngoài, anh hỏi Lương Vi: “Sẽ được tặng thật sao?”

Lương Vi cười: “Tặng thì sẽ tặng, nhưng có lẽ sẽ khó đoạt giải.”

Có một chàng trai dẫn đầu xông lên sân khấu, cậu ta cầm micro đứng đối diện với màn hình để chuẩn bị hát. Chỉ cần hát đủ số điểm là có phần thưởng. Sau ca khúc đó, chàng trai bụm mặt khóc không ra nước mắt, người bên dưới sân khấu trông thấy đều nở nụ cười.

Đó là bài “Cao Nguyên Thanh Tàng“.

Đoạn âm cao kia cũng giống như tiếng dao mổ heo vậy.

Lương Vi kéo Lục Trầm Ngân, cô tựa vào bên cạnh anh, cả hai người đều cười.

Người thứ hai lên sân khấu là một bà mẹ có tuổi, tuy hát khá tốt nhưng vẫn cách hạng 3 một đoạn.

Lương Vi nói: “Anh thấy chưa, đâu có dễ đoạt giải như vậy.”

Lục Trầm Ngân: “Ừ, người kia hát rất hay.”

Lương Vi: “Em đi thử xem. Anh thích cái nào?”

Lục Trầm Ngân kéo căng tay không cho cô đi. Anh có chút dở khóc dở cười, đôi khi anh thấy Lương Vi giống như một người đàn ông vậy.

“Anh kéo em làm gì, hát vài câu có mất miếng thịt nào đâu.”

Lục Trầm Ngân vỗ đầu cô: “Em muốn cái nào trong ba thứ kia?”

Lương Vi: “Đương nhiên đều muốn, có tiện nghi có ai không chiếm.”

“Nhưng một người chỉ được nhận một thứ.”

Lương Vi: “Nói như anh có thể đoạt giải vậy, không phải anh không biết hát à?”

Lục Trầm Ngân hơi nhíu mày, nói: “Anh thử một chút, nhỡ trúng thì sao.”

Lương Vi: “Được đấy, nếu trúng thì tặng em làm sính lễ.”

“Vớ vẩn, ai lấy mấy thứ này làm sính lễ.” Lời của Lục Trầm Ngân rất bình tĩnh nhưng giọng điệu lại khá dịu dàng.

Anh cầm điện thoại của Lương Vi quét mã QR. Thật ra không có nhiều người đăng kí thử sức, đông là người vây quanh xem náo nhiệt mà thôi.

Lương Vi bỏ hai tay vào túi áo rồi nhìn anh bước lên sân khấu. Lục Trầm Ngân đứng hơi chếch chỗ của cô.

Nhạc dạo của bài “Người Yêu” đột nhiên vang lên.

Lục Trầm Ngân hơi sững sờ, cả Lương Vi cũng thế.

Giai điệu nhịp nhàng có tiết tấu vang lên khiến nhóm người trung niên ở phía dưới bắt đầu ồn ào.

Đây là bài hát vào thời đại của bọn họ.

Lương Vi nghĩ Lục Trầm Ngân không biết hát, không ngờ anh mở miệng lại hát thành tiếng.

Âm điệu hơi khàn, trầm thấp mà có lực.

Lương Vi bị giọng hát của anh cột chân ở nơi đó. Cô nghĩ Lục Trầm Ngân không biết hát nhưng có lẽ sẽ không quá kém, lại không ngờ giọng anh tốt như vậy.

Còn tốt hơn bất kì những người đàn ông hát trên mạng cô biết, lại còn là dùng loại thiết bị ấy vẫn có thể hát hay được.

Lục Trầm Ngân hát rất thành thạo.

Màn hình hiện lên một số đường âm thanh, Lương Vi hít vào một hơi.

Cô không cần nồi cơm điện hay TV gì đó, đôi micro kia thật ra cũng không tệ.

Lời bài hát và giai điệu đều dễ nhớ, lúc Lục Trầm Ngân đứng trên sân khấu hát lời thứ hai, anh như ẩn như hiện trong ánh đèn mà nhìn về phía Lương Vi.

Bài hát không hợp với khẩu vị nhạc của Lương Vi đột nhiên trở nên rất dễ nghe.

Lời bài hát còn say lòng người hơn giai điệu, mà thứ khiến người ta động lòng hơn cả lời bài hát chính là anh hát cho cô nghe.

Em là người yêu của anh, là người con gái đẹp tựa đóa hồng.

Em dùng bờ môi nóng bỏng, khiến đêm đêm anh tiêu hồn vô tận.

Em là người yêu của anh, là người con gái thanh thuần tựa bách hợp.

Em dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp, an ủi vết thương lòng trong anh.

Hai đầu lông mày của anh đều để lộ sự tự tin nhàn nhạt, anh nhìn về phía Lương Vi với ánh mắt kiên định.

Bài hát không dài, rất nhanh sau đó đã kết thúc. Người bên dưới sân khấu đều vỗ tay, vỗ tay vì bài hát mà cũng vỗ tay vì người đang hát.

Điểm số cao tối đa, vượt xa cả số điểm dự liệu của hạng nhất.

MC đi xuống sân khấu thương lượng với người phía sau rồi lại đi lên nói: “Chúc mừng chàng thanh niên đã giành được chiếc TV LCD 42 inches của chúng tôi. Hãy qua bên kia đăng kí phương thức liên lạc và địa chỉ với nhân viên cửa hàng, chúng tôi sẽ ship tới! Đương nhiên, dù là ai mua đồ, chúng tôi cũng sẽ ship tới!”

Lương Vi chen qua đám người đi vào cửa hàng, Lục Trầm Ngân đang viết địa chỉ.

Anh viết người nhận hàng là Lương Vi.

Lương Vi gập tờ giấy lại, hỏi nhân viên cửa hàng: “Bây giờ lấy luôn không được sao?”

Nhân viên cửa hàng: “Hả?”

“Chúng tôi có xe, bây giờ có thể mang về luôn.”

“Cái này… tôi hỏi lại cửa hàng trưởng một chút.”

Lục Trầm Ngân: “Không cần phải gấp.”

Lương Vi: “Không muốn ở nhà chờ họ ship đến, dù sao cũng lái xe tới, có thể mang về luôn. Hơn nữa ——” Cô híp mắt nhìn anh chằm chằm: “Không phải anh nói không biết hát à? Không phải anh sống chết không chịu hát sao? Sao lúc đó kĩ năng diễn xuất lại tốt vậy, bảo anh hát thế nào cũng từ chối.”

Lục Trầm Ngân sờ mũi, có chút chột dạ.

“Anh…”

“Ừm?”

“Lúc đó có mặt bạn em nên hơi ngại, anh cũng chưa từng tới nơi đó.”

Lương Vi khoanh hai tay: “Vậy vì sao hôm nay lại hát trước mặt nhiều người lạ thế?”

“Em muốn, vậy anh giúp em giành giải.”

Em muốn nên anh sẽ dốc toàn lực vì em.

Lòng Lương Vi khẽ động, anh vốn là như vậy, đột nhiên tung ra một câu đâm thẳng vào trái tim cô.

Lương Vi “ừ”, sau đó còn nói: “Anh Lục rất cưng chiều người ta.” Cô dùng giọng điệu đùa giỡn nhàn nhạt để che giấu tình cảm dịu dàng của mình.

Nhân viên cửa hàng đi tới: “Thật có lỗi, cửa hàng trưởng nói hôm nay không thể ship được. Chúng tôi có thể ship hàng tới tận nơi, tới hôm đó sẽ liên lạc với hai người.”

Lương Vi: “Vậy TV này giá bao nhiêu?”

“Giá gốc 4888 tệ.”

“Vậy sao…” Lương Vi nói: “Tôi giảm giá cho mấy người, tôi không lấy TV mà đổi thành 4000 tệ tiền mặt thì sao?”

Nhân viên cửa hàng: “Hả?”

Lương Vi: “Thế nào?”

“Tôi đi hỏi cửa hàng trưởng một chút…”

Lục Trầm Ngân ho khan hai tiếng rồi quay sang: “Không có cửa hàng nào đưa tiền mặt đâu.”

Trên đường trở về, Lục Trầm Ngân lái xe, Lương Vi ngồi ở ghế phó lái —— đếm tiền.

“Dù chỉ có 3000 tệ nhưng vẫn thực tế hơn chiếc TV kia rất nhiều.” Lương Vi nhét tiền vào túi áo khoác của Lục Trầm Ngân.

“Không cần, Lương Vi, em không cần đưa —— “

“Tích góp tiền mua áo cưới cho em.”

Lương Vi cười rồi nhìn về cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Thật ra cô không có nhiều mơ ước với áo cưới, cô chỉ muốn có một chiếc nhẫn và một tờ giấy chứng nhận, cả anh nữa.

Có thể anh đang rất vui nên bắt đầu nói nhiều.

Lục Trầm Ngân nói: “Lương Vi, kết hôn là chuyện lớn, có cần nói một tiếng với bố mẹ em không? Về sau có thời gian vẫn nên đi thăm hỏi một chút.”

Sắc mặt Lương Vi dần ảm đạm, cô không tức giận cũng không buồn bã. Chỉ là Lục Trầm Ngân khiến cô nghĩ đến lời nói lúc sáng của Lâm Trí Thâm, bố em sắp ra tù rồi.

Xe rời khỏi đường phố phồn hoa rồi rẽ vào đường nhựa nhỏ ở nông thôn, ở đây ngay cả đèn đường cũng thưa thớt dần.

Lương Vi: “Mẹ em bị bệnh qua đời vào tháng 10 rồi, lần đó chính là đi gặp bà ấy.” Giọng nói của cô hơi lạnh, để lộ một tia tỉnh táo.

Lục Trầm Ngân nhớ tới cuộc điện thoại trước khi Lương Vi đi và cả sắc mặt cô sau khi trở về, anh hoàn toàn không cảm nhận được một chút bi thương nào ở cô. Là cô che giấu quá tốt hay vẫn còn nguyên do khác.

Lương Vi nhìn về phía Lục Trầm Ngân, tay cô để lên đùi anh, cô khẽ mỉm cười: “Anh không cần lo lắng, muốn hỏi gì thì hỏi. Em cũng không phải trẻ con, sẽ không bị đả kích vì mấy lời này.”

“Lương Vi, anh hầu như không biết gì về chuyện của em, anh muốn hiểu em… nhưng cũng sợ…”

“Em biết, em cũng rất muốn nói cho anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Không biết nên kể chuyện của bố em trước, mẹ em trước hay kể từ em trước.”

Lương Vi lắc đầu, cô còn nói: “Chuyện chúng ta kết hôn không cần thông báo cho bất kì ai. Bọn họ cũng không tính là người nhà em, em chỉ cần anh là được rồi, về sau cũng chỉ có một mình anh.”

Gió bên ngoài đang gào thét, mưa phùn rả rích cũng theo đó mà tới.

Qua một quãng thời gian giản đơn, sáng sớm tỉnh lại có anh, ban đêm chìm vào giấc ngủ cũng có anh.

Chỉ cần một người là anh, đời này đã đủ rồi.