Trâm 2: Kẻ Yểu Mệnh

Chương 15: Bụi trần hương đọng




“Sáng mai hai vị có việc gì thế? Vương gia còn căn dặn kỹ càng nữa chứ.”

Dọc đường cùng Hoàng Tử Hà đến phường Đại Ninh, Chu Tử Tần nghi hoặc hỏi.

“À, có chút việc trong triều.” Thực ra tôi không đi cũng chẳng sao. Cô thầm nghĩ.

Chu Tử Tần tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Sùng Cổ lợi hại thật, bên cạnh một người như Quỳ vương, hiếm ai có thể làm việc đắc lực đến thế lắm.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Quỳ vương bẩm sinh tài giỏi, làm việc bên cạnh gia, đương nhiên áp lực rất lớn.”

“Đúng thế, đầu năm nay vương gia mới đi bái tế mẫu phi nửa tháng mà triều đình loạn lên, các nha môn tìm mấy chục người cũng không gánh vác nổi công việc của gia, cuối cùng hoàng thượng buộc phải hạ chỉ, mời gia mau về kinh.”

Hoàng Tử Hà từng chứng kiến Lý Thư Bạch xử lý công vụ tại các nha môn nên hết sức thấu hiểu, chỉ nín lặng gật đầu, thầm nghĩ, người ta sống trên đời, ai cũng có sở thích, song xem ra Quỳ vương cái gì cũng có, mà hình như chẳng thích cái gì. Không rõ thứ gì mới khơi gợi được hứng thú của y?

Nghĩ đi nghĩ lại thì, dường như chỉ có con cá nhỏ kia lúc nào cũng được y đem theo bên mình không rời. Không biết nó có liên quan tới việc hệ trọng gì nữa. Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không thể hỏi tới, ắt là một bí mật đủ làm nghiêng ngả thiên hạ.

Song một con cá nhỏ nuôi rong bình lưu ly, yếu ớt đến nỗi chỉ cần hai ngón tay là đủ bóp chết, có thể ẩn giấu bí mật gì đây?

Cô vừa giục ngựa đi theo Chu Tử Tần, vừa nhớ lại nam nhân mình gặp trong cung Thái Cực.

Cạnh y đặt một bể cá, bên trong là những con các nhỏ đỏ như máu, tuy cách rất xa, không nhìn rõ hình dạng, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ...

Dường như việc Vương hoàng hậu cố ý triệu cô vào cung gặp mặt, cũng có liên quan tới kẻ đó.

Nhà họ Vương Lang Gia... Vương Uẩn.

Nhớ lại cuộc gặp lần trước, cô càng thấy tình cảnh trước mắt càng thêm phức tạp, đúng là căng thẳng đến nghẹt thở.

Hiện giờ, những gánh nặng trên vai cô gồm có, vụ án oan của cha mẹ, thân phận bị truy nã toàn quốc, trọng trách phải đưa Vương hoàng hậu trở về cung Đại Minh, vụ án bế tắc của Đồng Xương công chúa...

Còn cả Vũ Tuyên tình cờ gặp lại và Vương Uẩn đã lật tẩy thân phận của cô…

Đầu cô ong lên cả vì đau, ngồi trên ngựa mà suy nghĩ cứ trôi tận đâu đâu, ngay bàn tay cầm cương cũng bắt đầu không nghe lời.

Chu Tử Tần đột nhiên dừng ngựa thốt lên: “Vương Uẩn.”

Cô ừm một tiếng, vô thức buột miệng: “Vương Uẩn cũng khó đối phó lắm...”

Nói đến đây, cô mới sực tỉnh, thấy Chu Tử Tần gãi đầu bối rối nhìn mình, còn Vương Uẩn đang giục ngựa từ phía bên kia thong dong đi lại.

Tối mùa hạ trời mát mẻ, một màu xanh thẳm trong suốt bao phủ toàn thành Trường An, Vương Uẩn đi về phía họ, vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa, toát lên phong thái con cháu thế gia, ưu nhã như nhành liễu ngày xuân.

“Trường An sắp giới nghiêm, hai vị còn định đi đâu thế?”

Giọng y vẫn ôn hòa như thế, chưa nói đã thấy ý cười. Ánh mắt y lướt qua Chu Tử Tần rồi dừng ở Hoàng Tử Hà, ý cười đã rõ hơn, khóe môi cong lên cũng đẹp hơn hẳn.

Nhớ lại lần gặp trước cùng những hành động và lời nói của y, lại nhìn nụ cười rạng rỡ như trăng Trường An bây giờ, lòng cô chợt dâng lên cảm giác sợ hãi và chống đối, song chẳng thể nói ra lời, đành im lặng cúi đầu né tránh ánh mắt y.

Vương Uẩn giục ngựa đi đến bên cạnh cô, cúi đầu hỏi nhỏ: “Lại đi tra án ư?”

Hoàng Tử Hà cắn môi khẽ gục gặc đầu.

Chu Tử Tần bên cạnh vội phân bua: “Là Quỳ vương bảo bọn tôi cùng đi, còn cả thủ bút của vương gia đây, huynh xem...”

Vương Uẩn liếc qua rồi cười nói: “Phường Đại Ninh xảy ra chuyện như thế, e rằng không được an toàn lắm, để tôi đưa các vị đi.”

“Tốt quá, tôi vẫn biết Vương huynh nhiệt tình lắm mà.” Chu Tử Tần mừng rỡ, “Sùng Cổ nói có phải không?”

Hoàng Tử Hà gật đầu.

Vương Uẩn đi song song hai người, đột nhiên lại buột miệng, vẻ vô ý: “Ngày mai Trương Hàng Anh sẽ đến báo danh.”

Bấy giờ Hoàng Tử Hà mới lên tiếng: “Việc này thực phiền Vương công tử quá, hôm khác... nhất định sẽ cảm tạ.”

Vương Uẩn cười đáp: “Ngày mai các vị đến Tả Kim Ngô Vệ mà xem, Trương Hàng Anh vào đó ắt như cá gặp nước, đầu xuôi đuôi lọt thôi.”

“Được lắm, tôi thích nhất là đến chỗ các vị ăn chực!” Hễ nhắc đến ăn là Chu Tử Tần mặt mày hớn hở, phấn chấn hẳn lên: “Kể ra thì tôi đã ăn chực khắp các nha môn trong kinh rồi. Ngự Sử Đài ăn một bữa là một đi không trở lại, trước bữa cơm lúc nào cũng phải giảng đạo tuyên dương công giáo hóa của triều đình, các vị coi có khổ hay không? Khó nuốt nhất là cơm của Đại Lý Tự, tường nhà bếp ở đó trắng xóa toàn điều với luật, không chặt đầu thì treo cổ, không nữa thì lưu đày ba ngàn dặm! Tôi thích nhất là ăn cơm ở Tả Kim Ngô Vệ các huynh đấy, nhiều thanh niên, khẩu vị cũng tương đồng, vừa lắm người quen vừa náo nhiệt, vui hơn cả dùng bữa ở nhà. À còn nữa, tôi cũng gặp đầu bếp của các huynh rồi, quả là nữ tử nấu nướng ngon số hai trong thành!”

Vương Uẩn cười hỏi: “Không biết người số một là ai?”

“Đương nhiên là cô dâu chưa qua cửa của Trương nhị ca rồi, cô ấy quả là thánh thủ nấu nướng!” Chu Tử Tần khoa trương tán tụng.

“Thật hay đùa đấy, lẽ nào sư phụ tay nghề mấy chục năm ở quán rượu còn không bằng một tiểu cô nương?”

“Đâu phải mình tôi nói thế, cả Chiêu vương Ngạc vương cũng tán thành mà. Sùng Cổ thấy sao?”

“Ừm, ví như hoa râm bụt, A Địch cô nương sẽ ngắt bỏ từng đài, bỏ đi những cánh hoa héo, còn quán rượu thường cho người chuẩn bị sẵn, tới lúc dùng thì bốc một nắm cánh hoa bỏ vào, có thể có rất nhiều cánh không tươi. Nếu xét theo tiêu chuẩn này, đương nhiên canh A Địch cô nương nấu sẽ thơm ngon hơn.”

Hoàng Tử Hà gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nhưng đúng lúc ấy một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, khiến cô ngây người ra.

Cô sực nhớ hôm đó ở nhà Trương Hàng Anh, cả bọn đang ăn canh râm bụt thì Ngạc vương trông thấy một bức họa quái gở, vẻ mặt kỳ dị của y khi ấy, giờ nhớ lại vẫn còn khiến người ta lấn cấn trong lòng.

Hồi tưởng lại nội dung bức họa, cô càng rúng động tâm thần.

Trên giấy vẽ ba hình, thứ nhất là một kẻ bị sét đánh chết cháy; thứ hai là một kẻ chết trong lồng sắt...

Vừa khéo trùng khớp với thủ pháp gây án của hai vụ gần đây...

Lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi ư?

Hình thứ ba là một kẻ bị con chim lớn từ trên trời lao xuống mổ chết, chẳng rõ báo hiệu điều gì?

Chim lớn... Loan phượng...

Chẳng hiểu sao, trong đầu Hoàng Tử Hà lại hiện lên hình ảnh Đồng Xương công chúa.

Nàng đứng trên đài cao thuật lại cơn ác mộng của mình. Nàng kể, Phan thục phi nhà Nam Tề Phan Ngọc Nhi, báo mộng đòi lại cây trâm Cửu loan.

Trâm Cửu loan... Người chết dưới trâm Cửu loan.

Hoàng Tử Hà ngồi trên lưng ngựa, vừa ngây ra một thoáng đã thấy mồ hôi lạnh túa khắp, khiến cô không sao ngồi thẳng lên được.

“Sùng Cổ sao thế?” Giọng Vương Uẩn chợt vang lên bên tai. Thấy cô lảo đảo sắp chực ngã, y bèn nắm lấy dây cương, giúp cô ghìm Na Phất Sa lại.

Hoàng Tử Hà bấy giờ mới định thần, vội vã xua đi những liên tưởng quái gỡ trong đầu, miệng đáp: “Tôi không sao... Trời tối thật, thoáng cái đã không trông rõ đường rồi.”

Đoạn cô ngẩng đầu, thấy phía trước là bức tường bao quanh phường thấp tè, trước cổng phường treo hai ngọn đèn lồng đã phai màu, bên trên viết hai chữ Đại Ninh.

Ba người xuống ngựa trước cổng phường Đại Ninh, Chu Tử Tần thấy Vương Uẩn cũng theo vào thì kinh ngạc hỏi: “Vương huynh... đêm nay không phải đi tuần các phường ư?”

“Trường An rộng như thế, nếu chỉ mình ta đi tuần chẳng phải mệt chết ư?” Vương Uẩn cười, “Thực ra hằng ngày ta cũng chỉ đi loanh quanh mấy vòng rồi quay về thôi. Hôm nay ta tình cờ gặp các vị, ta cũng chưa được xem người cửa công tra án bao giờ, lần này coi như mở rộng tầm mắt.”

“Thi thể đã được đưa ra nghĩa trang rồi, còn gì mà mở rộng tầm mắt? Lần sau có dịp, tôi sẽ mời huynh đến xem nghiệm thi.” Chu Tử Tần vừa nói vừa giơ ra tờ giấy Lý Thư Bạch viết cho mấy người lính già gác cổng, rồi dẫn bọn họ đi thẳng tới nhà Tôn ghẻ.

“Tôn ghẻ tên thật là Tôn Phú Xương, vì khắp người lở loét, đầu lại bị chốc, nên ai ai cũng gọi là Tôn ghẻ. Hắn không có anh chị em, họ hàng cũng hiếm khi qua lại, mấy năm trước cha mẹ theo nhau mất cả, giờ sống một mình trong căn nhà nát ở mé Tây Bắc phường Đại Ninh.”

Chu Tử Tần dẫn hai người đi dọc theo tường bao, tới một dãy nhà nhỏ ở góc Tây Bắc, trong đó có một gian không khóa, trên cửa dán giấy niêm phong của quan phủ.

Chu Tử Tần giơ tay nhẹ nhàng bóc giấy niêm phong xuống, rõ ràng gã làm việc này không chỉ một hai lần, tờ giấy gỡ ra rất khéo, không rách mảy may. Đoạn gã đẩy cửa, căn phòng kín đã lâu, vừa mở ra, mùi ẩm mốc, mùi thối, hòa cùng đủ thứ mùi hỗn tạp xộc ra, khiến người ta lợm cả giọng.

Chu Tử Tần đã chuẩn bị sẵn, rút ngay ra hai miếng vải tẩm nước gừng tỏi giấm cho Hoàng Tử Hà và Vương Uẩn, còn mình thì bịt mũi nói: “Mùi gì thế nhỉ?... Mùi xác thối thì đã đành, còn có một mùi gì ấy rất khó tả, thối hơn cả mùi xác thối nữa?”

Vương Uẩn dùng vải bịt mũi song vẫn nhăn nhó không thôi, rõ ràng không quen thứ mùi “trừ tà” này. Đành bỏ luôn miếng vải ra, “Ta không dùng tranh đồ của huynh nữa đâu, cái này trả cho... ”

Chưa nói dứt câu, y bỗng ngưng bặt, do dự một thoáng rồi lại bịt miếng vải lên mũi, lúng búng qua làn vải che: “Tử Tần, Sùng Cổ, hai vị vất vả quá. Mùi thối hòa lẫn mùi thơm, quả thật còn khó ngửi hơn cả mùi thối đơn thuần.”

Chu Tử Tần ngạc nhiên hỏi: “Mùi thơm gì cơ?”

“Huynh không ngửi thấy ư?” Vương Uẩn nhíu mày, dù đang bịt vải, y vẫn vô thức phẩy phẩy tay trước mũi mấy cái: “Là hương linh lăng.”

Hoàng Tử Hà cũng ngạc nhiên không kém: “Trong phòng này có... linh lăng hương ư?” Trước khi bước vào cô đã bịt mũi, nên chẳng ngửi thấy gì cả.

“Đúng thế, là hương linh lăng.” Vương Uẩn quả quyết khẳng định, “Tuy rất nhạt, lại lẫn với đủ thứ mùi hôi hám, nhưng ta rất nhạy cảm với mùi hương, không nhận lầm đâu.”

“Mọi người đều ca tụng huynh là cao thủ đệ nhất kinh thành về các loại hương thơm, tôi không thể nghi ngờ huynh được.” Chu Tử Tần nhíu mày, “Nhưng linh lăng hương rất quý, sao có thể xuất hiện trong gian nhà tồi tàn này chứ?”

“Đúng là rất lạ, nhưng hình như không sai đâu.” Vương Uẩn khẳng định.

Hoàng Tử Hà gỡ khăn bịt xuống, hít ngửi trong phòng. Có điều cô không có thiên tư về mặt này, chỉ ngửi thấy mùi giấm và tỏi sặc sụa ở chóp mũi.So ra thì Chu Tử Tần lợi hại hơn, vừa bỏ tay bịt mũi ra, gã đã hít hít rồi gật đầu: “Ừm, nghe huynh nói tôi cũng ngửi thấy rồi, đúng là thoang thoảng thật... Ồ, rốt cuộc là từ đâu ra thế nhỉ?”

Hoàng Tử Hà vừa nghe vừa cầm lồng đèn soi quanh phòng.

Đúng như Chu Tử Tần nói, đây là một gian nhà bằng đất lụp xụp, có thể gọi là chỉ trơ bốn bức vách. Bước qua cửa, đập vào mắt là chiếc giường thấp ngổn ngang đủ thứ, đối diện cửa vào. Trong nhà không có lấy cái bàn, ở góc trái bắc một cái bếp, ba bốn chiếc bát sành sứt miệng nằm chỏng chơ, bên cạnh là củi khô và lu gạo vỡ lăn lóc. Bên phải có một chiếc ghế nát kê dựa vào tường, đằng trước đặt một chiếc kỷ thấp dài chừng hai thước, trên kỷ cũng bày đầy đồ đồng nát.

Hoàng Tử Hà bươi móc trong đống tro bếp, không phát hiện thấy tàn tro của linh lăng hương, lại chạy đến săm soi đống đồ trên kỷ, thấy đa phần là những vật dụng hàng ngày như làn hay đá lửa, đều phủ đầy bụi bặm.

Cô đi đến bên giường, ngồi xuống nhìn ngó. Chiếc giường nhỏ hẹp, xấp xỉ bằng cánh cửa, vậy mà trên giường chất chồng bao nhiêu thứ, nào là mấy manh áo rách, một cây kéo gỉ ngoèn, một viên đá mài, hai cọc vàng mã, một bầu nước.

Mặt đất cạnh giường cũng lăn lóc nào gối đầu, một mảnh ngói vỡ đen sì, mấy gói bột ngải cứu bọc trong lá sen khô.

Còn đương xem xét thì lý chính đã từ phía sau tiến lại, ghèn mắt chưa lau hết, khom lưng bẩm với họ: “Ba vị quan gia, chẳng phải quan sai đã tra xét xong vừa đi rồi ư, sao đêm hôm lại phiền các vị đến xem xét nữa?”

Chu Tử Tần vỗ ngực hùng hồn: “Chúng ta ăn lộc vua thì trung với vua, phải làm hết chức trách, giữ lẽ công bằng, nửa đêm canh ba thì sao? Ở đâu có thi thể... à không, có án oan thì ở đó có chúng ta!”

Lý chính sinh lòng kính phục, vội hành lễ với gã: “Vâng, vâng!”

Hoàng Tử Hà ngán ngẩm liếc Chu Tử Tần, rồi trỏ đống lộn xộn trên giường hỏi lý chính: “Lão trượng có biết mấy thứ trên giường này là gì không?”

Lý chính quay sang nhìn, rầu rĩ đáp: “Biết chứ, còn chẳng phải mấy thứ đó sao?”

“Mấy thứ gì?” Chu Tử Tần vội gặng.

“Chẳng phải trước đây Tôn ghẻ làm chuyện xấu xa, tiếng xấu đồn ầm lên ư? Về sau chẳng hiểu sao lại không bị truy cứu, nên hắn nghênh ngang đắc ý, khoe khoang khắp nơi, đúng là làm mất mặt cả phường! Mãi tới mấy hôm trước, chùa Tiến Phúc xảy ra chuyện, một hoạn quan ở phủ công chúa bị sét đánh chết, mọi người đều nói là ác giả ác báo, Tôn ghẻ bấy giờ mới hoảng lên, sợ gặp báo ứng, có bệnh thì vái tứ phương, hắn bèn đi khắp nơi rước về đủ thứ trừ tà. Các vị quan gia nhìn mà xem, đây là ngói tẩm máu chó mực, đây là vàng mã đã phun nước bùa. Còn cái kéo này, là để phòng thân... Trên giường kia nữa kìa, các vị xem!”

Nói đoạn lý chính giơ cao cây đèn trong tay lên, họ liền trông thấy trên tường dán đủ thứ bùa chú loằng ngoằng cùng tranh chữ, chẳng biết Tôn ghẻ nhặt nhạnh từ đâu về, cái mới cái cũ, cái của nhà Phật, cái theo đạo Lão. Cửa sổ treo biển gỗ từ bi phổ độ, trên cửa ra vào gắn một tấm hoành phi bằng sắt có ghi: “Mục Liên cứu mẹ, ở đầu giường dán tranh Quan Âm ban con.

Chu Tử Tần kinh ngạc trỏ cái giường hỏi: “Cái giường này bé tí, lại bày bừa bấy nhiêu thứ, Tôn ghẻ nằm ngủ trên đó vẫn trở mình được ư?”

“Hắn còn cần trở mình à? Nửa người lở loét, lúc ngủ phải nằm nghiêng, thì còn trở mình nỗi gì!” Rõ ràng Lý chính rất căm hận Tôn ghẻ, xem như mối nhục của cả phường, vừa nói vừa dè bỉu, “Ba vị à, không phải mình tôi nói đâu, hồi chiều phát hiện ra thi thể Tôn ghẻ, mọi người đều bảo là báo ứng đó! Ngang nhiên chà đạp con gái nhà người ta, còn đi khắp nơi khoe khoang, nghe nói cô gái đó đã phải tự tử rồi! Đúng là báo ứng đến nhanh thật! Dù hắn trốn trong nhà, đóng chặt cửa, cài chốt trong, dán đầy bùa chú xung quanh, không ra ngoài nửa bước, cũng không thoát khỏi cái chết!”

Chu Tử Tần gật đầu đồng cảm: “Đúng thế! Bởi vậy người sống trên đời không nên làm việc xấu!”

Thấy có người tán đồng với mình, lý chính tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Nghe nói khi đạp cửa xông vào, người ta trông thấy một luồng oán khí từ trông nhà xộc ra, sát khí đen kịt xông thẳng lên trời! Mọi người đều bảo đó là cô nương chết oan kia báo thù xong, hồn phách quy tụ lại, cuối cùng cũng được yên nghỉ!”

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần chỉ biết câm nín nhìn nhau – vì mới trưa nay, họ còn trò chuyện với Tích Thúy “chết oan” kia.

Rà soát một lượt trong phòng, lại tra xét kỹ then cửa chính và then cửa sổ xong xuôi, Chu Tử Tần bèn dán giấy niêm phong lại, ghi thêm một chữ “Chu” lên trên.

Vương Uẩn gỡ vải bịt mũi xuống, quay đầu nhìn lại gian nhà lần nữa, rồi đưa mắt sang Hoàng Tử Hà, cảm thán: “Hôm nay mới biết Sùng Cổ thực là vất vả, ta rất khâm phục.”

Hoàng Tử Hà cúi đầu tránh ánh mắt y, đáp cho qua chuyện: “Cũng bình thường thôi... dù sao không phải ngày nào cũng thế này.”

Trái lại, Chu Tử Tần dương dương tự đắc: “ Lần này có là gì! Dạo trước lúc tôi và Sùng Cổ đi đào thi thể bị hỏa thiêu, huynh còn chưa được chứng kiến đâu, cả lần vớt xác dưới kênh nữa... ”

Hoàng Tử Hà đành vờ như không nghe thấy, đi thẳng đến chỗ Na Phất Sa.

Vương Uẩn theo sát bên cạnh hỏi: “Căn nhà này gần như kín bưng, rốt cuộc hung thủ đã ra taythế nào vậy? Mà công công... định điều tra theo hướng nào đây?”

Hoàng Tử Hà tung mình nhảy lên ngựa đáp khẽ: “Cứ từ từ mà tra thôi, tôi luôn cho rằng, nếu đã gây án, ắt không thể giấu giếm được.”

“Đúng thế, trong mắt Tử Tần này, Sùng Cổ là thiên tài phá án, có thể sánh ngang với ý trung nhân của tôi đấy, trên đời làm gì có vụ án nào làm khó được công công?” Chu Tử Tần tự đắc nói, như thể vinh quang của Hoàng Tử Hà cũng là vinh quang của gã vậy.

Hoàng Tử Hà chẳng biết có nên cảm tạ gã đã lược bỏ ba chữ đầu trong cụm “Hoàng Tử Hà ý trung nhân của tôi” không – may mà Chu Tử Tần chưa đến nỗi quá ngốc, không nói toẹt ra trước mặt Vương Uẩn rằng ý trung nhân của mình chính là vợ chưa cưới của y.

Cũng may Vương Uẩn không có hứng hỏi đến ý trung nhân của Chu Tử Tần, thấy sắp đến ngã tư, y chỉ mĩm cười bảo Hoàng Tử Hà: “ Vậy Tử Tần, Sùng Cổ, ngày mai gặp lại nhé.”

“Được! Ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến chỗ các huynh dùng bữa đúng giờ,” Chu Tử Tần vẫy tay lia lịa.

Đợi Vương Uẩn đi khỏi, Chu Tử Tần cho ngựa thả bộ trên đường, thảo luận với cô: “Sùng Cổ, vụ này xem chừng khó nhằn đấy, công công thấy thế nào?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Ừm... cửa chính cửa sổ đều đóng chặt, lần này không như vụ ở nghĩa trang, lách miếng đồng vào mà nạy được đâu.”

“Đúng thế,” Chu Tử Tần rầu rĩ nhận xét, “có thể nói Tôn ghẻ đã chết trong một cái lồng sắt kín bưng!”

Vừa nói đến đây, Chu Tử Tần bỗng sững ra, rồi buột miệng ồ lên: “Sùng Cổ! Còn nhớ bức họa ở nhà Trương Hàng Anh không? Chính là bức họa kỳ quái, nghe nói được tiên hoàng ngự ban, treo ngay giữa nhà ấy!”

Hoàng Tử Hà gật đầu, chậm rãi nói: “Đương nhiên vẫn nhớ!”

“Ba cái chết quái dị trong đó... Thứ nhất là bị sét đánh chết cháy; thứ hai là chết trong lồng sắt; thứ ba là bị chim lớn mổ chết!” Chu Tử Tần quay sang nhìn cô, vẻ mặt vừa kích động vừa kinh hãi, “Giờ đây, ba cái chết đã có hai xảy ra với kẻ thù của Tích Thúy rồi!”

Hoàng Tử Hà nặng trĩu tâm sự, chỉ gật đầu: “Ừm.”

“Công công không kinh ngạc ư? Công công nói xem, lần này là trùng hợp hay có người cố ý giở trò? Công công không thấy việc này quá kì quái ư?”

“Tử Tần” Hoàng Tử Hà quay sang nhìn gã, dưới ánh đèn leo lét dọc đường, cặp mắt cô toát lên vẻ điềm tĩnh: “Sáng mai chúng ta đến Tả Kim Ngô Vệ gặp Trương nhị ca rồi nói.”

Chu Tử Tần gật đầu, mặt lại tươi hẳn lên, đầy vẻ tự đắc: “Sùng Cổ xem, cuối cùng cũng có lần suy luận của ta nhanh hơn công công rồi.”

“Đúng thế... tôi tự thẹn không bằng.” Cô vừa nói vừa nhìn về phía phủ Quỳ vương đã thấp thoáng đằng xa, lòng bất giác nghĩ đến một việc quan trọng nhất...

Cái chết thứ ba... liệu có xuất hiện không?

Nếu có thì... người chết sẽ là ai?

Sáng hôm sau, trời trong gió mát. Trường An có đến cả trăm vạn người, chết một hai người cũng chẳng hề gì, toàn thành vẫn bình yên.

Lý Thư Bạch dẫn Hoàng Tử Hà đến bộ Công, không xuống xe, chỉ hỏi một câu: hôm nay khơi thông cống nước ở đâu, rồi đi thẳng tới đó.

Hôm nay người của bộ Công đang sửa sang cống thoát nước tại phường Thông Tế, lúc hai người đến thì thấy cả đám thợ thuyền và phu phen đang nạo vét bùn ở cửa cống, Tưởng chủ sự bộ Công ngồi chồm hổm dòm xuống, cửa cống bên dưới đen ngòm, mùi hôi thối nồng nặc, họ Tưởng chỉ bịt mũi nhăn nhó ngồi nhìn, chẳng có cách nào.

Lúc Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà xuống xe, một tên phu đang thông báo với Tưởng chủ sự, “Bên dưới thông rồi, chủ sự xem... đã nên tính tiền chưa?”

Tưởng chủ sự chần chừ: “Vét sạch thật rồi chứ?”

“Tiểu nhân đã làm thì đại nhân cứ yên tâm!” Tay phu vỗ ngực đảm bảo, “Tốt xấu gì tiểu nhân cũng được bộ Công tín nhiệm cử làm việc này, đâu thể làm láo lếu được! Nếu thấy chưa thông, đại nhân cứ tìm tôi!”

“Nói vậy là bên dưới đã thông hết rồi ư?” Lý Thư Bạch thong dong cất tiếng hỏi từ phía sau Tưởng chủ sự.

Gã nọ không biết lai lịch của y, song thoáng nhìn cũng đoán được người này thân phận bất phàm, vội đáp: “Ôi chao, quý nhân cứ yên tâm! Trương Lục Nhi tôi đã làm là không có vấn đề!”

“Tưởng chủ sự ngoái lại thấy Lý Thư Bạch, vội quỳ sụp xuống hành lễ: “Quỳ vương gia, sao gia lại đến chỗ dơ dáy này? Ôi ôi, mời gia ra đứng đầu gió cho thoáng... ”

“Khỏi cần.” Quỳ vương ưa sạch sẽ nổi tiếng kinh thành đứng ngay cửa cống nhìn xuống hỏi: “Việc này do Trương lục Nhi kia quản ư?”

“Vâng, đường nước ngầm to nhỏ trong kinh hắn đều nắm rõ cả, mấy năm trước bộ Công tuyển phu làm cống ngầm, hắn trở thành thủ lĩnh, hằng tháng được bộ Công phát lương, ngoài ra mỗi lần khơi thông cống rãnh đều phải cho thêm tiền.”

Hoàng Tử Hà ở phía sau nghe thấy bèn nhủ bụng, ai định ra cái quy củ vớ vẩn mỗi lần thông cống phải thêm tiền vậy, làm thế chẳng phải đám người này chỉ mong cho cống tắc suốt ngày, ba ngày tắc một chỗ bé, năm ngày tắc một chỗ lớn hay sao, đời nào chịu dốc sức làm việc nữa?

Lý Thư Bạch cũng chẳng bình phẩm gì, chỉ gọi Trương Lục Nhi lại hỏi: “Bên dưới thông thật chưa?”

“Thưa gia, thông thật rồi ạ!”

“Thông theo ý ngươi, là moi lấy một lỗ giữa đống bùn tắc, đủ cho nước chảy lọt qua để đối phó, hay là vét sạch bùn đọng bên dưới, không còn tắc nghẽn?”

“Ôi, xem gia nói kìa! Đương nhiên là vét sạch sành sanh, không còn một mảy may bùn đất nào nữa rồi!” Trương Lục Nhi đoán Lý Thư Bạch sẽ không xuống xem, nên bù lu bù loa kể lể hết sức cảm động: “Triều đình hằng tháng phát lương cho mấy anh em tiểu nhân, chúng tiểu nhân cũng biết việc này liên quan đến cuộc sống dân chúng, nào dám qua quýt? Ai nấy đều hết lòng hết sức, không dám lơ là mảy may!”

“Tốt lắm!” Lý Thư Bạch chẳng buồn nhiều lời, ra ý bảo Cảnh Hữu khiêng hai ổ khóa phía sau lên. Quả nhiên, hai ổ khóa to tướng vừa bưng ra, mọi người đã đổ dồn mắt vào.

“Từ hôm nay, bộ Công ban hành quy định mới về cống rãnh thoát nước, bản vương sẽ triển khai thử lần đầu. Ngươi đã cam kết bên dưới thông suốt không còn bùn lầy, bản vương cũng biết, đường cống triều ta xưa nay đều xây bằng gạch xanh, cao ba thước, rộng năm thước, thừa đủ cho một người lom khom đi lại, chưa nói tới còn có thể bò.” Lý Thư Bạch trỏ một ổ khóa nói: “Vét sạch cống rãnh rồi, ngươi là trưởng nhóm phụ trách việc này, phải xuống dưới đó, bản vương sẽ chính tay khóa đường cống lại, ngươi có thể theo đường cống thông thoáng ấy mà đi, còn bản vương đi trên mặt đất. Ta sẽ theo tuyến đường thông tắc của ngươi, đi đến chỗ lối ra, rồi vòng về đi lại từ đầu. Khi ta đến lối ra lần thứ hai, bất kể ngươi đã thoát ra hay chưa, bản vương cũng dùng ổ khóa còn lại khóa luôn lối ra, cầm chìa khóa đi.”

Nghe y nói vậy, Trương Lục Nhi mặt tái nhợt, môi xám ngoét, cứ rên rẩm mãi trong cổ họng mãi không thốt nổi lời nào.

Lý Thư Bạch cầm ổ khóa lên, ra hiệu cho Hoàng Tử Hà mở khóa, chuẩn bị khóa đường cống lại: “Còn nữa, ngươi đã nói bên dưới sạch bong không còn mảy may bùn đất, vậy thì lát nữa ngươi chui ra, nếu trên người bẩn thỉu quá, bản vương sẽ không vui đâu.”

“Vương... vương gia!” Trương Lục Nhi run như dẽ, quỳ sụp xuống giữa đường: “Xin... xin cho tiểu nhân, xuống, xuống dưới kiểm tra lần nữa... để khỏi... khỏi có sơ suất!”

Lý Thư Bạch nửa cười nửa không, đặt ổ khóa trong tay xuống mâm: “Đi đi.”

Cảnh Hữu đằng sau đã bày sẵn ghế dưới tán hòe, Lý Thư Bạch bèn ra đó ngồi, rửa tay hóng mát.

Cảnh Dục bày trà nước và bốn món điểm tâm ra, rồi mở thùng nước đá bắt đầu pha nước mát.

Hoàng Tử Hà bưng một chén sữa lạnh nhấm nháp, quan sát Trương Lục Nhi cùng cả đám phu phen cứ lên lên xuống xuống miệt mài quanh miệng cống như người điên, móc ra từng gánh từng gánh bùn, chồng chất như núi, may mà họ ngồi xa nên không ngửi thấy mùi thối.

Tưởng chủ sự mừng rỡ đi đến cạnh Lý Thư Bạch, hào hứng thưa: “Đạo luật này ban ra, về sau kinh thành không phải lo ngập lụt nữa rồi!”

“Đạo cao một thước, ma cao một trượng, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tìm ra cách đối phó thôi, hơn nữa e rằng sẽ bắt đầu từ chính Tưởng chủ sự đấy!”

Tưởng chủ sự sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội thưa, “Tiểu nhân xưa nay giữ đúng phép công, không hề dám mưu lợi gì cho bản thân cả.”

“Ta không có ý đó, chỉ lo Tưởng chủ sự thấy chúng vất vả lại lơi lỏng kỷ luật thôi. Dù sao, chuyện này cũng từng làm bá tánh trong thành tan nhà nát cửa.”

“Vâng vâng, tiểu nhân sẽ giữ đúng chức phận, quyết không dám lơi lỏng.”

Mặt trời lên gần đến đỉnh đầu thì Trương Lục Nhi, giờ đã bê bết bùn sình trông như một con khỉ đất, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chạy đến lắp bắp thưa: “Vương gia, chắc... chắc là ổn rồi ạ.”

Lý Thư Bạch gật đầu, đứng dậy đi đến bên miệng cống.

Trương Lục Nhi đón lấy thùng nước cạnh đó, giội thẳng từ đầu xuống chân, gột sạch bùn đất trên áo xống và mặt mũi, rồi khom lưng chui xuống cống.

Lần này Trương Lục Nhi hừng hực quyết tâm, Lý Thư Bạch mới thong dong đi được nửa đường thì hắn đã chui ra từ đầu kia, mình mẩy không lấm bùn nhiều.

“Khá đấy, nếu lúc nào cũng được thế này thì cần gì bản vương phải đích thân đến trông coi nữa.” Lý Thư Bạch tỏ vẻ tán thưởng.

Dân chúng xúm đông xúm đỏ xung quanh cũng xôn xao bàn tán, ai nấy đều mừng ra mặt. Có người còn hét bảo Trương Lục Nhi: “Lục Nhi chạy nhanh quá nhỉ! Đáng lẽ Quỳ vương nên bắt ngươi chạy khắp các đường cống trong thành một vòng mới phải, ha ha ha!”

Lại có người chen vào: “Lục nhi chui cống có gì hay, phải bảo ông chủ Tiền chui một chuyến mới thú, phải không nào!”

Trong tiếng tán thưởng lao nhao, một người mập lùn sa sầm mặt, cúi gầm đầu xuống.

Lý Thư Bạch liếc qua đã nhận ra hắn, bèn ra hiệu cho Hoàng Tử Hà.

Tưởng chủ sự gọi mọi người lại lĩnh tiền công. Hoàng Tử Hà để ý thấy Trương Lục Nhi nhận tiền xong liền đi tới cạnh người nọ, đôi bên nhìn nhau cười gượng, cô bèn tới trước mặt hắn, chắp tay hành lễ: “Vị đại ca này, xin hỏi quý tính là gì vậy?”

Gã béo lùn thấy hoạn quan bên cạnh Quỳ vương đột nhiên hỏi thăm mình, vội cười cười nịnh nọt: “Tham kiến công công! Công công làm tiểu nhân giật cả mình... Chẳng rõ quý nhân tìm tiểu nhận có việc gì thế?”

Hoàng Tử Hà hỏi: “Đại ca có phải ông chủ Tiền, Tiền Quan Sách nổi tiếng kinh thành chăng?”

“Ôi chao, không dám không dám! Tiểu nhân chỉ mở mấy cửa tiệm, kiếm ít tiền sống qua ngày thôi mà.” Hắn vừa phân bua vừa cúi đầu khom lưng, bộ dạng khúm núm, thân hình béo lùn như lu nước cũng gập được thấp đến thế, quả là hiếm có.

Hoàng Tử Hà từng gặp đủ loại người, song kẻ khom lưng uốn gối như hoạn quan thế này thì thực ít thấy. Cô ngán ngẩm nói: “Ông chủ Tiền không cần đa lễ, ta chỉ hỏi mấy câu thôi.”

“Vâng vâng, xin công công cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết đâu nói đó.”

Cô bèn trỏ đường cống phía trước hỏi: “Ông chủ Tiền quen Trương Lục Nhi ư?”

“Thực chẳng dám giấu, công công, tiểu nhân... có một tiệm ngựa, sau lại chiêu mộ một đám thợ mộc thợ nề, chuyên dựng nhà giúp người ta, về sau tiểu nhân còn, còn nhận vài ba việc, rồi bắt tay với mấy anh em chuyên khơi thông đường cống trong kinh cùng làm, nên... ”

Thấy hắn ấp úng, Trương Lục Nhi bèn đáp thay: “Thực có lỗi quá, là mấy tên phu phen chúng tôi nhận thêm việc bên ngoài, thỉnh thoảng giúp ông chủ Tiền kiếm chút đỉnh thôi.”

Tuy những kẻ này ăn lương nha môn, song đôi lúc vẫn nhận thêm việc bên ngoài, chuyện này mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nên Hoàng Tử Hà cũng chẳng truy xét. Nhưng Tiền Quan Sách lại sợ đến hồn phi phách tán, luôn miệng phân bua: “Tiểu nhân có tội! Xin công công trách phạt! Xin công công đại từ đại bi tha cho tiểu nhân một con đường sống... ”

“Ông chủ Tiền, việc này chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng không định truy cứu ông đâu mà.” Hoàng Tử Hà nghe hắn van vỉ chẳng biết làm sao, đành ra hiệu cho hắn bước sang một bên nói chuyện.

Hai người đi đến bên một bức tường thấp tè đổ nát, Hoàng Tử Hà mới hỏi: “Ông chủ Tiền có quen Tôn ghẻ chăng?”

“Tiểu nhân không... không quen.” Vừa nhắc đến chuyện đó, gương mặt nần nẫn của họ Tiền như chảy nhão cả ra, trông rất khó coi: “Công công, tha cho tiểu nhân đi... Tiểu nhân rượu vào làm càn, lỡ xách rìu phá cửa nhà họ Tôn thôi... Bấy giờ tất cả mọi người ở đó đều có thể làm chứng, khi tiểu nhân xông vào, Tôn ghẻ đã sắp thối rữa rồi mà!”

Mới chết hai canh giờ, làm gì mà thối rữa được. Song Hoàng Tử Hà chẳng buồn vặn vẹo hắn, chỉ nói: “Việc đó ta biết. Ta chỉ muốn hỏi, giờ Ngọ hôm qua ông ở đâu?”

“Giờ Ngọ hôm qua... tôi đang ở phường Tĩnh An đòi nợ. Rất nhiều người có thể làm chứng!” Tảng thịt trên mặt họ Tiền rung lên bần bật vì kích động: “Người Đại Lý Tự cũng điều tra rồi, là thật mà! Công công, tiểu nhân thực xui xẻo quá! Hôm qua tiểu nhân còn…còn chạm vào thi thể nữa! Nghe nói vận rủi sẽ đeo đẳng ba năm kia! Việc làm ăn của tiểu nhân phải làm sao đây, cả đêm qua tiểu nhân lo lắng quá, không sao chợp mắt nổi!”

“Vậy ông đã gặp phò mã Vi Bảo Hoành của Đồng Xương công chúa bao giờ chưa?” Hoàng Tử Hà cắt ngang tràng kể lể thống thiết của hắn.

Vừa nghe câu này, Tiền Quan Sách sững người ra, vẻ bi ai đông cứng trên gương mặt phì nộn, nhìn chỉ thấy tức cười.

“Ông đã nói dối người của Đại Lý Tự, thực ra ông từng gặp phò mã, đúng không?”

Tiền Quan Sách phát hoảng lên, run rẩy móc trong người hai đĩnh bạc dúi vào tay cô, vật nài: “Công công tha mạng... Tiểu nhân quả thật mới gặp phò mã vài lần, còn... còn chưa bao giờ nói chuyện nữa!”

“Tổng cộng mấy lần?” Hoàng Tử Hà chẳng buồn chớp mắt, đẩy bạc trả lại.

“Hai... hai lần thôi, thật mà!”

“Ông chủ Tiền chắc cũng biết dối gạt người làm việc công, nhất là quan sai của Đại Lý Tự, sẽ bị khép tội gì chứ?”

“Ba... ba lần! Thật đấy, có một lần đứng trước cửa phủ nhìn thấy phò mã từ đằng xa, tiểu nhân vội... vội chạy biến... Thế nên tiểu nhân chỉ tính hai lần!” Tiền Quan Sách chỉ hận không thể chảy nước mắt nước mũi ròng ròng cho thêm thảm thiết, lại nhét một đĩnh bạc vào tay áo cô.

Hoàng Tử Hà đẩy đĩnh bạc trả lại, cười nói: “Được rồi ông chủ Tiền, ta biết ông giàu có, ra ngoài mà cũng đem nhiều bạc thế này. Một hoạn quan như ta, làm sao dùng nổi chừng ấy? Ông nên kể lại tường tận mấy lần gặp phò mã cho ta nghe thì hơn.”

Mặt Tiền Quan Sách nhăn như bị, song không dám trái lời, đành xòe ngón tay đếm lượt: “Ôi chao công công à, tiểu nhân nói thật nhé... Là ba lần, thật đấy, chỉ có ba lần thôi!”

“Nghe nói tổng cộng hắn gặp ba lần.Lần đầu tiên ở bãi thử ngựa của Tả Kim Ngô Vệ, gia đã kể cho tôi; lần thứ hai là trong phủ công chúa, người của hắn đến tu sửa đường nước, hắn cũng tới đôn đốc, vì cả người bọn hắn nồng nặc mùi bùn đất hôi hám nên phò mã bảo họ không được đến gần công chúa; lần thứ ba ở ngoài phủ công chúa, Tiền Quan Sách thấy xe ngựa phò mã đi đến, vội lánh vào góc đường, không dám lại gần.”

Lý Thư Bạch nghe xong chỉ hỏi: “Ngươi có tin không?”

“Đương nhiên tôi không tin, hạng lái buôn luồn cúi như hắn, hễ có cơ hội, sẽ tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận phò mã, chứ đời nào lại lánh đi?”

Lý Thư Bạch cũng chẳng phán xét, lại hỏi: “Hắn giải thích thế nào về việc dối gạt Đại Lý Tự?”

“Nói là biết phò mã xảy ra chuyện, lại liên quan đến con ngựa hắn bán cho Tả Kim Ngô Vệ, rồi trước đây phò mã từng bình phẩm ngựa của Tiền Ký nên hắn sợ chuốc vạ, đành quả quyết rằng chưa gặp bao giờ.”

“Nghe ra thì cũng xuôi tai đấy.” Lý Thư Bạch đứng dậy nói: “Sắp đến giờ Ngọ rồi, về phủ thôi. Ngươi bảo nhà bếp bày cơm ở đài Chẩm Lưu nhé.”

Hoàng Tử Hà lưỡng lự mãi, không dám lên tiếng.

Lý Thư Bạch liếc cô: “Làm sao?”

“Chu Tử Tần đã hẹn với tôi... trưa nay đến Tả Kim Ngô Vệ.” Cô đánh liều thưa với y, song trong lòng vẫn lo ngay ngáy, còn thòng thêm một câu: “Tiện thể xem... có manh mối gì về vụ phò mã không.”

Lý Thư Bạch nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú.

Vầng mặt trời chính ngọ cũng chẳng làm cô đổ mồ hôi, nhưng chỉ một cái liếc mắt cùa y, mồ hôi toàn thân cô đã túa ra, mặt không ngẩng nổi lên.

May sao chỉ lát sau, Lý Thư Bạch đã ngước mắt nhìn lên trời, lạnh lùng buông một câu: “Thân là hoạn quan trong vương phủ mà cứ đi ăn chực khắp nơi.”

Cô khóc thầm trong dạ, nhủ bụng, chẳng phải vì... vì gia để tôi nghèo kiết xác ư? Đến nha môn ăn chực cũng phải có cửa đấy!

“Dạ... nô tài biết tội, nô tài sẽ đi bảo Chu Tử Tần... ”

“Khỏi cần, kẻo ngươi thân ở doanh Tào lòng lại ở Hán, cứ tưởng cơm Tả Kim Ngô Vệ ngon lắm.” Dứt lời y bỏ cô lại, quay ngoắt người đi thẳng.