[TR/AllTakemichi] Tử Thần Thiếu Niên (Tổng Mạn)

Chương 31




" À quên.. xin lỗi nhé Masashi-kun ~ " Trong một khoảng khắc hắn dường như thấy được đôi mắt xanh kia vừa xuyên thấu linh hồn bản thân một cách rõ ràng và trần trụy nhất . Cứ như không có gì trên đời là có thể che giấu khỏi mắt cậu ta được  " Sẵn tại đây chúng ta trao đổi số điện thoại luôn nhé "

Nó biến mất quá nhanh trong chớp nhoáng nên hắn cũng đành dời bỏ sự nghi ngờ qua một bên , là do mình căng thẳng nên tưởng tượng ra sao ?? 

" Còn gì nữa không Mikey-kun . Oáp.. tao buồn ngủ lắm rồi đó , sáng mai còn phải đi học nữa chứ không rảnh rỗi gì đâu . Aig ~ " Lại bắt gặp một khoảng khắc đáng yêu của crush vừa ngáp vừa dụi mắt !!! đứa nào mau mau đem máy ảnh đến đây coi !!

' Hôm nay đã có quá nhiều sự moe moe !! ' 

" Khụ.. ngày mai sẽ có người đến rước mày đến trường tao để đo may đồng phục Touman " Mitsuya đứng ra thông báo trước cho cậu . Ngày mai sẽ là ngày của anh !! Tuyệt !!

" Giờ để tao đưa mày về Takemitchy "

" Mày chạy ẩu lắm Mikey để tao được rồi " 

" Mày cũng có hơn ai đâu , Takemichi lên xe tao đi ha ha "

" Nii-san không gọi là chạy mà gọi là đi đầu thai "

" .... " Lại bắt đầu sự tranh giành kì lạ của tụi này.. chúng là rất cần có người đi chung sao ?? sợ tối à.. Nhưng cậu cũng đâu chia mình ra làm năm làm sáu được . Thôi bỏ đi mà về ngủ 

" Tao có xe đạp nha , không cần phiền phức bọn bây vậy đâu . Buồn ngủ chết mọe đi xe bây chở cũng bị sợ làm cho tỉnh ngủ mất . Thôi chào ~"  Takemichi phũ phàng quăng một câu rồi bỏ đi xuống đền , dắt chiếc xe đạp thân thương của mình đạp đi mặc kệ cả đám đưa tay vào hư không , muốn nói lại thôi cứ vậy nhìn người nọ dần đi xa chỉ còn biết thở dài tự lên xe đứa nào về nhà đứa nấy trong yên bình .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

" Hôm nay thật là một ngày trong lành ~ " Takemichi trong tiết thể chất với áo ngắn tay và quần cao lưng chừng tới đùi để lộ cặp chân trắng nõn thon dài . Ngước mắt hướng lên trời nhìn đám mây trôi lửng lờ mà cậu thèm kẹo bông gòn dễ sợ .

' Tiết thể chất muôn năm !!! ' Thâm tâm tập thể của một lớp học 

' Ây gần đây cũng ít nhận ủy thác thật..là bình yên trước sóng gió sao ? đang chờ đợi cậu kiếm thật nhiều tiền để rồi bào một thể luôn có đúng không ?? '

" Takemichi sắp chạy đường ngắn rồi kìa , làm gì nhìn mây trời dữ vậy " Takuya đi đến vỗ vai cậu , cũng tò te bắt chước ngẩng đầu giống cậu để xem có thứ gì đặc biệt thu hút sự chú ý của Takemichi nhà anh .

" Tự nhiên có xúc động muốn hòa với gió mây đó mà " Takemichi mắt vẫn không dời một li chậm rãi giơ tay tự xoa mái tóc vàng rối của mình vừa giải thích với Takuya 

" ..... " Nếu Takemichi làm gió mây thì mình nên hòa gì để ở bên cạnh nó nhỉ 

" Takuya !! kêu mày đi kêu thằng Takemichi vào hàng mà giờ hai bây chơi ngẩn người luôn là sao !!! " Makoto run rẩy khóe miệng nhìn hai thằng bạn trời đánh của mình sau đó hít một hơi thật sâu rống giận

" Đến đây đến đây ~ " Takemichi cùng Takuya giờ phút này mới chịu ngoan ngoãn đi song song với nhau vào hàng chuẩn bị cho cuộc chạy đường ngắn của nam .

Sức khỏe của cậu cũng chỉ thuộc nhóm trung bình và có chút nhỉn hơn mà thôi không nhiều đâu . Thật đấy , cậu đang chạy thật mạnh mẽ , tràn đầy khỏe khắn và nhiệt huyết... ở tuốt phía sau . Thì như bất chợt thấy thứ gì đó khiến cho cậu bắt buộc phải dừng chân mình ngay tại chỗ .

" Méo "

" ...... " Một con mèo ú u đang bị mắc kẹt trong cái khe nhỏ giữa hai ngôi nhà với nhau 

" Méo meo "

" Có nhờ vả người ta cũng nên biết điều lễ phép hỏi han chứ sao lại méo với chả meo ?? Thứ mèo gì mà mất nết dễ sợ.. " Takemichi vô biểu tình ngồi chồm hổm , xếp hai tay mình lại nghiêm túc phê phán hành vi không biết điều của con mồm lèo này .

" Meo meo méo " Cứu ta Natsume !!! gặp phải kẻ điên rồi nè ah !!! 

" Chậc chậc.. mi thật sự hết thuốc chữa rồi "

" ..... " Người hết thuốc chữa là ngươi ahhh !! Natsume !! thành phố lớn quả thật quá đáng sợ mà !!!

" Thôi thì xem như ta có tấm lòng lương thiện giúp đỡ mi lần này vậy... " Takemichi nói rồi bỏ đi đâu đó lát quay lại với sợi dây thừng trên tay, cúi người đặt trước mặt con mèo hơi ú " Mi thấy cái cây trước mặt không . Đúng rồi nó đó , chạy lại đó buộc rồi tự dùng sức kéo thân mình ra nào "

" ......" Làm được bằng niềm tin à ?? ta mà ra được để buộc sợi dây thì còn tự kéo mình ra làm gì nữa !!! Natsume ta sẽ không tham ăn mà chạy đi chơi nữa đâu tên nhân loại này là kẻ điên hu hu !!!

Linh hồn thầy mèo ú đang cảm thấy bị tổn thương ghê gớm . Chỉ có nhảy vào lòng Natsume để được vuốt ve mới thấy đỡ hơn thôi TTOTT 

"  Mi phải có ý chí sinh tồn lên nào !! không phải người lúc nào dang tay ra với mình cũng là người tốt hết á , mi đừng chỉ biết ngồi trông chờ vào ba cái thứ thương hại có hiểu hay không !! hiểu hay không !! "

" .... " Không..ta không muốn hiểu !!! đừng có mà giảng giải ba cái đạo lí thâm sâu đó với một con mèo bằng cả sự nhiệt huyết mãnh liệt như thế !! tên nhân loại điên này !!!

" .... A ùm..tôi có lời muốn nói có thể không " Giọng nói trong trẻo , từ tốn của một người thanh niên ở ngay sau lưng Takemichi làm cậu kinh ngạc quay đầu ra sau , người nọ vừa xuất hiện là Takemichi đã bỏ lở khuôn mặt hạnh phúc đến rớt nước mắt rơi lộp bộp của con mèo ú kia .

Là một người thanh niên thanh tú với mái tóc màu nâu nhạt cùng đôi đồng tử màu nâu chocolate . Từ đầu đến chân là cả một sự ôn nhu và trầm lặng bao bọc , chỉ đánh giá sơ sơ Takemichi cũng nắm vài ba phần người này chắc chắn trời sinh là lương thiện , dịu dàng và có chút gì đó đặc biệt vừa giống cậu lại cũng vừa khác cậu đi

" Vâng ? anh cần gì sao ạ " Chưa gì Takemichi đã nâng lên kha khá cao thiện cảm đối với người trước mắt rồi 

" Đây là mèo của tôi.. nó có gây phiền phức cho cậu không ? " 

" Cũng không hẳn là phiền phức gì đâu ạ.. chỉ là chú mèo này có chút cáu gắt , em đã có lòng tốt giúp đỡ vậy mà nó lại không thèm đến.. là do em quá đáng ghét nên không được một con mèo nào yêu thích sao " Takemichi hoàn hảo đổi trắng thay đen , đến ảnh đế còn phải cúi đầu hổ thẹn trước cái miệng lưỡi không xương , lật mặt hơn lật bánh tráng này của cậu .

" ..... " Tôi là ai ?? đây là đâu ?? 

" Thầy mèo..à không con mèo này thật sự đối xử như vậy với cậu sao . Là lỗi tôi dạy không tốt đã để nó làm tổn thương cậu . Tôi thay mặt nó xin lỗi cậu nhé " Người thanh niên ấy hoàn toàn tin mấy lời luyên thuyên bậy bạ của cậu cảm thấy áy náy sâu sắc hiện rõ trên gương mặt ' mỹ nhân ' của mình . Anh thầm tự nhắc nhở mình sau khi an ủi cậu bé thiếu niên ngây thơ và đơn thuần này sẽ về cắt giảm luôn phần ăn luôn của thầy mèo ú cho mà xem .

" Không được đâu ạ.. mèo làm đâu thể bắt chủ chịu được chứ . Dù sao em cũng đã quen rồi , không được mèo yêu thích đã không phải ngày một ngày hai . Em vẫn sẽ không sao vẫn ổn mà " 

Takemichi gượng cười tươi che dấu nỗi mất mác vào lòng , anh thanh niên thấy vậy tim không tự chủ mà nhói đau . Ôi.. đứa trẻ nhà nào mà lại quá mức hiểu chuyện và ngoan ngoãn như thế vậy chứ.. tất cả là tại thầy mèo ú xấu xa này làm tổn thương trái tim bé nhỏ mỏng manh kia !!! đúng vậy , mình sẽ không tha thứ cho lần này nữa đâu .

" ..... " Tự nhiên lạnh lạnh sống lưng...Natsume nhìn mình như vậy là có ý gì ?!?!