Trái Tim Yến Yến Thanh Lọc Triệt

Chương 4: Là phu nhân của ta




Chuyện con trai độc nhất của Thị lang bị lưu đày ồn áo huyên náo. Hộ bộ Thị lang cầu xin Hoàng thượng, cầu xin Thái hậu, nhưng cũng không thay đổi kết quả.

Hoàng đế ngồi trong ngự thư phòng hơi đăm chiêu. Lúc trước Hòa Hi chọn người tên là Thành Triệt này, ngài vẫn rất nghi hoặc, thậm chí ngang ngược ngăn cản, không nghĩ tới hắn đúng là một người gan dạ sáng suốt.

Thế nhưng…nha đầu Hòa Hi kia quả nhiên kiên quyết, tự gả cho người ta, chẳng thèm nhìn tới người huynh trưởng là ngài. Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, suy cho cùng là ngài nợ muội muội của mình, ngài không có tư cách gì trách nàng.

Trong cung Hoa Vũ, Hoàng thái hậu nhắm mắt nằm trên ghế quý phi, lão ma ma đang đấm chân cho bà ta.

“Thái hậu nương nương, cứ bỏ qua Hộ bộ Thị lang thế sao?” Lão ma ma tỏ vẻ nghi ngờ.

Hoàng thái hậu bảo dưỡng khuôn mặt thỏa đáng, có ba phần tương tự Bạch Yến.

“Hắn thiếu con trai, cho hắn một đứa là được.”

“Vậy…có cần tìm cơ hội gặp mặt công chúa không…” Ma ma không nhịn được hỏi.

Hoàng thái hậu mở mắt, một hồi lâu mới cất tiếng: “Nha đầu kia hận ta còn không kịp, làm sao bằng lòng gặp ta.”

Ma ma thở dài dưới đáy lòng, không nhiều lời nữa.

……

Bạch Yến kiểm kê đồ đạc rồi dự định ra ngoài. Hôm nay là ngày học đường Vân Cung mở cửa, nàng đã lâu không gặp Bạch Hà, nếu không đi tiểu tử kia sẽ trách móc nàng.

Hôm nay học viện Vân Cung rất náo nhiệt, một tháng có một ngày cho phép người ngoài ra vào.

Bạch Yến mặc y phục màu xanh nhạt, nếu không phải búi tóc kiểu người đã thành thân thì thật giống như một cô nương còn chưa xuất giá.

“Nhị tỷ tỷ! Nhị tỷ tỷ!” Bạch Hà ở trong đám người hô to, thu hút sự chú ý của nàng.

Nàng cười bất đắc dĩ, dẫn theo Cầm Tâm và A Lư đi về phía Bạch Hà.

Thiếu niên mười sáu tuổi phấn chấn hoạt bát. Nàng vừa mới đến bên người cậu thì cậu lấy hai tay ra dấu chiều cao của mình.

“Thấy được, ta biết đệ cao lên rồi!”

“Hì hì…”

Bạch Yến trợn mắt, kéo tay đệ đệ đi vào trong học đường.

“Đệ ở học đường có nghe lời không?”

“Đương nhiên rồi, thành tích mỗi môn của đệ đều tốt lắm, không để tỷ mất mặt đâu.”

“Thật ư?” Nàng tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cậu.

Bạch Hà rất nghiêm túc gật đầu.

Hôm nay có rất nhiều người tới thăm đứa nhỏ hoặc huynh đệ trong nhà, khắp nơi đều ngồi đầy người. Bọn họ tìm một mảnh đất trống ngồi xuống, Bạch Hà vẫy tay về một phía nào đó, có một thiếu niên xấp xỉ tuổi cậu đã đi tới.

“Hắn là bằng hữu ở cùng với đệ, gọi là Tạ Hoàn.”

“Chào phu nhân.”

Bạch Yến nhìn qua, là một tiểu tử mặc vải thô, dáng vẻ đoan chính, nhìn thấy là biết người đọc sách.

“Đã là bạn thân của Tiểu Hà thì cứ gọi ta là tỷ tỷ như đệ ấy, đệ ngồi đi.”

Tạ Hoàn ngượng ngùng ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng “tỷ tỷ” rồi ngồi xuống.

“Nào, ăn chút bánh ngọt đi, đây là do Cầm Tâm tỷ tỷ của đệ sáng sớm làm cho đệ đấy, không được phép để thừa lại đâu.” Nàng mở ra hộp đồ ăn, mùi bánh thơm ngon bay ra.

Bạch Hà nở nụ cười thật tươi với Cầm Tâm ở phía sau nàng: “Cảm ơn Cầm Tâm tỷ tỷ!”

Cầm Tâm bật cười: “Tiểu thiếu gia thích là tốt rồi.”

Bạch Yến đưa bánh ngọt cho Tạ Hoàn, trên khuôn mặt là nụ cười thân thiện. Tạ Hoàn hơi nhút nhát cầm lấy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

“Đừng khách sáo.” Bạch Yến thoải mái đáp lại.

Cậu ta chợt cảm thấy lỗ tai mình hơi nóng, đưa mắt nhìn sang Bạch Hà ở bên cạnh cười vui vẻ. Cậu ta rất hâm mộ Bạch Hà có một tỷ tỷ dịu dàng lại xinh đẹp như vậy.

Trong lúc vô tình ống tay áo của Bạch Hà vén lên một tí, cậu vội vàng kéo xuống. Bạch Yến tinh mắt bắt lấy cổ tay đệ đệ, có mấy vết tím bầm.

Nàng vừa đau lòng lại tức giận: “Đệ đánh nhau với người khác?”

“Đệ…” Bạch Hà hơi chột dạ.

“Tỷ tỷ đừng trách hắn, là bởi vì ta hắn mới đánh với người khác, là ta không tốt.” Tạ Hoàn trở nên khẩn trương.

Bạch Yến lại túm lấy cánh tay Tạ Hoàn, nàng vén tay áo lên thì thấy vết bầm tím càng nhiều hơn.

“Tại sao lại đánh nhau?” Nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tạ Hoàn cúi đầu.

“Là bởi vì…” Bạch Hà tỏ vẻ không phục, “Bởi vì Tạ Hoàn xuất thân không tốt nên mấy tên đệ tử thế gia kia vừa châm chọc hắn lại sai khiến hắn, hắn không nghe theo thì bị bọn họ đánh, đệ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn…”

Bạch Yến ngẩn ra, trong lòng bức bối.

“A Lư, đi mua thuốc trị thương trở về.”

“Dạ.” A Lư nhận lệnh rời khỏi.

“Không sao đâu tỷ tỷ, bọn đệ là đại nam nhân, bị thương chẳng là gì. Sau khi đánh trận này, bọn họ cũng biết bọn đệ không dễ bị ức hiếp, sẽ không tìm bọn đệ gây phiền toái nữa.” Bạch Hà mỉm cười lên tiếng, tỏ vẻ không để tâm.

Bạch Yến không vui vỗ cậu một cái.

“A, a…đau…” Cậu cố ý kêu lớn tiếng.

“Đau chỗ nào?” Bạch Yến hoảng hốt, tưởng mình ra tay hơi nặng.

Bạch Hà lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy nàng: “Đệ đau lòng thôi, nếu tỷ tỷ giận đệ, trái tim sẽ đau lắm…”

Bạch Yến không nói gì, tiểu tử này đã quen nói lời ngon ngọt lấy lòng người khác.

“Thì đệ…” Lời nàng khựng lại, bởi vì nàng thấy được một bóng dáng quen thuộc, mà người kia cũng đang nhìn về phía nàng, khuôn mặt hờ hững không biểu cảm.

Nàng đẩy Bạch Hà ra đứng dậy.

“Sao chàng ở đây…”

Bạch Hà nghi hoặc xoay người đứng lên, cậu trông thấy một người điềm tĩnh đứng cách đó không xa, sự náo nhiệt phía sau dường như chẳng liên quan tới người này. Rõ ràng cùng một nơi, nhưng hắn giống như ngăn cách với bên ngoài, một mình cô độc lại yên tĩnh.

Thành Triệt không nói gì.

“Giới thiệu với chàng đây là đệ đệ của ta, Bạch Hà.” Nàng kéo Bạch Hà đi về phía trước mấy bước.

Hóa ra là đệ đệ à… Hắn còn tưởng rằng mình tìm được nguyên nhân nàng không ngại tội khi quân muốn giả thành thân.

“Hai người biết nhau à…” Bạch Hà nhíu mày.

“Ta là tỷ phu của đệ.” Thành Triệt sải bước tới nơi, nói năng lạnh nhạt, chẳng hề có ý tứ muốn làm quen.

Bạch Hà không vui cho lắm, cái này không giống như hắn sẽ đối tốt với tỷ tỷ của cậu.

“Tỷ tỷ…”

“Hửm?” Bạch Yến nghiêng đầu nhìn cậu.

Cậu cúi người, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tỷ sống không tốt không…”

“…”

“Đệ thấy ta không sống tốt chỗ nào?” Bạch Yến nghi hoặc, âm thanh nói chuyện không hề đè thấp.

“Tỷ xem tỷ gầy rồi, còn nữa hắn…” Cậu quay đầu nhìn sang Thành Triệt, đúng lúc đối diện dáng vẻ không hề bận tâm của hắn, cậu khó có thể đánh giá.

Bạch Yến trừng cậu một cái, kéo cậu ra phía sau, không cho cậu nói lung tung nữa.

“Chàng còn chưa trả lời ta tại sao chàng ở đây.”

“Ta đến thăm lão sư.” Thành Triệt thành thật đáp lại.

Lúc này Bạch Yến mới nhớ ra Thành Triệt cũng từng học ở học viện Vân Cung.

“À, vậy chàng mau đi đi.”

Thành Triệt gật đầu xoay ngước bước đi, chẳng hề lưu luyến.

“…” Bạch Yến đột nhiên hơi giận, thực sự đi thế à.

“Tỷ…hắn giống người đối tốt với tỷ chỗ nào chứ…” Bạch Hà tỏ vẻ lo lắng.

Nàng vỗ đầu đệ đệ: “Sao không giống, ngoại hình rất đẹp mà.” Nàng nói nghiêm túc.

“…Ngoại hình đẹp có thể làm cơm ăn à!” Bạch Hà tức chết thôi, nhị tỷ giỏi giang khôn khéo của cậu sao đột nhiên khờ khạo vậy.

“Thấy được khuôn mặt đẹp tâm trạng của tỷ sẽ tốt hơn!” Nàng nói rất đương nhiên, còn bật cười.

Bạch Hà: “…”

Nàng ngồi trở về chỗ ban đầu.

“Lại đây, tới xem y phục mới ta làm cho đệ…”

Thành Triệt chẳng hề quay đầu trực tiếp đi gặp lão sư.

“Huynh vừa đi vừa đếm à, sao chậm vậy.” Cao Lạc bá vai hắn, không vui nói.

Thành Triệt lấy tay y ra: “Trên đường có việc nán lại một lúc.”

“Cuối cùng đệ tới rồi, quy tắc cũ, tự phạt ba chén.” Thường Cầu ngồi tại chỗ chỉ ba chén rượu trên bàn.

Còn có một người vóc dáng nhỏ gầy đang rót rượu vào chén tên là Yên Tuyết. Ba người này đều là bạn thân học chung trước đây của hắn.

Hắn không nói thêm gì, sảng khoái uống ba chén rượu.

“Không tồi không tồi.”

Cao Lạc kéo hắn ngồi xuống.

“Đệ đã thành thân được một tháng, sao không đưa nương tử sang đây cho chúng ta xem một chút.” Khuỷu tay phải của Thường Cầu huých hắn một cái.

Tuy rằng bọn họ có tham dự hôn lễ, nhưng chưa từng thấy tân nương trông như thế nào. Đây chính là người dựa vào một khuôn mặt khiến Hoàng thượng thiên vị, bọn họ quả nhiên rất tò mò nàng ấy trông như thế nào.

“Không dẫn theo chỉ có hai nguyên nhân, một là không hài lòng về vị nương tử này, hai là không coi chúng ta là huynh đệ! Huynh nói đi, là nguyên nhân nào?” Cao Lạc xưa nay nói chuyện thẳng thắn, con trai đại thần từ trước đến nay không sợ cái gì.

Thành Triệt bất đắc dĩ đẩy ra tay y: “Gấp gáp gì chứ, sau này sẽ có cơ hội.”

“Vậy thì chúng ta chờ.” Thường Cầu khí khái uống một chén rượu, ánh mắt có ý sâu xa khác.

Yên Tuyết im lặng ngồi một bên, có sự tương phản rất lớn so với hai người kia.

Thành Triệt luôn là người ít nói, sau khi ồn ào một phen thì chờ lão sư tới, hắn luôn có thể không nói thì không nói, lão sư hỏi gì thì đáp cái đó.

Bạch Yến đi dạo một vòng học viện Vân Cung cũng không nhìn thấy Thành Triệt, nàng có chút thất vọng. Bạch Hà ở bên cạnh líu ríu, nàng ngược lại cảm thấy hơi phiền.

Nhất thời không để ý, khi quẹo vào một chỗ rẽ nàng đụng phải một người.

“Xin lỗi.” Bạch Yến che trán, người này đúng lúc có vóc dáng gần như nàng, hai trán đụng nhau sinh ra đau đớn.

“Ta cũng không chú ý, cô không sao chứ.” Âm thanh mềm nhẹ nhưng lại mặc y phục nam tử.

Bạch Yến nhìn kỹ, đây rõ ràng là một nữ tử.

Yên Tuyết xoa đầu cười ngượng ngùng, tay kia thì ôm bụng, vẻ mặt hơi khó chịu.

Bạch Yến nghĩ tới điều gì đó.

“Hai người đi tới phía trước chờ ta đi.” Nàng mở lời, Bạch Hà tuy rằng không biết tại sao nhưng cậu luôn nghe lời của tỷ tỷ, thế là kéo Tạ Hoàn đi về phía trước một đoạn.

“Cô có phải…nguyệt sự tới rồi không…” Nàng dè dặt hỏi một câu.

Yên Tuyết vốn định phủ nhận, nhưng nỗi đau trong bụng khó nhịn được. Bạch Yến lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc đưa cho nàng ta.

“Đây là thuốc giảm đau, hiệu quả nhanh chóng, cô uống đi rồi sớm trở về nghỉ ngơi.”

Yên Tuyết bất chấp nhiều lời, nàng ta lấy cớ đi nhà xí, bọn người Thành Triệt còn đang đợi nàng ta. Không nghĩ tới thực sự có hiệu quả, nàng ta ngồi xổm dưới đất, cơn đau mau chóng biến mất.

“Cảm ơn…” Yên Tuyết muốn nói lại thôi.

Bạch Yến cũng đoán được nàng ta muốn nói gì: “Cô yên tâm, ta sẽ không nói với người khác cô là nữ tử.” Nàng không có rảnh đi lo chuyện người khác, sau đó nàng đưa cái bình nhỏ kia cho Yên Tuyết, “Cho cô đấy, phòng ngừa vạn nhất, trong nhà ta vẫn còn.”

Yên Tuyết nghĩ nghĩ vẫn nhận lấy.

“Cảm ơn.” Nàng ta nói lần nữa.

“Đừng khách sáo, ta đi trước.” Bạc Yến hơi khom lưng, sau đó đi về phía Bạch Hà.

Yên Tuyết lặng lẽ ghi nhớ dung mạo của người này, nghĩ đến sau này báo đáp ân tình này. Có điều nàng ta nghĩ muốn quên cũng khó, người này…rất xinh đẹp.

Thời gian dần dần trôi qua, Bạch Yến cũng chuẩn bị trở về. Quả nhiên không duyên phận, nàng không tìm thấy Thành Triệt. Nàng đang buồn bã đi ra cửa học viện Vân Cung thì trông thấy Thành Triệt. Hắn đứng chung với vài người, trong đó còn có một ông lão, nói vậy đó là lão sư của hắn, trông như đang nói lời từ biệt.

Thành Triệt tình cờ nhấc mắt lên liền trông thấy Bạch Yến đứng ở cửa nhìn hắn.

Từng người bọn họ bái chào lão sư.

“Thành Triệt, huynh không đi sao?” Cao Lạc thấy Thành Triệt bất động, y quay người đi trở về.

“Đi, có điều phải chờ một chút.” Nói xong hắn đi về phía Bạch Yến.

Bạch Yến đang từ từ bước xuống bậc thang, chờ Thành Triệt chủ động tìm nàng.

“Về nhà chứ?” Thành Triệt đứng tại bậc thang dưới, hơi ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng đè nén niềm vui trong lòng, không chế biểu cảm của mình, bắt chước vẻ hờ hững trước sau như một của hắn mà gật đầu.

“Trời ơi…” Cao Lạc nhìn thấy cảnh này, y vỗ vai hai người bên cạnh.

Thường Cầu và Yên Tuyết hất tay y ra, hai người họ đã thấy rồi, một người mang nụ cười sâu xa giống như Cao Lạc, người kia thì không có biểu cảm.

Bạch Yến đi đến bên cạnh Thành Triệt thì dừng lại, nàng mở to hai mắt nhìn hắn. Thành Triệt do dự một chút sau đó vươn ra bàn tay của mình. Nàng lướt qua khuôn mặt hắn, vẫn là vẻ lạnh nhạt như thường ngày. Nhưng nàng…vẫn đi theo trái tim mình, nắm lấy bàn tay này.