*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Bột
Lục Trầm Ngân mất ngủ, sáng hôm sau suýt nữa ngủ quên.
Anh vội vội vàng vàng chạy tới cửa hàng, Trương Linh Linh rất kinh ngạc: “Sao sắc mặt anh kém vậy?”
“Không sao, ngủ không ngon.” Lục Trầm Ngân cúi đầu xuống, bắt đầu làm việc.
Trương Linh Linh nói: “Xảy ra chuyện gì? Có phải chuyện của cậu anh bên kia không?”
“Không, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
“À đúng rồi, tại sao không ai tới lấy kiện hàng này, anh gọi điện giục chút đi.” Trương Linh Linh ném bọc đồ cho anh.
Lục Trầm Ngân thấy tên Lương Vi thì nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Người này tôi biết, để tôi ký thay, tối mang về cho cô ấy.”
“Ai da, sẽ không phải cô gái ăn cơm chung hôm đó chứ?”
Lục Trầm Ngân không trả lời.
Trương Linh Linh cười ha hả, nói: “Bị tôi đoán đúng?”
Anh để lại cho cô ấy một bóng lưng.
Trương Linh Linh: “…”
Đêm tối mất ngủ, ban ngày thất thần.
Buổi tối tan việc, Lục Trầm Ngân trở về nhà. Căn biệt thự của Lương Vi trông có vẻ an tĩnh, không có bất kì động thái gì.
Có điều cô căn thời gian cực chuẩn, lúc anh ăn cơm xong cô đã tới rồi.
Lương Vi không biết hôm nay anh có chuyện gì mà không nói một lời.
Tiêm xong anh vẫn đỡ cô, nhưng miệng như bị nhựa cao su dính lại, Lương Vi tìm đề tài thế nào anh cũng chỉ rầu rĩ “ừm” một tiếng.
Anh mở cửa xe muốn đi lên, định đưa cô tới Bắc Hải.
Lương Vi đóng cửa xe “rầm” một tiếng, khoanh hai tay lại nhìn anh: “Cậu uống thuốc câm?”
Lục Trầm Ngân quay đầu muốn mở cửa xe lần nữa, Lương Vi nhanh tay nhanh mắt đè tay anh lại.
“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Tay cô nắm chặt lại, thấy lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
Lục Trầm Ngân nhìn bộ dạng cố chấp của cô, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi vẫn đang nghe.”
Lương Vi tức giận cười một tiếng: “Cậu đâu có, kể chuyện hay cười đùa cậu cũng không phản ứng.”
Cô buông tay anh, ngồi vào trong xe của mình.
Lục Trầm Ngân đi ở phía trước, cô đi theo phía sau.
Chiếc xe tải cũ nát an tĩnh chạy trên đường quốc lộ, cũng giống như con người anh vậy, cực kỳ to lớn.
Dọc đường Chu Lâm gọi điện tới thúc giục mấy lần, nói mọi người đến đông đủ hết rồi, chỉ thiếu mình cô.
Nửa tiếng sau, họ tới khu biệt thự đắt tiền ở Bắc Hải.
Lục Trầm Ngân dừng xe ở ven đường, bên ngoài khu nhà. Lương Vi dừng lại theo. Anh đi tới cạnh xe rồi gõ vào cửa kính, Lương Vi hạ kính xuống.
Anh nói: “Chính là nơi này, tôi về đây.”
“Chờ một lát!”
Lương Vi xuống xe: “Không vào chơi cùng sao?”
Anh lắc đầu.
“Được, dù sao tôi cũng quen một mình rồi.” Lương Vi cười kiểu sao cũng được, định lên xe đi vào khu nhà.
Anh không thích cô cười như vậy.
Một cô gái vọt ra từ cửa khu nhà, hô lớn với Lương Vi: “Con mẹ nó, cuối cùng cậu cũng tới, chuẩn bị nhận phạt uống hết két bia đi!”
Lục Trầm Ngân nhìn Lương Vi, hơi cau mày, nói: “Cô không thể uống bia rượu.”
“Đi chơi đâu thể không uống bia rượu.”
“Không được, cô không được uống.” Anh nói rất nghiêm túc.
Chu Lâm đặt tay lên vai Lương Vi, nhìn Lục Trầm Ngân từ trên xuống dưới, sau đó bật cười nói: “Anh trai này đẹp trai quá, nhưng khẩu vị của cậu thay đổi không ít nhỉ Lương Vi. Mà đừng kì kèo nữa, mau vào thôi.”
Lương Vi liếc Lục Trầm Ngân, nói với Chu Lâm: “Cậu ấy không tới chơi cùng tôi.”
“Phải phải phải, trai đẹp đều không phải tới chơi, mà tới cho chúng ta thưởng thức.”
Lục Trầm Ngân mặc áo phông và quần bò, còn đi đôi giày đá bóng màu trắng sạch sẽ, đúng là trông đẹp trai thật.
Chu Lâm đẩy Lục Trầm Ngân lên xe, tự cô ấy cũng lên xe Lương Vi, nói: “Vào thôi, đi một lát thì rẽ trái.”
Lục Trầm Ngân không biết làm sao, nhưng anh không từ chối, ỡm ờ lên xe.
Lương Vi nhìn anh qua gương chiếu hậu mấy lần, sau đó nhếch môi cười.
Tên nhóc “trong ngoài bất nhất (1)” này.
(1) Nguyên văn ở đây tác giả dùng từ 闷骚 [mēnsāo]: đây là dịch âm tiếng Anh của cụm từ “Man show”, cụm từ này rất được thanh thiếu niên và cư dân mạng ưa chuộng. Man show chỉ người có bề ngoài trầm lắng, nhưng nội tâm cực kỳ điên cuồng. Những người này không dễ biểu lộ các cung bậc cảm xúc và biến đổi tình cảm của mình. Nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, biểu hiện của họ thường nằm ngoài dự đoán của mọi người. (Bột: Sau khi đọc giải nghĩa trên Baike thì tớ thấy cụm “trong ngoài bất nhất” khá hợp với cụm “man show” này, nhưng nếu bạn nào biết cụm từ nào hợp lý hơn thì bảo tớ nhé.)
Cuối cùng cô cũng tìm được cụm từ thích hợp dành cho anh.
Lục Trầm Ngân vẫn luôn im lặng từ lúc theo Lương Vi vào nhà, im lặng giống như đứa trẻ làm sai việc gì vậy.
“Đại tỷ, cậu được đấy, nhìn xem cậu khiến tiểu thịt tươi của chúng ta ra nông nỗi nào kìa!” Trương Chí Vũ đẩy Tạ Gia Hoa ra trước mặt Lương Vi, còn làm mặt quỷ.
Tạ Gia Hoa là sinh viên năm 4 của đại học ở Nam Thành, dáng dấp rất anh tuấn. Trương Chí Vũ ồn ào một chút đã khiến cậu ta đỏ mặt.
Cậu ta thấp giọng gọi một tiếng: “Chị Lương Vi.”
Trước đó bọn họ từng tán gẫu qua WeChat, Lương Vi bảo cậu ta gọi cô là chị.
“Ừ.” Lương Vi cười cười với cậu ta, mặt Tạ Gia Hoa càng đỏ hơn.
Cuối cùng Lục Trầm Ngân cũng ngẩng đầu lên, đứng ở phía sau nhìn chằm chằm gáy của Lương Vi.
“Ai da, đây là ——” Trương Chí Vũ chỉ Lục Trầm Ngân hỏi.
Lương Vi kéo tay Lục Trầm Ngân ngồi xuống sofa, cô nói: “Đây là người tôi mới quen.”
Lục Trầm Ngân gật đầu, mỉm cười một cái với Trương Chí Vũ coi như tượng trưng.
Quen kiểu gì, hàng xóm? Chuyển phát nhanh? Bán CD?
Trương Chí Vũ nói: “Sao khẩu vị của cậu thay đổi lớn vậy. Có điều trắng trợn thế này, tổng giám đốc Lâm có biết không?”
Lương Vi nâng chân gác trên bàn trà: “Cậu mua biệt thự ở bờ biển là đúng rồi đấy, quản rõ lắm.”
Những người còn lại không nhịn được cười to để phụ họa.
Lục Trầm Ngân giương mắt nhìn về phía những người khác trên sofa, ở giữa có một đôi trai gái hết sức thân mật, không màng tới những người xung quanh. Đối diện cũng có một đôi, hai người họ đang thì thầm với nhau.
Cũng không có nhiều người lắm, tính thêm cả anh thì tổng cộng có 10 người, 4 nữ và 6 nam.
Chu Lâm cầm bia từ phòng bếp ra, vứt cho Lục Trầm Ngân: “Trai đẹp, cầm lấy này.”
“Cảm ơn.” Lon bia lạnh như băng dán chặt vào lòng bàn tay anh.
Chu Lâm vừa uống vừa dựa vào sofa, hỏi: “Cậu tên gì? Làm nghề gì?”
Có người nói: “Đúng vậy, Lương Vi, cậu giới thiệu chút đi.”
Lương Vi đoạt lấy bia trong tay Lục Trầm Ngân, giật nắp ra rồi đưa lại cho anh, hương thơm của bia lập tức tràn ra ngoài.
Cô nói: “Không nói cho mấy người.”
Lục Trầm Ngân cầm bia nhưng không uống.
Chu Lâm nói: “Keo kiệt, tên mà cũng không nói. Trai đẹp, cậu nói cho tôi biết đi.”
Anh thấp giọng đáp: “Lục Trầm Ngân.”
“Gì cơ?” Chu Lâm không nghe rõ.
Lương Vi đuổi Chu Lâm đi, nói: “Cậu ấy hướng nội, đừng hỏi. Tôi bảo này, không khí ở đây đúng là không tồi, bóng bay treo trên tường kia đẹp thật đó.”
Tiếu Mỹ nằm trong ngực Trần Khải Huy nói: “Do tôi trang trí hết đấy, như vậy mới có không khí Trung thu chứ.”
Lương Vi tiện tay cầm lon bia trên bàn, chưa kịp đưa tới miệng đã bị Lục Trầm Ngân ngăn lại.
Anh nói: “Cô không được uống.”
Mọi người sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười lớn.
“Phải phải phải, bị chó cắn, không được uống bia rượu.”
Trương Chí Vũ nói: “Sao cậu lại bị chó cắn, hôm đó thấy cậu đăng ảnh lên vòng bạn bè còn tưởng là đùa đấy.”
Lương Vi nâng mắt nhìn về phía Lục Trầm Ngân, ánh mắt sâu thẳm.
“Này, tối nay cậu uống nước ngọt đi.” Trương Chí Vũ ném một lon Sprite cho cô.
Tiếu Mỹ nói: “Người đã đến đông đủ, ăn cơm thôi.”
Bọn họ gọi tôm hùm baby xào cay có giá mấy ngàn tệ.
Lục Trầm Ngân nhỏ giọng nói với cô: “Cô không được ăn.”
Lương Vi uống nước có ga, lắc đầu: “Các cậu ăn đi, tôi ăn khoai tây chiên là được rồi.”
“Sao vậy, tôm hùm cũng không được ăn?”
Lương Vi: “Ừ, không được ăn cay.”
Trương Chí Vũ xúi giục cô: “Không sao, ăn một chút thôi.”
Lương Vi nói: “Có người quản chặt.”
“Ai da, thức ăn chó này tới đột ngột không kịp đề phòng.” Sau đó Trương Chí Vũ không để ý tới Lương Vi nữa.
Bọn họ cùng ăn tôm hùm ở bàn bên kia, hương thơm cay nóng tỏa khắp một tầng nhà.
Lương Vi ngồi trên sofa bên kia, xem TV với Lục Trầm Ngân.
“Sao cuối cùng lại đồng ý đi?” Cô hỏi.
Lục Trầm Ngân nhìn TV nói: “Sợ cô hút thuốc, uống rượu.”
“Cậu vậy mà quản thật nhiều chuyện.”
“Chó nhà tôi cắn, phải chịu trách nhiệm với cô.”
“Lục Trầm Ngân.” Lương Vi quay đầu nhìn anh, dừng một lát rồi nói: “Cậu cũng mua nhà ở bờ biển được rồi đấy.”
Lục Trầm Ngân: “…”
Xem phim chiến tranh quá nhàm chán, Lương Vi muốn nói thêm vài câu với anh. Lúc quay đầu sang thì thấy anh xem đến nghiêm túc, đường cong của sườn mặt cực kỳ rắn giỏi.
Lương Vi nửa híp mắt uống một ngụm nước ngọt, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi mặt anh.
Sườn mặt bỗng nóng lên, Lục Trầm Ngân quay đầu, vừa vặn đối mắt với Lương Vi gần trong gang tấc.
Cô nói: “Cậu không cảm thấy mất tự nhiên chứ?”
Từ khi nhìn thấy khu nhà này, lúc bước vào biệt thự này, anh đã bắt đầu mất tự nhiên.
Nơi xa hoa như vậy, trước nay anh chưa từng đặt chân tới. Cả chiếc sofa hiện tại nữa, cảm giác tuyệt vời thế này, anh ngồi lên cũng sợ nó bị nhăn nhúm.
Anh trầm mặc thay cho câu trả lời.
Lương Vi nói: “Ở cạnh bọn họ cũng khá ổn, hơi phóng túng một chút nhưng chơi rất vui. Hôm nay là Trung thu, nếu cậu muốn về với người nhà thì về đi.”
“Tôi sẽ không về.” Anh nói.
Chỉ vì câu nói một mình quen rồi kia của cô, anh sẽ không về.
“Nhà cậu có ăn Trung thu không?”
“Có, sẽ ăn bánh Trung thu.”
Lương Vi dựa vào sofa, cả người thả lòng: “Vậy hôm nay cậu ăn chưa?”
“Chưa.”
“Thích vị gì?”
“Thập cẩm.”
Lương Vi: “… Tôi ghét thập cẩm nhất.”
Lục Trầm Ngân: “…”
Lương Vi thờ ơ nói: “Vậy sau này có bánh Trung thu thập cẩm đều cho cậu ăn.”
Bên bàn ăn và nơi này như bị phân cách thành hai khu vực, khu ăn tôm hùm baby bên kia cực kỳ ầm ĩ, bên này lại an tĩnh, chỉ có tiếng súng ồn ào phát ra từ bộ phim chiến tranh.
Lục Trầm Ngân: “Được.” Giọng nói trầm thấp.
Lương Vi nghe động tĩnh bên kia, nói: “Thật náo nhiệt.”
Náo nhiệt như vậy vẫn tốt hơn một người quạnh quẽ.
Chu Lâm vừa lột vỏ tôm vừa nói với Lương Vi: “Lát nữa ăn xong bọn tôi định tới bờ biển đốt đèn Khổng Minh (2).”
(2) Đèn Khổng Minh: hay còn gọi là đèn trời, đèn thiên đăng. Đây là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh ra. Thi đốt Đèn trời bắt nguồn từ ước vọng của con người mong cho cuộc sống trường tồn. Thi đốt Đèn trời trong ngày Tết, ngày lễ còn có hàm ý tâm linh xua đuổi bóng đêm và ma quỷ. Người ta quan niệm rằng người thắng trong cuộc thi sẽ được may mắn cả năm. (Ảnh minh họa bên dưới.)
“Tươi mát thoát tục như vậy sao, đèn Khổng Minh…” Lương Vi cười.
“Cùng đi đi, mang theo trai đẹp của cậu.”
Lương Vi hỏi Lục Trầm Ngân: “Có muốn đi phóng túng một lần không?”
“…”
Cô cười nghiền ngẫm, tiếp tục xem phim chiến tranh.
Tạ Gia Hoa bê một đĩa salad hoa quả tới: “Chị Lương Vi, ăn chút trái cây đi, vừa bổ xong đấy.”
“Cảm ơn.” Lương Vi nhận lấy: “Bổ đẹp lắm.”
Tạ Gia Hoa tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô: “Hai hôm trước sao chị không trả lời tin nhắn WeChat của em?”
“WeChat?” Lương Vi ăn một miếng dưa hấu, nghĩ lại.
Lục Trầm Ngân dùng dư quang liếc mắt một cái.
Lương Vi nói: “Gần đây bận chuyển nhà, không rảnh xem di động.”
Tạ Gia Hoa mỉm cười, mái tóc màu đay dưới ánh đèn càng khiến da cậu ta trắng hơn, trên người còn tản mạn mùi nước hoa.
Chải chuốt tỉ mỉ.
Lương Vi dùng tăm cắm vào một miếng táo, đưa tới trước mặt Lục Trầm Ngân: “Muốn ăn không?”
“Tôi ăn cơm rồi.”
Lương Vi cắn miếng táo, lẩm bẩm đồ trong ngoài bất nhất.
Tạ Gia Hoa chỉ Lục Trầm Ngân, hỏi: “Cậu ta là bạn trai chị?”
Lương Vi suýt chút nữa thì sặc: “Độc thân 10 năm rồi, lấy đâu ra bạn trai.”
Tạ Gia Hoa tiếp tục hỏi thêm: “Vậy là bạn tình?”
Sắc mặt Lục Trầm Ngân cứng đờ.
Lương Vi ha ha cười to: “Cậu ấy là một người bạn bình thường, sao trong đầu cậu chỉ có mấy thứ này thế.”
Tạ Gia Hoa nói: “Còn tưởng là… Vậy em nghĩ nhiều rồi.”
Lương Vi tới gần Tạ Gia Hoa, thấp giọng nói: “Tôi không có bạn tình, cũng không cần bạn tình.”
Lục Trầm Ngân tự nhiên cũng nghe được lời này, sắc mặt anh khá lên một chút.
Hết chương 13.