[TR/AllTakemichi] Tử Thần Thiếu Niên (Tổng Mạn)

Chương 33




Takemichi ngoan ngoãn sải tay theo ý của Mitsuya để anh lấy số đo cho đồng phục của mình nhưng...có cần sát gạt nhau như thế không ?! Đo gì mà áp lòng ngực vào lưng cậu , cằm tựa vai hơi cúi để vòng dây qua eo đo cho cậu ??

' Chẳng lẽ...đây là fashion khi đo lường trong thời đại mới ư ?? Kiến thức kì lạ này có cần tiếp thu không '

" Mitsuya-kun.. đây thật sự là đang lấy số đo à . Tao còn tưởng mình đang hóa Rose trên con tàu Titanic ấy " Takemichi không chút khó xử trong bầu không khí ám muội này mà còn quăng nó ra khỏi cửa sổ luôn . Srtike !!! Tuyển thủ Hanagaki thành công đánh bay cú ném thần thánh của Tuyển thủ Mitsuya .

" Phụt.. " Mitsuya miệng không nhịn được cười nhưng tâm can lại lạnh lẽo buốt giá . Hỡi ôi , đang cố rù quyến nó vậy mà nó không tim đập thình thịch trước Mitsuya anh hỏi có tức không !! Vừa tức vừa cười luôn rồi !!

" Mitsuya-kun thôi mày đo nhanh giúp tao nhé , tao còn có công việc quan trọng rồi " 

" Àh được " Ăn đậu hũ quá ít !!! Mitsuya than thở luyến tiếc trong lòng . Thôi tranh thủ sờ sờ nắn nắn một chút được bấy nhiêu hay bấy nhiêu . Liêm sĩ của Mitsuya ?? xin lỗi..anh làm mất rồi .

" Takemichi mày không định để hai đứa nó chở về luôn sao ? "

" Tao tưởng họ về trước rồi chứ ?? mà thôi..nói giúp tao là không cần chờ tao đâu , xin đi nhờ cái cửa sổ nhé Mitsuya-kun " Takemichi kinh ngạc một chút rồi làm như không sao vẫy vẫy tay chào tạm biệt . Mở cửa sổ trèo lên rồi phóng xuống trước con mắt lo lắng của Mitsuya . Hành động như gió nhanh nhẹn dứt khoát phóng từ tầng 2 xuống không kịp để anh ú ớ can ngăn gì . 

" Takemichi !! " Mitsuya hú hồn đến muốn rớt tim ra ngoài luôn rồi , anh lo lắng cho cái người thiếu niên này lỡ xảy ra chuyện gì thì sao . Lòng nghi ngờ cũng càng lúc càng gia tăng rốt cuộc Takemichi có đang giấu giếm anh..à không , phải là tất cả mọi người điều gì đó hay không

" Có chuyện gì sao Mitsuya " Mutou và Sanzu bên ngoài chờ nghe thấy rõ giọng hoảng hốt của anh nên mở cửa chạy ào vô , nhìn qua nhìn lại thì không còn thấy thân ảnh màu vàng kia nữa . Dựa theo hành động nhìn ra cửa sổ mà không nói gì của Mitsuya , họ cũng tự hiểu mà chạy đến nhìn xem tình hình bên dưới . Thứ mà cả ba người cùng thấy chỉ là bóng lưng người nọ dưới ánh nắng ngược sáng dần dần biến mất hút .

Thâm tâm ba người đều ánh lên hồi chuông bất an cứ như thể sẽ có một ngày người nọ thật sự biến mất không để lại tăm hơi nào trong nhân gian này nữa vậy .

' Touman vẫn chưa phải là sợi dây chắc chắn có thể níu giữ người thiếu niên nọ.. đây là sự thật mà bất kể người nào của Touman cũng biết rất rõ '

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

" Ây da , đau chân chết mất !! nếu không phải đang gấp mình cũng không cần phải làm đến mức này a " Takemichi chạy được một đoạn thì dừng chân lại để định hướng xem thứ đó bay đi đâu trong lúc đó vừa càm ràm vừa xoa xoa cái chân đang lên án nhức nhối của mình 

" Mà..hình như cũng có một bà chị Tử thần nào đó đang rượt thứ đó thì phải . Vẫn là khỏi về lấy mất thời gian , chạy theo chị ta cho chắc " 

" Đứng lại !!! cái tên linh hồn chết bầm kia " Tóc xanh thiếu nữ trong đồng phục thủy thủ màu hồng cầm trên tay là chiếc lưỡi hái trang trí hoa hòe các kiểu vừa đuổi theo cái bóng trắng vừa mắng chửi không ngừng

" Tôi chưa muốn đi luân hồi là bởi vì tôi còn tâm nguyện chưa hoàn thành !! xin cô đấy , đừng có mà đuổi theo tôi nữa !! " Bị dồn vào đường cùng cái bóng trắng ấy mới hiện rõ hơn . Là một linh hồn người thanh niên đeo kính .

" Nhiệm vụ của Tử thần là đưa người chết đi đầu thai thì mắc mớ gì ta lại ngoan ngoãn nghe lời người bỏ về hả ? " Đúng vậy , cô gái không hề lắng nghe một chút nào . Cô ta giơ chiếc lưỡi hái chuẩn bị cưỡng ép người đi luân hồi 

" Khoan khoan đã.. Lưỡi hái hạ lưu ma nha !!! "  Takemichi dùng hết sức lực tăng tốc chạy đến nắm chặt lấy tay cầm của cô ta . Mồ hôi mẹ tuôn mồ hôi con không ngừng , Takemichi nhăn mặt hít thở không thông

Thử chạy một đường dài 5km đến đây xem , người ta bay còn cậu chạy nước rút a . Takemichi cảm giác 14 năm sống trên đời đến hôm nay cậu tốn hết năng lượng sống của mình vào cái cuộc chạy này rồi .

" Ngươi là... giống anh Rinne sao " Cô gái có chút sửng sốt trước người vừa giữ cô lại , cậu thiếu niên trước mắt không phải là linh hồn lại có thể nhìn thấy được cô ta . 

" Tôi không biết cái người Rinne cô nói tới là ai nhưng thứ lỗi cho tôi . Tôi không để cô thanh tẩy linh hồn này ngay bây giờ được  " 

" Cái gì cơ ? Mi đùa ta sao "

" Cô không cho người ta an tâm tự nguyện đi đầu thai mà hành động ép buộc như vậy không thấy rất dã man sao ?? Người có nhân quyền chẳng lẽ ma không có ma quyền à " Takemichi không hề bị khí thế dữ dội của cô ta áp chế , ngược lại cậu còn tràn đầy vẻ không hài lòng phê bình cô ta.

" ..... " Câu đầu thì Ageha cô còn nghe hiểu chứ câu cuối nghĩa là cái gì ?? ma quyền..thật sự có thứ này sao ??

" Có tôi ở đây rồi , tôi sẽ không để chị ta làm gì anh đâu . Anh hãy nói ra tâm nguyện của mình đi "

" Khụ.. tôi là Yamatoshi Sugi . Thật ra trước khi chết vì tai nạn tôi đã thầm thương một cô gái nhưng chưa có cơ hội tỏ rõ lòng mình..cho nên tôi không thể đi luân hồi khi chưa biết được câu trả lời được " Linh hồn Yamatoshi Sugi ngập ngừng giải thích trong xấu hổ nhưng đến lời nói cuối cùng hoàn toàn là một dáng vẻ quyết tâm hơn " Bức thư do tôi viết vẫn còn nằm trong một góc phòng "

" Oh.. Bà chị có thể bay mà đúng không ?? " Takemichi nói ồ xong , quay ra nhìn cô gái vẫn còn bay bay trong không khí hỏi một cậu không thể nào thiếu đánh hơn được

" Mi nhìn không thấy hay sao còn hỏi !! "

" Tốt !! Yamamoto-san anh yên tâm chị ta sẽ là người đi lấy bức thư giúp cho anh "

" ...tôi là Yamatoshi không phải Yamamoto " Linh hồn Yamatoshi rụt rè phản bác

" Hả !!! mi đòi ra lệnh cho ta ?? " Đúng là bà chị tính lóng như kem mà . Quơ qua quơ lại cây lưỡi hái muốn chém đôi Takemichi ra nhưng rất may là cậu nhanh nhạy né được tất đấy !!

" Không thành vấn đề Yamamoto-san !!"

" ..... " Thôi.. bỏ đi vậy

" Còn bà chị nữa ~ trong hai người một hồn ở đây thì chỉ có bà chị là người duy nhất có thể vừa bay nhanh lại vừa cầm được hiện vật còn gì . Làm lẹ để tôi còn về sớm ăn cơm nữa a "