Biên tập: Bột
Anh tự tay kéo khóa lên, cũng tự tay kéo khóa xuống.
Váy tuột đến bên chân bị Lương Vi đá sang một bên, cô tự nhiên mà trần trụi hôn môi với anh.
Bàn tay của Lục Trầm Ngân rất rộng, bên trong mang theo hơi lạnh, xúc cảm ma sát thô ráp lướt mỗi nơi đều khiến Lương Vi có cảm giác.
Một tay anh nắm chặt ngực của Lương Vi, cảm xúc mềm mại khiến máu huyết của anh như muốn phun trào.
Lúc đầu chạm vào cơ thể Lương Vi, anh giống như đứa nhóc vắt mũi chưa sạch không hay biết gì, chỉ biết hướng vào trong, mà tất cả mọi động tác đều rất thô lỗ. Nhưng dường như trời sinh đàn ông đều có cảm giác đặc thù với phương diện này, vì vậy họ học được rất nhanh, hơn nữa còn không thầy tự hiểu.
Lương Vi chưa từng dạy anh vuốt ve hay hôn môi thế nào để cô thấy thoải mái.
Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi vào cửa sổ sát đất khiến hai thân hình quấn lấy nhau nhiễm thêm một màu mềm mại.
Rèm cửa ở cửa sổ sát đất chưa kéo lên toàn bộ, trước biệt thự của Lương Vi là đồng ruộng bao la, cách mấy ngàn mét mới có một cái thôn khác, vì vậy không cần lo bị nhìn trộm.
Hơi ấm của điều hòa rất ấm áp, thân thể Lục Trầm Ngân lại càng nóng hổi. Cùng lúc đó, anh cũng không vừa lòng với thực tại.
Lục Trầm Ngân cúi đầu đòi hỏi, đồng thời cũng từng bước ép sát vào Lương Vi.
Lương Vi hơi thiếu dưỡng khí, cô đẩy vai anh ra nhưng anh lại hôn càng mãnh liệt, phiến môi cô bắt đầu hơi tê dại.
Lương Vi không chịu nổi lực này, thân thể cô không tự chủ mà ngửa ra phía sau một chút. Mỗi lần cô lui về phía sau một bước, anh lại tiến lên phía trước một bước, không có ý định buông tha cho cô.
Lùi lại tới đường cùng, cô bị anh đỡ lên tì vào tủ quần áo. Lưng Lương Vi dán lên bề mặt lành lạnh của tủ quần áo, cô bỗng hơi co lại, Lục Trầm Ngân thừa dịp cô thả lỏng thì nắm lấy cổ tay cô rồi đặt lên tủ quần áo.
Anh dính vào người Lương Vi, chiếm đoạt như cuồng phong.
“Lục… Ưm…”
Không cho cô khoảng trống để thở dốc.
Dường như gió bên ngoài bắt đầu nổi lên, tiếng gió luồn qua khe hở của cửa sổ như đang nhạo báng hơi thở nồng đậm lúc hôn môi kịch liệt của bọn họ.
Sắc mặt Lương Vi hiện lên sắc hồng nhàn nhạt, cô mở mắt ra nhìn khuôn mặt sát gần trong gang tấc. Anh hôn tới mức quên mình mà thâm nhập, đôi mắt nhắm chặt kèm theo hàng mi nhẹ nhàng lay động. Kỹ thuật hôn môi của anh chưa thể nói là thành thục, nhưng lại mang theo tính chiếm hữu và chinh phục trời sinh của đàn ông.
Cũng không biết đột nhiên anh điên cuồng cái gì.
Cứ vội vàng và không dứt như vậy, giống như một giây sau cô đã rời khỏi nơi đây.
Lục Trầm Ngân bỗng nhiên buông môi cô ra, đối mặt một lát rồi hôn lên cổ cô, hôn từ xương quai xanh lên tới vành tai. Lương Vi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc anh càn quấy.
Anh nâng đầu gối phải lên, thúc vào giữa hai chân cô.
Vì bà dì sắp đi nên Lương Vi chỉ dùng băng vệ sinh hằng ngày, loại này chỉ là một lớp đệm mỏng manh như có như không.
Vốn vì anh mà trong lòng dấy lên ngọn lửa, lại vì bà dì mà không được thoải mái, Lương Vi như muốn điên rồi. Lúc này lại bị anh thúc lên một cái không nặng không nhẹ nhưng mang khoái cảm trí mạng, lúc này đầu óc cô như trống rỗng.
“Ưm…” Cô không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Lục Trầm Ngân vẫn chưa buông chân xuống, thấy cô có phản ứng thì lại tiếp tục thúc lên.
“Lục Trầm Ngân!” Lương Vi cắn răng. Hai tay cô bị anh giữ lấy nên không làm gì được, chỉ có thể mặc anh chi phối.
Anh không trả lời cô, chỉ tự mình liếm môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua từng tấc da thịt mẫn cảm của cô, Lương Vi không khỏi run rẩy vì hành động này.
Anh di chuyển mấy lần ở giữa chân cô rồi rời đi, Lương Vi đột nhiên cảm thấy trống rỗng nên không tự chủ mà đi tìm thứ có thể khiến mình thấy thoải mái. Cô kẹp lấy đùi anh, khát vọng anh lặp lại một lần nữa.
Lục Trầm Ngân hôn lên môi cô lần nữa, nỉ non: “Còn muốn như vậy không?”
“Muốn.”
Với anh thì đây chỉ là lời hỏi thăm, nhưng nghe vào tai Lương Vi lại mang ý nghĩa khác. Cô cảm thấy đây là sự phản kích của anh.
Thoải mái không, muốn không?
Trước đây đều là cô trêu chọc anh như vậy.
Lục Trầm Ngân buông một tay của Lương Vi ra, mà tay anh cũng thuận theo cơ thể cô lần xuống dưới. Sau khi tìm được nơi đã ướt át đến cực hạn nào đó, anh chậm rãi vân vê cách lớp vải nhỏ hẹp. Tuy không có kỹ xảo gì nhưng vẫn có thể nhen lên ngọn lửa trong cô như cũ. Không, đối với Lương Vi mà nói thì đây là đổ thêm dầu vào lửa.
Cô không cam lòng yếu thế, cũng vươn tay hướng xuống thân dưới của anh. Lương Vi dùng một tay cởi thắt lưng, linh hoạt kéo khóa quần xuống.
Không bao lâu sau, hô hấp của Lục Trầm Ngân bắt đầu nặng nề như tới cực hạn.
Sau khi phóng thích, Lục Trầm Ngân vùi ở hõm cổ của Lương Vi rồi thở hổn hển.
Lương Vi dựa vào cánh cửa tủ, cô hít một hơi thật sâu, cánh môi tê dại như vừa ăn lẩu Tứ Xuyên.
Lương Vi: “Có ai hôn như vậy sao?”
Lục Trầm Ngân hơi cử động, mặt vùi vào càng sâu hơn.
“Lục Trầm Ngân…”
“Ừm?”
“Thoải mái không?”
“…”
Lương Vi nở nụ cười phóng đãng.
Lục Trầm Ngân cài lại thắt lưng, ôm ngang người cô rồi hướng về phía nhà vệ sinh.
Trên bụng Lương Vi vẫn còn lưu lại chất lỏng sền sệt.
Lương Vi bị anh ôm lấy, cô ngẩng đầu nhìn trời thở dài: “Đàn ông các anh thoải mái lên là làm càn…”
Lục Trầm Ngân: “…”
Anh giúp cô pha nước ấm, Lương Vi buộc tóc lên rồi cởi đồ lót.
Lục Trầm Ngân: “Có cần… anh giúp em không?”
Anh có chút tự trách.
Lương Vi trước mắt anh mang cánh môi sưng đỏ, cổ và ngực chi chít những dấu hôn đậm nhạt, trên bụng cô còn có… Nhìn thế nào cũng thấy rất chật vật, mà kẻ cầm đầu gây ra chuyện đó lại là anh.
Lương Vi đứng cọ rửa dưới vòi hoa sen: “Không cần, anh ra ngoài chờ em.”
“Được.” Lục Trầm Ngân giúp cô đóng cửa nhà vệ sinh rồi ra ban công hóng mát.
Nơi Lục Trầm Ngân đang đứng chính là nơi lần trước Lương Vi đứng rồi gửi tin nhắn đùa giỡn anh. Tầm nhìn ở đây thật tốt, có thể nhìn tới tận sân nhà anh.
Vừa lúc, Lục Trầm Ngân trông thấy Lý Đại Cường lấy xe của anh rồi rời đi.
Nghĩ tới những lời nói kia của Lý Đại Cường, chân mày Lục Trầm Ngân không khỏi nhăn lại.
Cậu đối với anh rất tốt, nhiều năm như vậy, đó là người thân duy nhất mà anh có thể dựa vào.
Kế hoạch của cậu là rời khỏi nơi này khi hết hạn hợp đồng vào cuối năm, cậu cũng không cho phép anh và Lương Vi ở bên nhau. Nhưng bây giờ, anh vất vả lắm mới được ở bên Lương Vi.
Anh thậm chí không dám tưởng tượng về sau mình sẽ yêu người phụ nữ khác. Ngoại trừ Lương Vi, anh còn có thể yêu người khác sao?
Còn có người nào tốt hơn cô sao?
Gió lạnh từ từ thổi đến, anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay, chưa kịp khoác áo ngoài nên hơi lạnh khiến ngón tay trắng bệch.
Lục Trầm Ngân thở dài rồi trở về phòng, không khí trong phòng ấm áp như xuân về.
Lương Vi vẫn luôn bật điều hòa, một ngày 24 giờ không ngơi nghỉ lúc nào. Không giống bọn họ, mùa đông không dám bật, mùa hè nóng tới chịu không nổi mới bật một chút.
Cậu nói không sai, bọn họ và Lương Vi không phải người cùng cấp bậc, Lương Vi có thể coi trọng anh ở điểm gì.
Lục Trầm Ngân ngồi trên thành giường, đầu rũ xuống, hai tay để trước ngực.
Anh thấy mình như lâm vào ngõ cụt.
Biết bản thân không xứng với Lương Vi nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Cô nói cô không cần thứ gì từ anh, nhưng chính anh cũng cảm thấy là một người đàn ông, phải có năng lực chăm lo cho phụ nữ.
Dù là tiền tài hay sinh hoạt thì đều phải có năng lực đó.
Mà tiền tài, anh có nỗ lực thế nào cũng không thể dư dả.
Lương Vi quấn khăn tắm bước ra ngoài, cô vào phòng ngủ thì thấy Lục Trầm Ngân ngồi cúi đầu bên giường. Cô thuận tay nhặt bao thuốc lá trên tủ đầu giường, cầm lấy một điếu ngậm vào môi. Đánh bật lửa hai lần mới được, điếu thuốc dài nhỏ cho nữ nằm gọn trên đôi tay thon dài của cô.
“Anh có tâm sự?” Lương Vi tựa lên tường, đôi mắt nhàn nhạt nhìn anh.
Từ lúc vào cửa cho tới bây giờ, dường như đều là tâm sự nặng nề.
“Cũng không hẳn.” Trả lời lập lờ nước đôi.
Lục Trầm Ngân nhặt áo khoác lên rồi mặc vào, đèn chùm thạch anh chiếu xuống thân ảnh cao lớn của anh một mảng đen kịt.
Ánh mắt Lương Vi rơi xuống bóng dáng anh, cô hút một hơi thuốc lá, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp đầu lọc thuốc, ngón giữa gõ nhẹ mấy lần vào đuôi điếu thuốc, toàn bộ tàn thuốc nhanh chóng rơi xuống gạt tàn bằng kính. Sau đó cô đưa mắt nhìn Lục Trầm Ngân đang đi tới trước cửa sổ sát đất.
“Bên cậu anh có vấn đề?” Cô đoán thử rồi hỏi.
Tay Lục Trầm Ngân đang rũ bên người hơi cứng lại: “Gần như vậy.”
Lương Vi ngậm lấy điếu thuốc, lấy đồ lót từ trong tủ quần áo ra ném lên giường. Cô nhanh chóng hút xong điếu thuốc, cởi bỏ khăn tắm rồi vừa mặc đồ vừa hờ hững hỏi: “Hình như anh rất thân thiết với cậu mình.”
Lục Trầm Ngân thấy bóng cô đang thay đồ lót qua cửa sổ sát đất, anh đánh mắt nhìn về phía cây dương lớn trong sân nhà bác sĩ Đổng, nơi đó chỉ còn lại những chiếc bóng trong màn đêm mờ tối.
Anh nói: “Mười sáu tuổi anh đã đi theo ông ấy.”
“Vậy bố mẹ anh… À, không đúng, bố anh đâu?” Lương Vi chợt nhớ ra, mẹ anh đã qua đời rồi.
“Ở quê.”
Lương Vi chọn váy ngủ màu lam rồi mặc lên: “Sao vậy, quan hệ với bố không tốt?”
“Ừ, chẳng ra sao.” Lục Trầm Ngân trả lời rất thẳng thắn.
Đôi tay đang kéo váy của Lương Vi dừng lại, khóe môi dắt ý cười, cô nói khẽ: “Vậy thì thật trùng hợp.”
Lục Trầm Ngân nói: “Cậu đối với anh rất tốt, gần như là người thân duy nhất của anh.”
“Vậy rốt cuộc cậu anh gặp chuyện gì, nói cho em nghe một chút, có lẽ em có thể giúp một tay.”
Lục Trầm Ngân xoay người nhìn cô chăm chú.
Lương Vi: “Nói đi.”
Mặt Lục Trầm Ngân hơi động: “Cũng không có gì quan trọng, ông ấy có thể giải quyết.”
Lương Vi nhún vai, ngồi xuống bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da.
Cô hỏi: “Vậy chuyện giữa anh và bố anh là thế nào?”
Lục Trầm Ngân ngước mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nói ra rất dài dòng.”
“Vậy nói ngắn gọn thôi.”
“Anh hại chết em trai mình.”
Anh tiếp lời rất nhanh, mấy giây sau Lương Vi mới phản ứng lại được. Cô nhìn về phía anh, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Lục Trầm Ngân như đang tự lẩm bẩm: “Là anh hại chết thằng bé… Đúng là anh…” Anh vò đầu như đứa trẻ phạm lỗi, giọng nói cũng dần run rẩy khi nhớ về quá khứ nặng nề.
Anh run run nhắm mắt lại, hô hấp dần gấp gáp.
Lương Vi đi đến trước mặt Lục Trầm Ngân, cô nắm chặt lấy tay rồi ôm anh, dịu dàng nói: “Có thể kể cho em nghe một chút không?”
Lục Trầm Ngân tựa trên vai cô, đem hết trọng lực tì ở trên, Lương Vi chỉ thấy nặng trĩu. Cô không đỡ được thể trọng của anh nên chỉ cắn răng đứng bất động, cố gắng chống đỡ.
“Do anh không tốt… Nếu như anh không giễu cợt thằng bé, hoặc nói chuyện với nó bằng giọng điệu khác, nó sẽ không tự chạy tới bơi ở bờ sông…”
Suy nghĩ của Lục Trầm Ngân rất loạn, anh không biết phải làm thế nào để biểu đạt rõ ràng với Lương Vi.
Nhưng dù chỉ có dăm ba câu, Lương Vi vẫn nghe được rõ ràng.
Anh cho rằng chỉ vì một vài lời nói và cử chỉ của mình mà em trai chết đuối, tất cả trách nhiệm đều thuộc về anh.
Anh cảm thấy mình là kẻ tội đồ.
Lương Vi đỡ lấy anh, lại như đang đỡ lấy quá khứ của anh.
Cô ôm chặt Lục Trầm Ngân, vỗ nhẹ lên lưng anh thật lâu, thật lâu.
Môi cô mím thành một đường, ánh mắt thâm trầm như mực.
Chúng ta đều là kẻ tội đồ, ai sẽ tới chuộc tội đây.
Lục Trầm Ngân nói: “Vì anh hại chết thằng bé nên bố anh… Anh rời khỏi căn nhà đó gần 10 năm, 10 năm ông ấy cũng không tới tìm anh, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.”
Anh tự trách nhưng vẫn luôn không cam lòng: “Anh cũng là con của ông ấy… Vì sao…”
Lương Vi không được lời nào có thể an ủi anh, cô không thể nói với anh rằng mọi thứ đã qua được, bởi lời nói đó thật quá giả dối. Thật sự không có trở ngại sao? Chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ mà thôi.
Cơ thể Lục Trầm Ngân ghìm xuống thấp hơn.
Lương Vi: “Thật ra anh rất muốn sống cùng bố, đúng không? Nói cách khác là anh muốn có một cái nhà, một mái ấm thực sự.”
Lục Trầm Ngân ngầm thừa nhận.
Lương Vi níu lấy hai cánh tay của anh: “Sẽ có.”
Lục Trầm Ngân ngồi thẳng người rồi nhìn cô chăm chú. Sau đó anh đưa tay chế trụ đầu cô, đặt xuống một nụ hôn.
Sẽ có, tất cả những mơ mộng đều sẽ trở thành hiện thực, tỉ như anh, tỉ như một mái nhà.
Làm bạn cả đời với em, từ đây không còn phiền lo về những khổ đau nữa.