Trái Tim Yến Yến Thanh Lọc Triệt

Chương 9: Không phụ ý trời




Đại Lê đặc biệt có lễ hội trăng hoa, là ngày lễ náo nhiệt nhất ngoại trừ tết xuân ở Đại Lê. Đó là ngày hội để người trẻ tuổi bày tỏ tình cảm, mà bọn họ vốn đại diện cho sự năng động và sức sống.

Tình cảm giữa người trẻ tuổi bao gồm tình thân, tình bạn, tình yêu.

Ngày này nữ tử sẽ tết vòng tay bảy màu, bảy sợi dây màu sắc khác nhau cùng thắt lại ngụ ý màu sắc đa dạng. Có thể tặng huynh đệ tỷ muội, bạn bè hoặc người yêu.

Vào buổi tối trước một ngày, đèn trong phòng Bạch Yến sáng rất lâu, trước kia đều do tỷ tỷ thắt, nàng chưa từng học, không học không biết còn rất khó nữa. Hơn nửa đêm nàng ngáp một cái, ôm lấy vòng tay do mình thắt cảm thấy thỏa mãn bổ nhào trên giường, ngủ thẳng một giấc tới trưa.

Thành Triệt gõ cửa sổ phòng nàng, nàng còn ngái ngủ lờ mờ mở cửa sổ ra, hai tay che kín khuôn mặt.

“Trước đó có hẹn với bọn Cao Lạc, nàng còn nhớ không?”

Nàng dùng sức gật đầu.

“Vậy chúng ta ra cửa vào lúc trời tối.” Nàng lại gật đầu.

“Thành Triệt!” Thấy hắn sắp đi, nàng hô một tiếng.

Hắn dừng bước quay đầu nhìn nàng. Bạch Yến đổi sang một tay che mặt, tay kia thì đưa vòng tay nàng vất vả thắt tối qua cho hắn.

“Chàng cầm đi!” Thấy hắn bất động, nàng sốt ruột nói.

Thành Triệt vừa nhận lấy nàng lập tức đóng lại cửa sổ. Hắn vuốt ve vòng tay trong tay, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Trời tối dần, Thành Triệt ở trong thư phòng, có người gõ cửa, hắn tưởng là Bạch Yến kết quả là Cầm Tâm.

“Thiếu phu nhân đang lựa y phục, đang do dự trước hai chiếc váy, cho nên đặc biệt sai nô tỳ tới hỏi thiếu gia, ngài thích màu đỏ hay là màu xanh.” Cầm Tâm cúi đầu chờ câu trả lời.

Thành Triệt hồi lâu sau mới phản ứng lại, hắn đáp: “Màu đỏ.”

Cầm Tâm lập tức trở về bẩm báo.

Không lâu sau lại có tiếng vang, có điều là tiếng gõ cửa sổ. Hắn nảy sinh vài phần mong đợi, ngăn lại Tam Cửu mà tự đi mở cửa sổ. Quả nhiên nữ tử mặc y phục màu đỏ lộng lẫy, răng trắng mắt sáng, tựa như cơn gió mạnh trong thung lũng có thể lay động lòng người.

Nàng bỗng nhiên mất mát: “Ta không đẹp sao?”

Bốn mắt giao nhau, hắn cười nhẹ: “Nàng đẹp lắm.”

Bạch Yến ngớ ra, hắn nhoẻn miệng cười phải không, hắn rốt cuộc mỉm cười với nàng rồi.

“Vậy chúng ta có phải nên ra ngoài rồi không.”

“Ừm.”

Sắc trời dần tối, đèn lồng sáng lên. Nàng nâng lên một bàn tay của hắn, nhưng không thấy vòng tay của nàng nằm trên cổ tay hắn, nàng lập tức thay đổi sắc mặt.

“Vòng tay ta đưa cho chàng đâu rồi?”

Hắn chầm chậm nâng lên bàn tay kia: “Ta không phải chỉ có một bàn tay.”

Khi nàng nâng lên bàn tay kia thì nụ cười trên mặt chợt cứng đờ. Hắn quả thật có đeo nhưng mà có hai chiếc.

“Vì sao chàng có hai chiếc?” Nàng nghiêm mặt chất vấn.

Hắn bỗng chốc lúng túng.

“Chiếc kia là buổi sáng quận chúa Tây Duyệt đưa tới, nói là thắt cho ta và bọn Cao Lạc mỗi người một cái, nàng ấy muốn bọn ta phải mang theo tới buổi hẹn.” Hắn ăn ngay nói thật, nhưng chẳng biết tại sao nhìn Bạch Yến bản thân lại có chút chột dạ.

Cơn giận lặng lẽ bùng lên, Bạch Yến chẳng nói gì, nàng lấy tay tháo ra sợi dây của mình trên cổ tay hắn.

Thành Triệt vội vàng rút tay về giấu ở phía sau: “Nàng làm gì?”

Nàng dùng sức đẩy hắn một cái: “Ta chỉ cho một mình chàng, Bạch Hà cũng không cho, chàng thế mà còn đeo chiếc của người khác!”

Không…được sao? Hắn đặt câu hỏi trong lòng.

Thấy sắc mặt Thành Triệt không hề thay đổi, cũng không có hành động gì, Bạch Yến càng tức giận hơn, nàng dùng sức kéo tay hắn: “Chàng trả lại cho ta! Chàng đeo của nàng ta là được rồi, chàng trả lại cái của ta đi!”

Hắn ngăn lại động tác của nàng: “Đâu có đạo lý tặng đồ rồi còn đòi lại.”

“Thành Triệt!” Cơn giận của Bạch Yến bỗng nhiên thay bằng nỗi uất ức, ánh mắt nàng thoáng cái đỏ ngầu.

“Ta…” Hắn không biết làm thế nào.

A Lư ở bên ngoài đánh xe ngựa tới chợt giật mình, sao lúc này lại cãi nhau rồi.

“Chàng trả lại cho ta, chàng là tên khốn nạn!”

Thành Triệt thấy nàng sắp rơi nước mắt, hắn sốt ruột cuống cuồng cởi ra sợi dây của Yên Tuyết.

“Ta không đeo cái của người khác, ta sai rồi…” Hắn vươn ra cánh tay ôm lấy người đang đánh mình.

Bạch Yến vẫn tức giận, nàng nện mạnh một cái trên vai hắn.

“A…” Hắn làm ra vẻ như là rất đau rồi lén nhìn nàng.

Nàng lau đi nước mắt còn chưa rơi xuống: “Chàng không được nhận đồ của nữ tử khác tặng cho!”

“Được, không nhận.” Hắn nghiêm túc nói.

Lúc này Bạch Yến mới bỏ qua, nàng rời khỏi người hắn, chuyển sang một đầu khác của xe ngựa, không nhìn hắn cũng không thèm để ý tới hắn.

Thành Triệt nhẹ nhàng thở ra.

Bên ngoài rất náo nhiệt, nàng vén lên màn xe, cảnh tượng hết sức sôi nổi, người người qua lại, ánh đèn chớp nháy, khu phố đầy màu sắc…mọi thứ lập tức khiến nàng quên đi những chuyện không vui.

Xe ngựa vừa dừng lại nàng liền nhảy xuống xe chạy về phía đám đông. Thành Triệt sợ nàng chạy mất bèn đuổi theo giữ chặt tay nàng.

Múa kiếm, tạp kỹ, xiếc, hát hí khúc…nhiều đếm không xuể, vô cùng náo nhiệt.

“Bạch Yến.”

Nàng dừng bước quay đầu, nghe được tên mình từ miệng Thành Triệt.

“Đừng chạy loạn.”

“Ờ.” Nàng còn tưởng rằng hắn muốn nói gì, nàng thất vọng xoay đầu qua.

Hắn nắm chặt tay nàng, tuyệt đối không dám thả lỏng.

Một tiểu cô nương chạy về phía bọn họ: “Công tử, mua hoa không? Hoa này xinh đẹp giống như phu nhân của ngài đó!” Một giỏ hoa thược dược còn dính giọt nước, tươi đẹp động lòng người.

Thành Triệt còn chưa nói gì, Bạch Yến đã rút tay ra tự mình đi tới trước mặt tiểu cô nương.

“Ta mua hết, muội dùng giấy dầu và dây thừng buộc chúng lại thành một bó hoa cho ta đi.”

“Được được, phu nhân chờ một chút!” Tiểu cô nương vui mừng khôn xiết, động tác cũng rất mau lẹ, lập tức làm theo yêu cầu của nàng rồi đưa qua bó hoa.

“Cầm đi, ta tặng chàng đó.” Nàng nhét vào lòng hắn.

Thành Triệt hơi ngớ ra: “Ta không đến mức ngay cả thứ này cũng không mua nổi.”

“Cái đó không có liên quan gì tới việc chàng có mua nổi hay không, ta chỉ là muốn tặng chàng thôi!”

“Tại sao?” Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng.

Nàng cười thần bí: “Tại sao à…” Nàng âm thầm kề sát, “Bởi vì hoa đẹp xứng với mỹ nhân!”

Một tay nàng đặt trên vai hắn, tay kia thì đặt trên khuỷu tay hắn mượn lực nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên má phải của hắn.

“Mua hoa đi!”

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”

“Bùm…”

“……”

Pháo hoa nở rộ tại chân trời, thế giới ồn ào, tâm tư Thành Triệt rối loạn.

Bạch Yến dùng sức vẫy tay về một phương hướng, sau đó nhóm người Cao Lạc tìm đến đây.

“Hôm nay tẩu tẩu thật xinh đẹp!” Cao Lạc phấn chấn chạy tới, vỗ vai Thành Triệt, “Huynh được lắm, còn mua hoa nữa, tặng thê tử à!” Cao Lạc ngửi ngửi.

Thành Triệt dời bó hoa, không cho y chạm vào.

“Đó là ta tặng cho chàng.”

“À…” Hai tay Cao Lạc đều đặt trên vai Thành Triệt, “Huynh có phúc thật…” Y thấp giọng nói bên tai Thành Triệt, hắn hất tay y ra.

Yên Tuyết đứng ở một bên cười nhạt.

“Đi, đi ngồi thuyền hoa.” Cao Lạc ra dấu về phía trước rồi chạy trước.

Bạch Yến kéo Thành Triệt đi ở phía sau, Thường Cầu và Yên Tuyết cũng theo sau.

Trên thuyền hoa không có hoa, có rượu có hát có phong cảnh. Nữ nhạc công dùng tỳ bà đàn lên khúc hát tình cảm êm đềm. Bạch Yến đứng ở đầu thuyền, gió thổi trước mặt khiến nàng cực kỳ sảng khoái, sau lưng đột nhiên có độ ấm.

“Đừng để bị nhiễm lạnh.” Thành Triệt choàng áo khoác lên người nàng.

Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn tránh né.

“Thành Triệt.”

“Ừm.”

“Hoa ta tặng chàng có đẹp không?”

“Ừm.”

“Pháo hoa đẹp không?”

“Ừm.”

“Ta đẹp không?”

“…Ừm.”

“Vậy tại sao chàng không nhìn ta?”

“…”

Nàng vươn ra một bàn tay véo vành tai hắn. Trong lòng hắn ngứa ngáy bèn bắt lấy bàn tay đang khiêu khích mình.

Cao Lạc ở phía sau xem say mê. Một viên đậu phộng ném trúng người Thường Cầu, y nhìn qua: “Thành Triệt cũng có ngày hôm nay à!”

Thường Cầu tươi cười, trước kia lo lắng Thành Triệt không biết trêu ghẹo nữ tử, nào ngờ hắn lại trở thành người bị trêu ghẹo.

Một bàn tay Yên Tuyết đặt lên bàn, lúc không ai để ý, nàng ta làm rơi một cái tách xuống đất, phát ra tiếng vang. Tiếng nhạc dừng lại, cái tách lăn tới bên chân Bạch Yến.

“Ô!” Yên Tuyết che mặt hoảng loạn.

“Tiếp tục tiếp tục đi, chỉ bất cẩn làm rơi cái tách thôi!” Cao Lạc xua tay với nữ nhạc công.

Sau chút việc nhỏ, tiếng nhạc lại vang lên.

Bạch Yến nhặt lên cái tách bên chân, nàng đi tới đặt trước mặt Yên Tuyết.

“Quận chúa cẩn thận đó!”

Bàn tay Yên Tuyết cứng đờ, nàng ta cười dời cái tách qua.

Bạch Yến lại đi trở về mép thuyền, nàng vẫn thích cảm giác đón gió. Thành Triệt không đi qua ngồi cùng nàng nữa. Hắn rót chén rượu đẩy tới trước mặt Cao Lạc, Cao Lạc ngẩn người, ánh mắt nghi hoặc.

Hắn kéo Cao Lạc đến đầu bên kia của chiếc thuyền: “Cho ta mượn một khoản tiền.”

“Huynh thiếu tiền à!”

“Không thiếu.”

“Vậy huynh…”

“Đệ có cho mượn hay không?”

Cao Lạc ấm ức bĩu môi: “Cho mượn!”

“Cảm tạ.” Hắn vỗ vai Cao Lạc, “Không được nói với Bạch Yến.” Hắn nói thêm một câu rồi đi trở về.

Cao Lạc vẫn nghi hoặc, nhưng y không nói gì cũng không dễ hỏi. Ai bảo bọn họ là huynh đệ chứ, quản huynh ấy làm gì.

“Ta mới phát hiện vòng tay của đệ khác với chúng ta!” Thường Cầu vén lên tay áo của hắn, phát hiện sợi dây trên cổ tay hắn…hơi lởm chởm.

Thành Triệt kéo tay áo xuống: “Ta đương nhiên khách với hai người, ta có phu nhân rồi.”

“…”

Thường Cầu nắm bàn tay thành quyền, huơ huơ trước mặt hắn.

Thành Triệt nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Yến, vạt áo màu đỏ tung bay theo gió khiến người ta mơ tưởng.

Nàng vốn là…một vị công chúa nên tự hào lại khiến người ta ngưỡng mộ, là sự tồn tại mà cả đời hắn chỉ có thể nhìn lên. Nhưng vận mệnh đã để nàng đến bên cạnh hắn, vậy hắn…cần gì nhát gan.

Sau khi ngồi thuyền hoa, nàng lấy Tùng Nguyệt Lộ mới ra của Thiên Thiên Các trao đổi với nhóm người Cao Lạc, để nàng và Thành Triệt ở riêng. Cao Lạc sảng khoái đồng ý, y kéo hai người kia đi mất như cơn gió.

“Thành Triệt, ta muốn xem kịch đèn chiếu…” Nàng túm lấy góc áo của hắn, như là năn nỉ hắn.

Hắn chẳng nói gì lập tức gật đầu, dẫn nàng đi xem kịch đèn chiếu.

Cùng nàng vẽ tranh đường, ngón tay nàng dính đường định quệt lên mặt hắn nhưng bị hắn né tránh.

Cùng nàng chọn mặt nạ, nàng chọn thần tiên cho hắn, còn mình thì chọn tiểu quỷ.

Cùng nàng xem tạp kỹ, nàng hoảng sợ bởi ngọn lửa đột nhiên phun ra, thế là trốn trong lòng hắn.

Cùng nàng thả đèn hoa, tay nàng nhúng vào dòng suối rồi quay đầu tát nước lên mặt hắn, còn bật cười khanh khách.

……

Thành Triệt cùng Bạch Yến chơi đến khuya mới về nhà, hắn thấy nàng chẳng hề lưu luyến chút nào mà chạy về phòng ngủ, hắn có phần mất mát. Thế nhưng hắn vừa về thư phòng ngồi xuống thì nàng lại chạy tới, nàng cầm hai chén rượu và một vò rượu trong tay.

“Tùng Nguyệt Lộ mới ủ, chàng muốn uống thử không?”

Nàng không đợi hắn trả lời đã rót rượu ra.

Mùi rượu lan tỏa bốn phía làm say lòng người.

Hắn kéo nàng vào lòng để nàng ngồi trên đùi mình, nàng cầm chén rượu đưa tới bên miệng hắn, tự tay đút hắn uống hết, nàng còn tươi cười nhìn hắn.

Rượu là rượu mạnh, toàn thân hắn trở nên nóng hổi.

“Nàng làm gì?” Giọng hắn hơi khàn, ánh mắt có chút mê ly.

“Hửm?”

“Đã muốn giả thành thân với ta…thì tại sao phải quan tâm đến ta, trêu ghẹo ta, khiêu khích ta?” Âm thanh vừa trầm thấp lại thất thường.

Bạch Yến buông xuống chén rượu, hai tay nàng vòng qua cổ hắn, tiến đến bên tai: “Để…đem giả biến thành thật đó!”

Cái chạm vào mềm mại là nụ hôn nóng bỏng.

Hắn bế người lên đi về phía phòng ngủ.

Y phục cởi hết, một đêm ân ái.