Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 49: ANH ẤY ĐANG BẬN




Không khí dường như đông cứng lại.



Mạnh Tư Duy nghe thấy những lời nói rõ ràng của người đàn ông.



Đây là lần thứ hai anh nói như vậy với cô.



Lần đầu tiên, là đêm hai người cùng nhau từ bệnh viện trở về đó, anh trầm giọng hỏi cô: “Nếu như bây giờ anh nói với em rằng anh thích em, có được không?”



Lúc đó cô vừa ngạc nhiên vừa bối rối, gần như đã chạy trối chết.



Nhưng bây giờ, Mạnh Tư Duy nhớ tới vừa nãy vì người nào đó được coi trọng mà trong lòng mình thấy không thoải mái, rốt cuộc phải châm chọc thừa nhận vì sao cô lại có cảm giác như vậy.



Bởi vì hình như không biết từ lúc nào cô...lại thích Bùi Thầm.



Cô vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên mình thích Bùi Thầm.



Đêm nào cô cũng trằn trọc trở mình trên giường, vui vẻ và xúc động vì tình cảm ngây ngô lần đầu tiên của mình. Khi đó Mạnh Tư Duy dũng cảm đến mức không sợ bất cứ điều gì, trong lòng tất cả đều là sự mong đợi với ngày mai và tương lai.



Bây giờ Mạnh Tư Duy, sau khi cuối cùng cũng nhận ra là mình thích, nhưng lại không có vui mừng như năm đó, chỉ còn có nỗi buồn và sự cô đơn vô tận.



Cô đã thích một người hai lần.



Cô có thể khiến bản thân quên đi người đó, như thể chưa từng gặp, cô sống cuộc sống của riêng mình, nhưng mà chỉ cần anh xuất hiện, cuối cùng cô cũng không có cách nào để kiểm soát bản thân không thích người đó.



Vành mắt Mạnh Tư Duy cay cay, nhớ đến bản thân lúc trước.



Như thiêu thân lao vào đến vỡ đầu chảy máu.



Cô biết rằng khi một số cảm xúc được giải tỏa, chúng sẽ giống như cơn lũ cuộn trào mãnh liệt, không có cách nào thu lại được.



Im lặng trong một thời gian dài.



Bùi Thầm chậm rãi đưa tay ra, hình như muốn cố gắng lau đi tia nước vỡ  vụn nơi đáy mắt cô, nhưng Mạnh Tư Duy lại hơi nghiêng đầu, tránh những ngón tay thon dài của người đàn ông.



Cô sụt sịt, cụp mắt xuống, chậm rãi, chua chát nói: “Sau từng ấy năm, tại sao anh lại...lại thích em.”



“Cái gì em cũng không có.”



Cô không có gia cảnh tốt, không có tiền, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, thậm chí không có cách nào để đảm bảo rằng ngày mai cô sẽ hoàn chỉnh đứng ở đây.



Khi cô nhỏ giọng nói một câu “Cái gì em cũng không có”, Bùi Thầm cuối cùng không khống chế được mà đưa tay ra.



Anh ôm chặt Mạnh Tư Duy, cơn đau nhói trong tim truyền khắp toàn thân, hô hấp trở nên khó khăn mà chan chát.



Cô vẫn là cô gái trong sáng và thuần khiết như xưa, cô vẫn có thể vì lý tưởng của mình mà từ bỏ tiền tài, danh vọng có thể dễ dàng đạt được. Nhưng điều này không có nghĩa là cô vẫn thu mình trong tháp ngà ngây thơ không có lớn lên, cô từ lâu đã không còn là cô gái ngây thơ mạnh mẽ xông tới trên sân bóng nữa. Sau nhiều năm như vậy, khi gặp lại một lần nữa, cô cũng đã học được cách lùi bước.



Bởi vì từng trải qua những tổn thương kia.



Cô thậm chí chưa bao giờ biểu hiện mình để ý đến anh, cô buông bỏ như thể chưa từng xảy ra, nhưng tiền đề của tất cả sự buông bỏ này là khi hai người là người xa lạ, và giữa họ không có một chút tình cảm ràng buộc nào nữa.



“Xin lỗi.” Bùi Thầm ôm sau đầu Mạnh Tư Duy, nhiều lần thì thầm: “Thật xin lỗi.”



Mạnh Tư Duy bị người đàn ông ôm lấy, ngửi thấy mùi nước giặt nhẹ nhàng trên vai, lắng nghe giọng nói của anh quanh quẩn bên tai.



Cô hít cái mũi chua xót của mình, cuối cùng nhẹ nhàng tách khoảng cách của hai người ra.



Mạnh Tư Duy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kìm nén của Bùi Thầm.



Anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng giờ phút này, Mạnh Tư Duy vẫn thấy bóng dáng của một chàng trai lạnh lùng dường như tách biệt với thế giới của mọi người ở bên ngoài.



Cô vẫn là Mạnh Tư Duy trước kia.



Thời gian đã giúp cô học được lùi bước, nhưng bây giờ, cô vẫn quyết định mình dũng cảm thêm một lần nữa.



Không cần biết tương lai là cái gì.



“Bùi Thầm,” Mạnh Tư Duy đầu tiên là nói nhẹ nhàng, sau đó giọng điệu của cô dần dần trở nên kiên định, nói với anh, cũng là nói với chính mình:



“Em cũng thích anh.”



..................



Sau một chuyến công tác có hai ngày để nghỉ ngơi, ở trên xe Mạnh Tư Duy không được nghỉ ngơi tốt, khi về nhà liền ngủ đến hết nửa buổi sáng hôm sau.



Sau khi tỉnh ngủ cô không rời giường ngay, cũng không xem điện thoại mà ngây người nhìn trần nhà ở trên đầu.



Thời tiết hôm nay rõ ràng rất tốt, rèm cửa không ngăn được ánh nắng rực rỡ bên ngoài, căn phòng hiện ra một màu cam ấm áp.



Lúc Mạnh Tư Duy đang thả lỏng bản thân(1), cửa phòng bị gõ nhẹ.



Thả lỏng bản thân(1) (放空自己): tạm quên đi mọi thứ và nghỉ ngơi một chút



Cô quay đầu nhìn sang, sau đó đồng ý: “Ừm”



Bùi Thầm mở cửa bước vào với bữa sáng trên tay.



Mạnh Tư Duy ngồi dậy khỏi giường, cầm lấy điện thoại của mình trên tủ đầu giường, Bùi Thầm đặt bữa sáng lên đó.



Cô thuận tiện liếc nhìn thời gian, sau đó khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt:  “Anh không đi làm sao?”



Bùi Thầm nhìn người vẫn còn hơi mông lung sau khi tỉnh dậy, ngồi bên giường cô, giải thích: “Hôm nay là thứ bảy.”



Mạnh Tư Duy: “...À.”



Cô quên mất.



Bùi Thầm lấy một chiếc gối khác trên giường của Mạnh Tư Duy, sau đó ra hiệu cho cô ngả về phía trước một chút, đặt chiếc gối kia ở phía sau để cô dựa lưng.



Mạnh Tư Duy dựa gối ngồi ở trên giường, nhìn người đàn ông đối diện.



Cuộc nói chuyện giữa hai người đêm qua lại hiện lên trong trí nhớ của cô.



Dường như đã đâm thủng cái gì đó, nhưng lại như còn thiếu một chút gì đó.



Bây giờ hai người đang đối mặt với nhau, thích nhau.



Mạnh Tư Duy liếm môi, nhìn bữa sáng mà Bùi Thầm mang vào.



Anh nấu cháo bát bảo.



Chỉ có lúc bị ốm khi còn nhỏ Mạnh Tư Duy mới được hưởng đãi ngộ mẹ cô mang bữa sáng đến tận giường. Bây giờ lại được người khác chăm sóc như vậy, bỗng nhiên cô thấy không quen cho lắm.



Bùi Thầm hỏi cô: “Em muốn ăn bây giờ hay là chờ lát nữa ăn cơm trưa luôn?”



Mạnh Tư Duy cúi đầu, im lặng nửa ngày, sau khi suy nghĩ xong mới nói: “Đều được ạ.”



Bùi Thầm sững sờ sau khi nhận được câu trả lời này.



Mạnh Tư Duy nói xong liền hối hận, chỉ muốn vùi đầu vào trong gối, cũng không phải vấn đề lớn hay khó khăn gì, suy nghĩ lâu như vậy mới trả lời một câu “đều được ạ” là ý gì chứ.



Cũng may lời nhắc tin nhắn của điện thoại di động đã làm giảm sự xấu hổ lúc này.



Mạnh Tư Duy nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, thấy là Chung Ý vừa gửi cho cô một tin nhắn.



Là một tin nhắn giọng nói.



Mạnh Tư Duy liếc nhìn Bùi Thầm ở đối diện, sau đó nhấn play.



Giọng nói Chung Ý phát ra từ loa ngoài:



“Gần đây mình vừa gặp một người muốn thuê nhà, là một cô gái làm việc ở đường số hai, cậu thấy thế nào?”



Sau khi Mạnh Tư Duy nghe thấy lời này, cô lập tức nhìn Bùi Thầm ở đối diện một lần nữa.



Cô chưa nói cho Chung Ý rằng cô đã để Bùi Thầm chuyển về. Vì vậy Chung Ý vẫn nghĩ rằng phòng ngủ kia của cô đang trống, còn lo lắng việc bạn cùng nhà của cô.



Mạnh Tư Duy nhấn giữ phím voice, đang định giải thích một chút, Chung Ý lại gửi một tin nhắn giọng nói.



Chung Ý nói với giọng điệu tận tình khuyên nhủ: “Mạnh Tư Duy, cậu đang tìm bạn cùng nhà chứ không phải tìm người yêu, như vậy có lẽ là được rồi.”



Mạnh Tư Duy: “...”



Cô nhìn Bùi Thầm, người mà hình như đã nghe lời của Chung Ý không sót chữ nào.



Bùi Thầm không nói gì thêm. Đối mặt với Mạnh Tư Duy, người bây giờ đang trò chuyện với bạn trên Wechat, ánh mắt của anh thận trọng và tha thiết, giống như một đứa trẻ nhận được kẹo, đang cầu xin câu trả lời cuối cùng.



Thế là Mạnh Tư Duy hít một hơi, cô giữ phím voice, nói với Chung Ý: “Mình đã tìm được bạn cùng nhà rồi.”



“Mà bạn cùng nhà của mình...” lỗ tai Mạnh Tư Duy nóng rực, cuối cùng nói một mạch: “Chính là người yêu của mình.”



Nói xong cô vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, không đợi Chung Ý ở Wechat phản ứng như thế nào, cũng không dám nhìn người đàn ông ở đối diện, lúc này cô rất muốn lùi về trong bụng mẹ.



Nhưng mặc dù cô không dám nhìn, nhưng vẫn có thể cảm giác được tâm trạng tốt như trút được gánh nặng của Bùi Thầm. Lỗ tai Mạnh Tư Duy nóng ran, bất ngờ khi cảm nhận được tâm trạng bây giờ của mình, hình như cũng không tệ lắm?



Cô phát hiện khóe môi của mình sớm đã nhếch lên trong vô thức.



Bùi Thầm hơi tiến lại gần, trên tủ đầu giường vẫn còn bữa sáng chưa động đến.



“Anh đút cho em nhé?” Anh nghiêm túc hỏi.



“Không cần,” Mạnh Tư Duy vẫn quay mặt như cũ, không dám nhìn: “Anh ra ngoài đi, em muốn thay quần áo.”



Bùi Thầm nghe lời ra ngoài, đóng cửa phòng lại.



....................



Mạnh Tư Duy thay quần áo, rửa mặt, rồi đứng trong phòng khách.



Trong điện thoại di động đều là tin nhắn cuồng oanh loạn tạc của Chung Ý, nhưng nhất thời cô không có dũng khí mở ra xem.



Bây giờ Bùi Thầm đang ở trong phòng của anh.



Mạnh Tư Duy nghĩ đến lát nữa Bùi Thầm từ phòng bước ra, hai người lại phải đối mặt với nhau, bỗng nhiên cảm thấy không biết nên làm như thế nào.



Thật là loại quan hệ đó sao, có phải quá nhanh hay không.



Ôi, Mạnh Tư Duy khẽ thở dài trong lòng, như thể thở dài trước mối quan hệ cô còn không biết làm thế nào này, lại thở dài có phải mình quá nóng nảy hay không.



Sau đó, cô chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.



Mạnh Tư Duy quay đầu tìm theo tiếng chuông, phát hiện là điện thoại di động của Bùi Thầm thuận tay đặt trên bàn ăn.



Thế là cô bước tới cầm lên, màn hình hiện một chuỗi số không lưu tên.



Mạnh Tư Duy mím môi, cầm lấy điện thoại đang đổ chuông, đi tìm Bùi Thầm.



Cô còn chưa gõ cửa Bùi Thầm đã mở cửa ra, Mạnh Tư Duy đứng ở cửa, không chút do dự đưa điện thoại ra: “Điện thoại của anh đổ chuông.”



Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đang nghiêm túc đứng ở cửa, cầm điện thoại, liếc nhìn dãy số.



Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm chỉ nhìn thôi, liền hỏi: “Tại sao anh không trả lời?”



Bùi Thầm dứt khoát đưa điện thoại di động lại cho Mạnh Tư Duy: “Em trả lời đi.”



Mạnh Tư Duy ngạc nhiên: “Em trả lời á?”



Bùi Thầm gật đầu, mím môi cười: “Giúp một chút đi.”



Mạnh Tư Duy không biết là điện thoại gì mà phải nhờ cô trả lời.



Nhưng mà chuyện này cô có thể giúp, Mạnh Tư Duy đứng trước mặt Bùi Thầm, ở trước mặt anh chọn trả lời, sau đó ấn loa ngoài: “Alo.”



“Công tố viên Bùi.” Một giọng nữ trẻ trung và ngọt ngào phát ra từ điện thoại.



Sau đó hai người đang nghe rõ ràng đồng thời sửng sốt một chút.



Mạnh Tư Duy lập tức nhìn lên Bùi Thầm, người yêu cầu cô nghe điện thoại, sau đó nghe được người trong điện thoại hỏi: “Cô là ai...?”



“Đây không phải là số điện thoại của công tố viên Bùi sao? Anh ấy có ở đó không?”



Mạnh Tư Duy nhìn Bùi Thầm lúc này đang đứng bên cạnh cô, cô mơ hồ đoán được gì đó, sau đó cúi đầu, chậm rãi trả lời: “Anh ấy...bây giờ đang bận.”



Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây.



“Cô là bạn gái của anh ấy sao?” Cô ta đột nhiên hỏi.



Mặt Mạnh Tư Duy lại bắt đầu nóng, đối mặt với câu hỏi này, cô trả lời: “Ừm.”



“Cô có chuyện gì thì nói trước với tôi đi.”



Mạnh Tư Duy cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bên cạnh mình, nhìn thời lượng cuộc gọi trên màn hình điện thoại tăng lên từng giây.



Sau đó là giọng cười nữ, có chút mùi vị tức giận không giải thích được: “Thật sao? Tôi chưa bao giờ nghe Bùi Thầm nói rằng anh ấy có bạn gái.”



Bình thường Mạnh Tư Duy phải đối mặt đều là những kẻ tình nghi, chưa từng giải quyết cũng không biết cách giải quyết cảnh tượng này. Cô nuốt nước miếng một cái, nói thật vào điện thoại: “Tối hôm qua và sáng nay, chúng tôi mới xác định quan hệ.”



Sau đó vào lúc này, Bùi Thầm, người vẫn đang đứng bên cạnh cô cuối cùng cũng cười, nói: “Có chuyện gì vậy?”



Mạnh Tư Duy cảm nhận được nụ cười có mấy phần lười biếng, thậm chí cưng chiều của người đàn ông, mặt lại bắt đầu đỏ lên.



Cô thấy sau khi người đàn ông lên tiếng, điện thoại rốt cuộc bị đối phương cúp máy, cuộc gọi kết thúc.



Mạnh Tư Duy hít một hơi thật sâu, trả lại điện thoại cho Bùi Thầm.



Bùi Thầm cầm lấy điện thoại di động của mình, ở trước mặt cô, tiện tay thêm số điện thoại này vào danh sách đen.