Trái Tim Vampire

Chương 3




Tôi mệt mỏi lê bước vào nhà.Chạy ra cửa đón tôi là bà Phương-quản gia của ngôi biệt thự này.Từ khi mẹ mất,bà là người luôn bên tôi,bảo vệ tôi và chăm sóc cho tôi như đứa con ruột thịt của bà vậy.Có thể nói,trong suốt hơn 10 năm qua,tôi thân thiết bên bà con hơn là ở bên người ba ruột thịt.Không biết từ lúc nào,tình cảm giữa tôi và bà trở nên thân thiết như những người ruột thịt.

-Di Di à,sao giờ này con mới về?Ngôi trường mới ổn chứ?Mà khoan,miệng con có máu.Lẽ nào...? -Giọng nói của bà Phương từ vui mừng chuyển sang ngạc nhiên kèm một chút lo lắng.

-Không có gì đâu bà.Chỉ là giữa đường cháu gặp tên côn đồ nên muốn chơi đùa cùng hắn tí thôi mà -Tôi đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng rồi nở nụ cười thật tươi cho bà vui lòng.

-Được rồi.Cháu vừa về chắc cũng đã mệt.Bà làm cơm cho cháu ăn nhé?

-Không cần đâu bà.Cháu không đói,cháu lên phòng ngủ nha? -Tôi đáp lại lời bà rồi đi lên phòng của mình.

Bước lên phòng với cốc rượu máu trên tay,tôi thả người rơi tự do xuống ghế sofa.Bất chợt,nhớ đến nụ cười khi nãy của cậu,cảm giác có chút quen thuộc và thân thương.Nụ cười ấy khiến cho người khác cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.Nó thật đẹp,tựa như tia nắng ngày hè vậy.Vàng và giòn tan.Trấn an lại bản thân bằng ngụm rượu,tôi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài ban công.Đối diện trước mắt tôi là vầng trăng sáng.Mặt trăng tuy sáng nhưng lại lạnh lẽo,cô đơn giữa bầu trời đêm rộng lớn,y như bản thân tôi lúc này vậy.Màu vàng dịu dàng chuyển sang dần đỏ.Đầu tiên là vàng đỏ,sau đó là đỏ tươi và cuối cùng là đỏ thẫm như báo trước một bi kịch sắp xảy ra.Quay người bước vào trong,nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn thủy tinh,tôi bước vào phòng tắm.Tự do thả mình ngâm trong bồn nước nóng thơm mùi hoa hồng phấn,tôi cảm thấy thư giãn.Ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện.Có lẽ nên thoải mái một chút...

Sáng hôm sau,tôi tỉnh dậy bới ánh mặt trời gay gắt khiến toàn thân tôi nóng ran.Cố bước ra khỏi giường,tôi lê từng bước xuống dưới nhà.Dưới nhà vắng không một bóng người.Có lẽ bà Phương đã đi chợ buổi sáng-bà luôn có thói quen ấy.Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tôi khẽ mỉm cười.Vôi vàng chạy xuống bếp tôi nhìn thấy 1 phần ăn to bự đang chễm trệ trên bàn đợi mình.Tôi ngồi xuống và ăn hết phần ăn của mình vừa luôn miệng khen:“Ngon quá đi a!”

Sau khi ăn xong bữa sáng,tôi vào phòng mình tìm nước uống.Chợt nhớ ra 1 điều quan trọng,tôi khẽ mỉm cười.Với tay lấy chiếc điều khiển,tôi bật ti vi lên.

“May quá,vẫn còn đủ thời gia xem kịch hay” -Tôi vừa nghĩ trong đầu vừa nhìn vào ti vi.Trong TV là hình ảnh một người đàn ông nằm bất động,Khuôn mặt trắng bệch,không còn một giọt máu.Và quan trọng hơn,người đàn ông đó có 2 vết cắt trên cổ-dấu vết của tôi tối qua.Lấy lại dáng vẻ lạnh lùng,tôi nói bằng giọng khinh bỉ,nhẹ tựa gió.

“Lũ con người các ngươi cứ tìm đi,tìm đi.Sẽ không bao giờ tìm ra ra chứng cớ đâu.Mà nếu có tìm ra,cuộc đời các người cũng sẽ chấm hết như hắn ta thôi.Kịch hay!Kịch hay!”

*** Tại hiện trường vụ án

Tiếng người bàn tán xôn xao.Người thì sợ hãi,người thì vui mừng (vì tên chết là kẻ sàm sỡ mà),người thì ngạc nhiên.Nhưng điều mà họ sợ nhất là 2 vết cắn trên cổ ông ta.Đứng lúc đó,Hạo Phong đi ngang qua.Cậu dừng lại trước hiện trường vụ án,nhìn kĩ thi thể nạn nhân.Một bóng hình rất nhanh hiện lên trong đầu cậu...

-Hung thủ là con gái -Cậu buộc miệng

-Phong,đừng nói gì -Tiếng người con trai bên cạnh cậu cất lên.Đó là Gia Bảo-bạn thân của cậu

-Cậu trai trẻ,làm sao cháu biết hung thủ là con gái -Một vị cảnh sát già mĩm cười với cậu.

-À là...à không.Không có gì đâu bacx.Bác đừng để ý,cháu nghĩ sớm muộn gì cũng tìm ra được hung thủ thôi.Chấu đi nha -Cậu bào chữa

Phong lướt qua thi thể nạn nhân,thở phào nhẹ nhõm.Cậu không hiểu vì sao,khi nhìn thấy xác chết,cậu lại có thể thấy bóng lưng của hung thủ.Cậu đã cố gắng hỏi mẹ nhiều lần nhưng ông không trả lời

-Không sao chứ Phong -Bảo lo lắng nhìn cậu.10 năm qua làm bạn của Phong,cậu biết năng lực Phong đang sở hữu nguy hiểm cỡ nào.Bảo rất sợ.

- Không sao đâu.Mình ổn mà.Đi ăn không -Câu nói

-OK

Cậu mỉm cười với thằng bạn thân.Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.Bây giờ cậu mới để ý,tại sao bóng lưng đó lại thân thuộc đến vậy.Bóng lưng mà cậu ngày đêm chờ đợi trong suốt 10 năm qua,bóng lưng của cô gái đã làm chủ trái tim cậu sao lại lạnh lẽo đến thế?Băng Di của cậu đã thay đổi rồi ư?