Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 24: HIỆN THÂN THUYẾT PHÁP




Khi Mạnh Tư Duy nghe thấy câu nói mơ hồ “Chúng tôi sống cùng nhau” thì trong đầu đầy dấu hỏi chấm, mở to mắt nhìn về phía người đàn ông vừa nói ra câu này.



Cũng may là sau đó anh ấy nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Thuê chung.”



Bây giờ Mạnh Tư Duy mới thở phào nhẹ nhõm.



Từ phản ứng của Mạnh Tư Duy, Thịnh Tinh Bác biết hai câu nói vừa rồi là sự thật.



Anh ấy chậm rãi liếc nhìn người đàn ông đang xách theo chiếc túi của siêu thị ở đối diện, ánh mắt của người đàn ông lãnh đạm nhưng không hề né tránh ánh mắt của anh ấy.



Mạnh Tư Duy không biết khung cảnh lúc này là gì, trước hết là giới thiệu Bùi Thầm cho Thinh Tinh Bác: “Đây là Bùi Thầm, bạn thuê chung nhà với em.”



Sau đó lại giới thiệu Thịnh Tinh Bác cho Bùi Thầm: “Đây là Thịnh Tinh Bác, tôi …”



Mạnh Tư Duy dừng lại trong hai giây: “Bạn của tôi.”



Thịnh Tinh Bác nhếch môi và bật cười khi nghe được hai từ: “Bạn bè”



Mạnh Tư Duy đối mặt với Thịnh Tinh Bác, cô mím môi: “Anh mau về đi.”



Thịnh Tinh Bác nhìn bộ dạng của Mạnh Tư Duy, cuối cùng cũng không nói thêm cái gì.



“Được rồi.” Cuối cùng ánh mắt của anh lại rơi vào người đàn ông kia, dừng lại hai giây, xoay người rời đi.



Mạnh Tư Duy thở phào nhẹ nhõm sau khi Tịnh Tinh Bác rời đi. Sau đó cảm thấy xấu hổ khi lại đối mặt với Bùi Thầm.



Nam nữ trưởng thành, đôi khi những chuyện như giới thiệu quan hệ và quan hệ thực tế, kỳ thực không cần nói nhiều, cơ bản là nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu rõ.



Hơn nữa lần trước để anh đợi ở cửa, nghe cô và Chung Ý có những ý kiến khác nhau về vấn đề bạn trai cũ cả nửa ngày.



Mạnh Tư Duy đang muốn nói gì đó với Bùi Thầm để phá tan sự ngượng ngùng thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Bạn trai cũ?”



Mạnh Tư Duy “Ừ” một tiếng.



…………



Đặc điểm lớn nhất của bạn thuê cùng nhà là họ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, tình cờ gặp lại bạn trai cũ cũng không có gì to tát.



Điều khác biệt duy nhất với những người thuê chung nhà khác đó là nhiều năm trước bạn đã không biết tự lượng sức mình theo đuổi bạn thuê cùng nhà này.



Mạnh Tư Duy nhớ tới trước đây khi theo đuổi Bùi Thầm, lúc đầu cô ấy tưởng tượng khi Bùi Thầm làm bạn trai sẽ như thế nào. Sau đó cô hi vọng là Bùi Thầm có thể chăm sóc cô, nhìn cô nhiều hơn một chút.



Bây giờ nhớ lại, cô cũng không biết một bầu nhiệt huyết, đụng nam tường nhiều lần như vậy cũng không quay đầu lại những năm đó đến từ đâu nữa.



Có thể đó là sự thiếu hiểu biết, có thể là không biết sợ, hoặc có thể đó chỉ là tình yêu thuần khiết nhất của thời thiếu nữ dành cho một người.



Nhưng hình như không phải cô gái nào cũng có được trái tim kiên cường không gì phá nổi như của cô năm đó.



Mạnh Tư Duy xuất cảnh. Một nữ sinh trung học vì bị chàng trai mình thích trong trường từ chối cộng thêm không làm tốt trong kỳ thi, chạy ra bờ sông muốn nhảy sông tự tử.



Cảm xúc của cô gái nhỏ đang kích động không muốn cho ai đến gần, nửa người ngồi trên lan can ở bờ sông, vừa khóc vừa nói nếu ai đến gần cô ấy sẽ lập tức nhảy xuống.



Mọi người ở hiện trường đều đứng cách xa không dám tiến lên phía trước, cuối cùng vẫn là Mạnh Tư Duy vừa đến hiện trường đến gặp cô và thuyết phục một chút.



Mạnh Tư Duy một bên ổn định cảm xúc của cô gái nhỏ một bên chậm rãi tới gần, dùng cách nói chuyện tâm sự của bằng hữu tốt nói chuyện với cô ấy. Cô nói rằng em bị chàng trai mình thích từ chối một lần thì tính làm gì. Năm đó lúc chị còn đi học bị nam thần lớp chị cự tuyệt n lần, anh ấy vứt thư tình của chị vào thùng rác, bảo chị cút đi, dù có cố gắng thế nào đi nữa thì anh ấy cũng nhìn chị như không khí. Chị muốn thi cùng trường đại học với anh ấy, anh ấy nói rằng chị không biết tự lượng sức mình. Loại trình độ này chắc chắn khủng khiếp hơn so với sự từ chối của chàng trai kia với em đi.



Nhưng bây giờ không phải chị cũng ở đây sao, chẳng lẽ khi em chết cậu ta sẽ thích em à.



Không đến hai ngày cậu ta sẽ quên em, cái chết của em không làm cho trong lòng cậu ấy nổi một gợn sóng.



À đúng rồi, còn có thành tích nữa. Thi không tốt một lần thì sao, cũng không phải là thi vào đại học, chăm chỉ ôn tập để lần sau phát huy tốt là được rồi. Hồi đó chị thi lần nào cũng đứng cuối của lớp, sau này học lại mới thi đỗ đại học. Em xem bây giờ chị còn làm cảnh sát, mặc dù tiền lương không quá cao, nhưng dù sao đây cũng là một công việc tốt và đàng hoàng.



Chị có thể hiểu nỗi buồn bây giờ của em. Chị cũng từng khó khăn như vậy, nhưng cuộc sống của em thực sự không có đen tối đến mức em phải đi chết để giải quyết vấn đề.



Cô gái nhỏ đang xúc động lúc trước đã sững sờ khi nghe những điều này, lẩm bẩm, không thể tin được hỏi: “Những gì chị nói có phải là sự thật không?”



“Chị lừa em để làm gì.” Mạnh Tư Duy vừa nói chuyện vừa đến gần. Tìm đúng cơ hội, lao tới kéo cô gái nhỏ xuống khỏi lan can.



Sau đó, một vài đồng nghiệp lập tức chạy đến vây quanh cô gái muốn tự tử, sợ cô nghĩ quẩn một lần nữa.



Cũng may cô gái nhỏ không nghĩ quẩn nữa, ôm Mạnh Tư Duy khóc bù lu bù loa.



Cô gái nhỏ được đưa về đồn cảnh sát.



Một lúc sau, bố mẹ của cô ấy vội vàng chạy tới cục cảnh sát. Cả hai ở trong điện thoại nghe nói con gái muốn nhảy sông tự tử phí hoài bản thân bị dọa đến đến hết hồn. Sau khi nhìn thấy con gái không có việc gì cũng không đánh mắng, lập tức ôm lấy con gái khóc. Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm của cô gái cũng đến phân cục Trung Ninh. Cũng may cả phụ huynh lẫn giáo viên chủ nhiệm đều không trách cô gái, chủ nhiệm lớp còn đưa cho cô ấy một lá thư.



Mạnh Tư Duy bí mật hỏi chủ nhiệm lớp. Lá thư là do chàng trai ở trong trường đã từ chối cô ấy viết. Nội dung trong thư là, mình từ chối bạn vì bây giờ cả hai người đều là học sinh, vẫn nên tập trung vào việc học. Nhưng thật ra mình luôn chú ý tới bạn, biết bạn là một cô gái rất tốt, thích ăn và hay cười. Mình hi vọng sau này chúng ta học tập thật giỏi cùng nhau thi đỗ đại học XX.



Mạnh Tư Duy cảm thấy ngọt ngào trước lá thư của chàng trai này.



Trước khi cô gái nhỏ được cha mẹ mang đi còn cố ý đến gặp Mạnh Tư Duy, mắt đỏ hoe nói: “Em cảm ơn chị.”



Mạnh Tư Duy vỗ vai cô gái nhỏ, an ủi: “Về nhanh đi, học tập cho giỏi.”



“Chị ơi,” cô bé ngập ngừng hỏi, “Có thật không ạ?”



Mạnh Tư Duy biết cô gái nhỏ đang hỏi những lời cô nói khi thuyết phục cô vào buổi trưa có thật không.



Cô gật đầu, nói nhỏ với cô gái nhỏ: “Đừng nói với người khác nha.”



Lúc đó cảm xúc của cô gái nhỏ rất kích động không muốn cho ai tới gần. Những người còn lại cách khá xa nên không nghe thấy Mạnh Tư Duy nói gì với cô ấy.



Cô gái nhỏ gật đầu: “Dạ.”



Cô ấy nhìn Mạnh Tư Duy, nghiêm túc nói: “Chị à, người đã từ chối chị thật không có ánh mắt, nhất định sẽ hối hận.”



“Ôi.” Mạnh Tư Duy cười, chỉ hướng của bố mẹ cô gái nhỏ, “Đi nhanh đi, đang chờ em đấy.”



“Về sau tuyệt đối không được nghĩ quẩn.”



Cô gái nhỏ quay người chạy về phía của bố mẹ.



Sau khi Mạnh Tư Duy tan làm một lúc, cô xem điện thoại phát hiện mình lại xuất hiện trên hot search.



Một mặt do hôm nay “Công an thành phố C trực tuyến” cập nhật video chống lừa đảo của cô. Một mặt là do lúc chiều cứu cô gái nhỏ tự tử, có người qua đường vây xem ở xa chụp Mạnh Tư Duy, nhận ra cô là cảnh sát nổi tiếng Tiểu Mạnh.



Cảnh sát Tiểu Mạnh đi làm phải ở trên mạng tận tình thuyết phục những cư dân mạng nhan cẩu tải ứng dụng chống lừa đảo, offline còn phải cứu học sinh cấp ba tự tử. Những người không tải ứng dụng chống lừa đảo như các bạn cũng xứng với cô ấy à.



Đặc biệt là trên hot search cứu cô gái nhỏ tự tử, rất nhiều bình luận khen ngợi:



[Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy nổi tiếng thì sẽ không làm nhiệm vụ bên ngoài, không ngờ rằng cô vẫn xuất cảnh.]



[Quay lại ý định ban đầu nói thì dễ, nhưng chỉ khi thực sự gặp phải mới biết bốn chữ này khó như thế nào.]



[Ban đầu Mạnh Tư Duy không muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng, bây giờ ngay cả tài khoản Weibo được chứng nhận còn không có. Chỉ vì độ chú ý cao mới bị bên trên đẩy ra, phải gánh vác những trách nhiệm xã hội lớn hơn. Mọi người nên chơi ít hơn và ủng hộ công việc nhiều hơn, tải ứng dụng chống lừa đảo đi.]



[Đừng nói nữa, tải ứng dụng chống lừa đảo đi.]



[Cảnh sát đã rất vất vả để kêu gọi mọi người tải ứng dụng chống lừa đảo, biến nội dung giáo dục nghiêm túc và nhàm chán thành một video ngắn độ ngọt max điểm, xứng đáng max điểm.]



[Tôi mặc kệ, vợ tôi nghiêm khắc, vợ nói cái gì thì chính là cái đó, đời này ứng dụng chống lừa đảo đừng nghĩ biến mất ở trong điện thoại của tôi.]



[Cảnh sát tiểu Mạnh sẽ rất buồn nếu bạn không tải ứng dụng, thử hỏi xem ai sẵn sàng làm cảnh sát tiểu Mạnh của chúng ta buồn?]



[Tư Duy không phải là một ngôi sao hay một người nổi tiếng trên mạng, chỉ là cảnh sát nhân dân bình thường chăm chỉ và cẩn trọng bên người chúng ta.]



...



Mạnh Tư Duy bị chọc bởi cái bình luận “phải gánh vác trách nhiệm xã hội lớn hơn”, cái bình luận này mô tả tình hình hiện tại của cô cực kỳ chính xác. Sau đó cô lại thấy cô gái trong bức ảnh trên tin tức được che đi, bây giờ mới thả lỏng trong lòng.



Khi cô ấy quay lại Wechat, mẹ Mạnh vừa gửi cho cô một tin nhắn, chắc là thấy được tin tức liên quan, hỏi cô có bị thương không, ngã chỗ nào không.



Dù sao sau khi cô kéo cô gái nhỏ từ trên lan can xuống thì cả hai cùng ngã trên mặt bê tông.



Thường thì chỉ có bố mẹ mói chú ý đến những chi tiết nhỏ không đáng nói này.



Mạnh Tư Duy vội vàng trả lời rằng cô ấy không ngã, không sao cả.



Lần trước cô bị thương do bình xịt hơi cay khiến một ngày không thể mở mắt được, cô cũng không nói cho mẹ cô. Mạnh Tư Duy biết mẹ cô sẽ đau lòng như thế nào nếu nhìn thấy khuôn mặt và kết mạc đỏ bừng của cô. Tuy nói trong quá trình rèn luyện thể chất ở trường cô cũng thường xuyên bị thương, nhưng nó không giống với hầu hết các va chạm trong công việc.



Mẹ Mạnh yên tâm sau khi nghe Mạnh Tư Duy nói rằng cô vẫn ổn, gọi một cuộc gọi video Wechat. Như thường lệ, mẹ Mạnh dặn cô ăn ba bữa đúng giờ, không được bỏ bữa sáng mỗi ngày nếu quá muộn, mấy tối nay trời lạnh không được đá chăn.



Mạnh Tư Duy rất hạnh phúc khi được nhắc nhở, đồng ý từng cái.



Cuối cùng, mẹ Mạnh nói nếu gặp được chàng trai thích hợp thì nên chú ý chút, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến công việc, tuổi cũng không còn trẻ nữa. Không phải con nói Chung Ý và Châu Vũ An sắp đính hôn sao. Trong cục các con trừ Châu Vũ An ra thì mẹ nhìn Mã Soái cũng không tệ lắm, nhập chức cùng năm với con, trông rất đáng tin.



Nghe xong Mạnh Tư Duy không nhịn được cười. Tuy rằng cô và Mã Soái đều là thanh niên độc thân cùng độ tuổi, nhưng cũng thật sự nghiêm túc không điện báo, chỉ có thể là đồng nghiệp và bằng hữu, tuyệt đối không thể là người yêu.



Thấy không nói được cô, mẹ Mạnh chỉ biết thở dài tắt điện thoại.



Mạnh Tư Duy quay lại trang chủ của Wechat, nhìn thấy một tin nhắn được ghim trong nhóm.



Nó đến từ nhóm Wechat của các bạn cùng lớp mà họ vừa thành lập, trong nhóm vừa thông báo một thông báo nhóm.



Mạnh Tư Duy cài đặt tắt thông báo tin nhắn nhóm, cũng chưa bao giờ tham gia cuộc trò chuyện của những người trong nhóm, bây giờ có thông báo trong nhóm nên cô nhấn vào xem, hoá ra là thông báo họp lớp.



Cô còn chưa đọc hết nội dung thông báo của nhóm, Chung Ý liền “vỗ” cô:



[Cậu nhìn thấy không, thực sự sẽ họp lớp.]



[Khách sạn Four Seasons lúc 18 giờ thứ bảy tới.]



Mạnh Tư Duy trả lời: [Vừa nhìn thấy.]



Cô định hỏi Chung Ý xem cô ấy có đi không, Chung Ý lập tức gửi cô: [Mình nói cho cậu biết, mình vừa lẻn vào một nhóm nhỏ.]



Mạnh Tư Duy: [Nhóm nhỏ?]



Chung Ý nói tên của mấy bạn học trước kia: [Là mấy người bọn họ lập.]



Mạnh Tư Duy hiểu, mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp được phân chia tốt xấu, một số người lập một nhóm nhỏ là điều dễ hiểu.



Chung Ý: [Những người trong nhóm đó đang thảo luận xem cậu có đi hay không.]



Mạnh Tư Duy: [?]



Chung Ý: [Mấy đứa dở hơi ở trong nhóm thảo luận rằng bây giờ cậu là người nổi tiếng, chắc chắn coi thường đám bạn học cũ này nên cậu sẽ không đi.]



[Còn nói bây giờ cậu xuất cảnh đều là giả vờ giả vịt, tức chết mình rồi, ngu ngốc, hèn hạ.]



Nghe xong, Mạnh Tư Duy cau mày.



Từ trước đến nay, cô thật sự không có coi mình là người nổi tiếng.



Cũng chưa từng thấy mình nổi tiếng liền có cảm giác vượt trội hơn những người khác.



Tức giận trong lòng tăng lên.



Chung Ý: [Cậu nói cậu đang làm nhiệm vụ, đừng đi, mặc kệ bầy loser kia.]



Mạnh Tư Duy lật xem lịch trình của mình.



Cô hít một hơi thật sâu.



Dù thế nào đi nữa, họ đều là bạn cùng lớp.



Cô tin rằng những lời đó chỉ là một số người nói, còn lại hầu hết những người khác dù sao cũng từng là bạn học cùng nhau trong ba năm.



Trước đây cô cảm thấy có thể đi hoặc không, nhưng bây giờ nếu cô không đi, hình như sẽ có nhiều điều để nói hơn.



Cô không muốn bị người khác cảm thấy cô nổi tiếng liền không nhận bạn học cũ.



Mạnh Tư Duy lại nghĩ tới những người đang nói về cô trong nhóm nhỏ kia, nhếch khóe môi: [Đi.]



[Không phải có những người luôn nói sau này nổi tiếng đừng quên bọn họ sao.]



[Lẽ ra bây giờ mình phải thừa nhận, không có quên bọn họ. Đẩy kính mắt. jpg]