Trầm Ẩn

Chương 2: Đau thì có thể làm gì, cắn cũng cắn rồi




Biên tập: Bột


Cúp điện thoại.

Cô ở chung một chỗ với Lâm Trí Thâm mấy năm, tính toán cẩn thận ra, Lương Vi có chút giật mình.

Đã 6 năm rồi.

6 năm, từ 21 tuổi tới bây giờ, những năm tháng tươi đẹp nhất của thiếu nữ đều trao cho anh ta, đổi lại được cái gì? Trừ tiền ra, có lẽ chỉ còn lại việc tiêu khiển của hai người vào ban đêm tịch mịch.

Giữa bọn họ đã phát sinh mọi thứ, nhưng lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Lương Vi tựa vào bên cửa sổ, tầm mắt dần tập trung vào nửa thân trên trần trụi của người đàn ông đang xoa xà phòng.

Dù mấy ngày nay rất nóng, nhưng tắm nước lạnh vẫn không tốt.

Anh mặc quần lửng màu nâu, nước tưới xuống làm màu quần đậm hơn. Màu sắc đó như hòa cùng màu da anh dưới ánh sáng nhàn nhạt của màn đêm.

Anh đưa vòi nước vói vào trong quần lót cọ rửa, đưa lưng về phía Lương Vi. Sống lưng này thật rộng rãi, bắp thịt rắn chắc.

Loáng thoáng có thể thấy tay phải của anh chuyển động khi cọ rửa.

Lương Vi tặc lưỡi một cái, đôi mắt chứa đầy cảnh xuân.

Lúc anh rút vòi nước ra, Lương Vi đóng cửa sổ lại, tới dạo ở phòng để quần áo phía Tây. Cô định lên nhà khách ở trấn trên ngủ một đêm, sáng mai cùng kiến trúc sư đi chọn đồ dùng trong nhà.

Vừa ra tới con đường nhỏ kia, mấy con chó đã vây lại kêu gào. Lương Vi dẫm giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống con chó đen kêu ác liệt nhất.

Cô thực sự thấy phiền chán với động vật. Lương Vi tiến lên bên phải thêm hai bước, con chó kia lùi về phía sau. Cô đang dùng ánh mắt ý bảo nó im miệng. Con chó kia dừng lại một giây, sau đó kêu dữ dội hơn, có thể nói là vang khắp đất trời.

Lương Vi giậm giày cao gót xuống một cái, gót giày va vào nền xi măng phát ra tiếng ‘cạch cạch’ thanh thúy. Con chó cong người, vẫn kêu điên cuồng như cũ.

“Chắc mình điên rồi, còn phân cao thấp với chó.” Cô tự lẩm bẩm rồi định lên xe.

Lục Trầm Ngân xả xà phòng trên người, vừa tắt vòi nước thì nghe thấy một tiếng kêu cực bi thảm. Là tiếng của phụ nữ.

“Này! Tiểu Lục, mau lên! Chó nhà cậu cắn người ta rồi!” Cáp Mô kéo lưng quần, chạy từ trong bóng tối tới khua chân múa tay nói.

Ngôi nhà một tầng mấy người nhà Lục Trầm Ngân đang ở là đi thuê, chủ nhà là một vị đại gia hơn 60 tuổi, người trong thôn đều gọi ông ta là Cáp Mô. Cũng không có ai biết tên thật của ông ta là gì. Người này vừa gầy vừa cao, lưng hơi gù, hốc mắt hõm sâu, có vẻ gian tà, người xung quanh không quá thích để ý tới ông ta.

Lục Trầm Ngân nhanh chóng đi tới căn nhà trên đường nhỏ, căn nhà này cách nhà bên cạnh khoảng 10 mét. Anh đứng đó nhìn vài lần, Cáp Mô nói không sai, hình như người phụ nữ kia bị cắn.

Cáp Mô kêu to một hồi làm Lý Đại Cường vốn đang ở trong phòng ăn cơm cũng phải vội vàng bỏ bát đũa chạy ra xem.

Nhìn lại thì thấy, Tiểu Hắc bọn họ nuôi đang gầm gừ với người phụ nữ ngồi dưới đất, ánh mắt nó hung ác, lông trên lưng dựng hết lên.

Cát Vân cũng chạy từ trong nhà ra, vừa chạy vừa mắng: “Đáng ra nên thịt con chó này từ lần trước. Đã cắn mấy người rồi, bồi thường tới chết mất.”

Lương Vi mặc váy ngắn, ngồi dưới đất khó tránh khỏi việc bị hở. Người nhà quê đâu biết cái gì gọi là quần bảo hộ, con ngươi Cáp Mô đảo quanh, nhìn chòng chọc không thôi.

Lý Đại Cường thấy cô là người có tiền, lái xe xịn, quần áo đẹp, ông ta có chút chột dạ. Để Cát Vân đỡ cô dậy, ông ta tốt giọng hỏi: “Cô bị con chó kia cắn sao?”

Lương Vi tựa vào cửa xe, tránh khỏi tay Cát Vân. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lý Đại Cường, chỉ con chó mực điên cuồng kia rồi nói: “Con này là chó nhà mấy người sao?”

Lý Đại Cường vặn tay.

Lương Vi liếc nhìn tay trái của ông ta, nơi đó mất đi nửa ngón tay út, vết sẹo kết vẩy khiến người nhìn nổi da gà, nửa ngón tay còn lại vểnh lên.

Vào lúc Lý Đại Cường do dự có thừa nhận hay không, Lục Trầm Ngân đứng ở bên cạnh nói: “Là chó của chúng tôi.”

Anh nhận ra cô, một hai tiếng trước đã từng gặp.

Lương Vi nói: “Mấy người phải chịu trách nhiệm.”

Đầu lông mày của Lý Đại Cương nhăn lại, chọc phải người không dễ chọc rồi. Ông ta dùng một cước đá văng Tiểu Hắc, liên tục hùng hùng hổ hổ với nó.

Cách đó không xa truyền tới tiếng trẻ con khóc, Lý Đại Cường rút thuốc lá ra, nói với Cát Vân: “Em đi xem đứa nhỏ đi.”

Ông ta quay đầu nhìn Lương Vi: “Tôi sẽ để cháu tôi đưa cô đi bệnh viện, chúng tôi nhất định sẽ chịu tiền thuốc men.”

Lương Vi gật đầu, sau đó nhìn về phía Lục Trầm Ngân.

Tóc anh vẫn còn ướt nhẹp, giọt nước trên trán không ngừng chảy xuống, rơi trên bả vai, rơi qua xương quai xanh rồi trượt dọc theo bờ ngực cường tráng chảy xuống quần ướt đẫm.

Quần ướt dán chặt vào da thịt, vẽ ra đường gồ bành trướng ở giữa.

Lương Vi nhìn mấy lần, lơ đãng ngước mắt lại chạm phải ánh mắt anh.

Anh lại dùng loại ánh mắt đó nhìn cô, sạch sẽ tới mức không lẫn tạp chất.

Ngược lại như thể cô mới là người thô tục.

Lục Trầm Ngân nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo rồi đưa cô đi tiêm. Nếu không cô lên xe tôi chờ trước?”

Lương Vi cúi đầu nhìn vết thương, cô vẫy tay, nói: “Cậu tới ôm tôi qua đó.”

Lý Đại Cường bước nhanh vào nhà lấy tiền.

Anh đứng bất động tại chỗ, hỏi: “Không thể đi sao?”

Lương Vi duỗi chân ra: “Không thể.”

Lục Trầm Ngân không lên tiếng, thận trọng ôm ngang Lương Vi lên.

Lương Vi định kéo váy của mình xuống, lão già kia vẫn nhìn chằm chằm, thật buồn nôn.

Anh liếc mắt thấy hành động của cô, nghiêng đầu liếc Cáp Mô, bước chân càng nhanh hơn.

Lương Vi ngẩng đầu nhìn thấy tai phải có chút dị thường của anh. Máu thịt kết vảy giờ đã thành vết sẹo màu trắng, giữa tai có một chỗ bị lõm vào. Là vết thương cũ.

Anh đi gấp nhưng không quá chắc, lắc lư khiến người ta khó chịu. Lương Vi mở bàn tay trái, đưa lên bám vào sau cổ anh.

Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào sau cổ, Lục Trầm Ngân ngẩng đầu lên.

Đôi tay thô ráp đang ôm lấy eo cô rất dùng sức.

Lương Vi vờ như muốn vuốt tóc, lúc ngón tay sượt qua đầu vai anh còn cực kỳ vô ý ấn vào một chút. Thân thể Lục Trầm Ngân cứng ngắc một cách khó hiểu.

Cơ thể anh rất tráng kiện.

Ngày thường Lương Vi tiếp xúc với mấy “tiểu thịt tươi” da thịt đều non mịn. Nước da cũng không thô ráp như thế, thân thể bọn họ càng không rắn chắc.

Có chút gợi cảm.

Lương Vi muốn quay đầu xem lão già kia còn nhìn mình chằm chằm không, môi lại không cẩn thận dán vào vai anh. Hương thơm nhẹ nhàng, khoan khoái của xà phòng lập tức tràn vào mũi cô. Có lẽ vì vừa tắm nước lạnh xong, người anh hơi lạnh, khiến người đối diện như cảm nhận được sự mát mẻ khoan khoát vào đêm đầu thu.

Lục Trầm Ngân nuốt một ngụm nước miếng, cả người đều ngứa ngáy, mỗi bước đi dính dớp khiến bắp đùi cứng rắn dị thường.

Anh ôm Lương Vi tới ghế phó lái của xe tải nhỏ, ngồi xuống xem vết thương của cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Đau không?”

“Cậu nói xem.”

“Xin lỗi.”

“Chó cắn, đâu phải cậu cắn. Xin lỗi làm gì.”

Cát Vân cầm tới một chai nước suối chưa mở, Lục Trầm Ngân cầm bắp chân của Lương Vi rửa vết thương.

Anh vừa rửa vừa nói: “Tôi thay quần áo xong sẽ quay lại. Cô chờ tôi.”

“Ướt thành như thế, nhất định phải thay.” Lương Vi từ trên cao nhìn xuống anh.

Lục Trầm Ngân vặn chai nước lại, đứng dậy vươn qua người Lương Vi lấy khăn giấy trên xe, lại lần nữa khom người lau nước trên chân cô.

Anh không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lương Vi.

“Để tôi tự lau, cậu đi thay quần áo đi, ướt tới nhỏ nước rồi kìa.” Lương Vi liếc mắt nhìn nơi gồ ghề nào đó.

Lục Trầm Ngân đưa khăn giấy cho cô, xoay người đi vào nhà.

Trong đầu đột nhiên lóe lên, anh sửng sốt dừng bước.

Cô vừa nhìn nơi nào của anh vậy?

Lục Trâm Ngân cúi đầu xuống, chỉ cần liếc qua đã thấy ngay.

Trong nháy mắt, mặt anh ửng đỏ.

Nước trên gấu quần vẫn nhỏ giọt rơi xuống chân Lục Trầm Ngân và nền đất.

Người phụ nữ kia…

Anh hít sâu một hơi rồi vào nhà.

Bên bờ ao treo một sợi dây thừng phơi quần áo dài mấy mét, bên trên có rất nhiều quần áo: của trẻ nhỏ, của người lớn. Lương Vi liếc mắt nhìn chiếc áo phông màu trắng kia, nó dùng ngoại hình sạch sẽ trong sáng của mình để bộc lộ tài năng giữa một hàng quần áo đầy hoa văn.

Cô nhìn xuyên qua bên trái cửa sổ xe thấy hình dạng của ngôi nhà: cửa kiểu cũ, là loại có bậc tam cấp, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống bàn cơm ở chính giữa. Đất cũng là nền xi măng sần sùi, bên ngoài dường như có một cái bếp lò.

Đây là… đồ vật của bao nhiêu năm về trước rồi.

Lương Vi thu hồi tầm mắt, bắt đầu quan sát chiếc xe này.

Bên trong xe tải nhỏ không có mùi gì khác, ngay cả mùi dầu cũng không có. Trước kính xe bày một bông hoa hướng dương. Lương Vi đưa ngón tay chọc chọc, đóa hoa hướng dương kia cũng lay động theo động tác đó.

Chỗ kẽ hở của ghế lái có cốc nước, thuộc loại cốc giữ ấm bằng thép không rỉ thời xưa.

Lương Vi cầm nó lên, đặt vào trong ô đựng cốc.

Cát Vân ở trong nhà lại đi ra, cực kỳ áy náy nói: “Rất xin lỗi cô, con chó kia không biết đã cắn bao nhiêu người rồi. Thật là có lỗi, cái này cho cô, trên đường khát thì mang ra uống. Nếu lát nữa đi tiêm về thấy đói, thì để Tiểu Lục đưa cô đi ăn cơm.”

Cô ấy mặc áo sơ mi có họa tiết, Lương Vi nhớ đây là người phụ nữ từng lái chiếc xe ba gác trước đó. Nhìn qua trông cô ấy rất gầy yếu, nhưng vẫn còn rất trẻ.

Lương Vi nhận lấy sữa tươi rồi nói cảm ơn.

Lục Trầm Ngân không muốn lấy tiền của cậu nên vội vã lên xe. Anh đã đổi thành áo phông màu đen và quần lửng màu xám tro nhạt. Đôi giày màu trắng có vết ố vàng, trông cũ mèm.

Lý Đại Cường đuổi tới, nói: “Tôi nhất định sẽ giết con chó kia, thật xin lỗi.”

Lương Vi nghiêng đầu nhìn Lý Đại Cường.

Lục Trầm Ngân cho xe chạy.

Trước khi xe lăn bánh, cô nhàn nhạt nói: “Không cần, sau này nhốt nó lại là được.”

Lý Đại Cường miễn cưỡng cười cười, gật đầu liên tục.

Xe nhanh chóng chạy trên đường quốc lộ hoang vu, Lục Trầm Ngân không nói lấy một lời nhưng Lương Vi nhìn ra anh đang sốt ruột.

Lương Vi nói: “Lái chậm một chút, không vội.”

Lục Trâm Ngân đáp một tiếng nhưng vẫn không chậm lại.

Lương Vi nâng chân lên, cầm di động chụp ảnh, sau đó lười biếng dựa vào ghế xe đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Chưa tới một phút đồng hồ sau, điện thoại đã vang lên.

Lương Vi ném điện thoại, không nhận cuộc gọi mà chuyển thành chế độ rung. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trầm Ngân, rảnh rỗi trò chuyện: “Lão già thô bỉ vừa rồi là ai?”

“Là chủ nhà.”

“Chủ nhà?”

“Ừ, tôi và cậu thuê nhà của ông ta.”

Lương Vi cắm ống hút vào hộp sữa tươi, nói: “Sao lại thuê căn nhà rách nát như thế.”

“Giá rẻ.”

“Bao nhiêu tiền một tháng?”

“Chúng tôi trả theo năm, 1200 một năm.”

Lương Vi suýt chút nữa phun sữa tươi, gật đầu: “Đúng là rẻ thật. Mấy người ở bao lâu rồi?”

“Hai năm.”

“Mấy người không phải người thành phố Nam?”

“Không phải.”

Lương Vi vẫn nhìn chằm chằm sườn mặt anh. Anh vậy mà rất ưa nhìn, có góc có cạnh, càng nhìn càng thấy có ý vị.

Cô hỏi: “Cậu bao lớn?”

“Hai mươi lăm.”

Lương Vi xích lại gần anh, cười nói: “Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi.”

Lục Trầm Ngân quay đầu nhìn cô một cái, dường như rất khó tin.

Lương Vi thấy anh không nói lời nào thì chuyển qua chuyện khác: “Xe này của cậu có phát nhạc được không?”

“Có thể nghe đài.”

Cô nghĩ một hồi nhưng không biết mở.

Lục Trầm Ngân một tay giữ vô lăng, một tay khác nhấn nút bật đài.

Đài trên xe ô tô đang phát một bản tình ca tê tâm liệt phế nào đó.

Điện thoại di động của Lương Vi tiếp tục rung lên, Lục Trầm Ngân nói: “Bạn cô gọi điện thoại nãy giờ, nhất định do có chuyện quan trọng, nghe một chút sẽ tốt hơn.”

Lương Vi nhướn đuôi mắt nhìn anh, sau đó nhận điện thoại.

Đầu bên kia là giọng phụ nữ lạnh băng xen lẫn cay nghiệt: “Cô Lương, tôi là mẹ của Lâm Trí Thâm. Có lẽ cô biết rõ tôi tìm cô vì chuyện gì. Không cần nhiều lời nữa, tuổi của nó không nhỏ, tiếp tục dây dưa cũng không mang lại kết quả gì. Hy vọng cô tự biết lấy mình, nếu sau này vẫn liên lạc với nó, nhà họ Lâm sẽ có nhiều biện pháp khác.”

Mẹ Lâm nói xong thì dập máy, bà ta căn bản không thèm để ý tới câu trả lời của Lương Vi. Đây là tuyên bố, không phải cảnh cáo.

Lương Vi dựa vào ghế xe ô tô, nói thầm một tiếng sau đó bỏ điện thoại di động xuống.

Không hổ là mẹ con, cách cúp điện thoại cũng giống nhau như đúc.

Xe rẽ vào một đoạn đường, Lương Vi nghĩ đến giọng điệu và câu nói vừa rồi của mẹ Lâm thì không nhịn được bật cười. Cô vén tóc ra sau tai, bả vai rung lên.

Lục Trầm Ngân nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhìn từ sườn mặt, lông mi cô rất dài, lúc cười ánh mắt cong cong cực xinh đẹp.

Ánh mắt anh dần tuột xuống, ánh sáng mờ ảo khiến anh không nhìn rõ vết thương của cô. Lục Trầm Ngân thu hồi tầm mắt, nói: “Vết thương còn đau không?”

Những cảm xúc của Lương Vi trong khoảnh khắc đó chậm rãi đọng lại. Cô cúi đầu, tóc từ sau tai trượt ra che khuất cả khuôn mặt. Cô xoay cửa sổ xuống, nghiêng đầu tựa vào cửa kính bên cạnh xe.

Gió táp vào mặt Lương Vi, mái tóc dài của cô phiêu lãng theo gió.

Lục Trầm Ngân ngửi được mùi dầu gội đầu và nước hoa nhàn nhạt của cô.

Người Lương Vi rất thơm, lúc nãy khi ôm cô anh đã ngửi thấy.

Lương Vi ngước mắt nhìn bầu trời đêm và trăng sáng. Sắp đến Trung thu rồi, trăng ngày càng sáng, cũng ngày càng tròn hơn.

Mấy mùa Trung thu trước, cô đều trải qua cùng Lâm Trí Thâm, lúc đó cũng như ngày thường vậy. Đi ra ngoài ăn cơm, mua sắm, trở về ngủ. Lâm Trí Thâm chưa bao giờ tặng bánh Trung thu cho cô, anh ta chỉ biết tặng son, quần áo, trang sức, tất cả đều là những món đồ phụ nữ muốn có.

Lục Trầm Ngân không thấy cô trả lời, lại nhỏ giọng hỏi có đau hay không.

Lương Vi nói: “Đau, đau muốn chết.”

Cô nhắm mắt lại, đôi mắt bị gió thổi tới cay xè.

Lục Trầm Ngân nói: “Xin lỗi.”

Lương Vi cong khóe miệng cười nhạo một tiếng.

Đau thì có thể làm gì, cắn cũng cắn rồi.

Hết chương 2.