Trái Tim Người Câm

Chương 11




(50)

Trần Thiên Dương không nói gì, duỗi tay cầm đi điện thoại, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu xóa tin nhắn. Phục Thành ngồi cạnh nhìn cậu biến thành một người điếc.

Đợi đến khi Trần Thiên Dương lướt đến mục tin nhắn để xóa tin mà Triệu Dương gửi đến, Phục Thành vẫn còn nhìn cậu. Trần Thiên Dương bèn vuốt lên di động, chuyển sang một giao diện khác.

Lạ kỳ, sao không thấy tin nhắn Triệu Dương gửi đến?

Trần Thiên Dương đang muốn xem tiếp thì một bàn tay thon dài đã đè trên điện thoại di động của cậu, một bàn tay khác xoay đầu cậu qua, buộc cậu đối diện với gương mặt không mấy vui vẻ của Phục Thành: “Sao em không nói gì?”

Em có nói được đâu.

Phục Thành híp lại đôi mắt đen kịt, bàn tay nắm cằm cậu trắng bệch ra: “Em hiểu hết tất cả, cũng biết anh thích em, đúng không?”

Trần Thiên Dương nuốt một ngụm nước miếng vì căng thẳng, không dám cử động.

“Thế tại sao không trốn tránh anh?” Phục Thành vừa hỏi vừa cúi sát đầu về phía cậu: “Vì cảm thấy anh là người tốt hay là vì thích anh?”

Chất giọng Phục Thành trầm thấp như là đang thương lượng với Trần Thiên Dương. Đầu lông mày đen của hắn hạ xuống, trong mắt tối dần.

Bởi vì bị bệnh mà mặt Trần Thiên Dương đỏ ửng lên, đôi mắt ướt át, như một con hươu bị hoảng sợ. Phục Thành nhìn thấy ánh mắt bối rối của cậu, bỗng dưng phát hiện vấn đề nằm ở đâu.

Trần Thiên Dương cực kì bị động. Người khác cho thì cậu nhận lấy, người khác muốn thì cậu cũng có thể cho tất cả những gì mình có. Cậu chẳng khác nào một con ốc sên nhát gan. Mặc cho người ta xách vỏ của cậu đi đâu, cậu cũng núp im bên trong, chẳng hề lộ mặt.

Phục Thành muốn hút thuốc nhưng không định buông Trần Thiên Dương ra. Thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ không biết mình sẽ bức ép Trần Thiên Dương đến được đến mức nào? Và em ấy có thể chịu đựng tới mức nào đây?

“Nói chuyện nào.” Ngón tay Phục Thành vuốt môi dưới cậu, khiến đôi môi vốn khô ráo tái nhợt biến thành sắc đỏ mọng quyến rũ.

Yết hầu Trần Thiên Dương đắng ngắt, đầu thì đau, Phục Thành còn sầm mặt doạ cậu.

Hầu kết nhúc nhích trượt lên trượt xuống, cậu đẩy tay Phục Thành ra, sau đó chỉ về phía mình, ngón tay cái và ngón tay trỏ tạo dáng nửa cung tròn chạm vào quai hàm một chút, cuối cùng thì trỏ vào Phục Thành.

Phục Thành quan sát Trần Thiên Dương, cậu cũng nhìn lại hắn, lòng thầm nhủ anh xem không hiểu thì bảo em phải nói ra sao?

Trần Thiên Dương cúi đầu đánh chữ trên điện thoại, Phục Thành bèn lấy nó đi. Cậu cảm thấy hắn không muốn trao đổi đàng hoàng với mình, bèn mím môi thật chặt, lúm đồng tiền má trái cũng lộ ra rõ ràng.

Đột nhiên Phục Thành chạm một cái vào mặt Trần Thiên Dương, mặt cậu đỏ rần lên, nghe thấy hắn nói: “Anh nhìn hiểu.”

Trần Thiên Dương nói “Em thích anh”.

Nếu không thích thì tại sao vẫn còn nhớ anh, muốn gặp anh? Nếu không thích thì tại sao bằng lòng ở bên anh?

Trần Thiên Dương không nghe được, không nói được, có thói quen nhẫn nhục chịu đựng, nhát gan, lại chẳng được thông minh, nhưng mà cậu không phải vừa câm vừa mù.

Bị Phục Thành nhìn mà căng thẳng quá, Trần Thiên Dương nhếch miệng ho khan một tiếng nhưng lại không phát ra âm thanh. Phục Thành bóp nhẹ cái miệng nhỏ còn chưa kịp ngậm lại, hôn chóc một cái.

Trần Thiên Dương chau đôi lông mày thanh tú, muốn đẩy Phục Thành ra, lại bị hắn giam vào lòng mà nhấm nháp thịt mềm trong khuôn miệng nóng ấm.

Lúc được buông ra, cậu hé đôi môi bị hôn đỏ mọng lên, ho khan dồn dập mà lại không hề có một tiếng động.

Phục Thành sờ cổ họng của cậu: “Sao lại không phát ra được chút âm thanh nào vậy?”

Khuôn mặt Trần Thiên Dương như bị thiêu đốt, phần gáy trắng như tuyết cũng ửng lên màu đỏ hồng.

Phục Thành nâng mặt cậu lên, hôn mỗi bên một cái: “Đi, chúng ta đến bệnh viện.”

Trần Thiên Dương như sắp nghẹt thở.

(51)

Ngày nào Tống Hân cũng nhàn cư vi bất thiện. Đêm đó gã đi tìm Phục Thành, hôm sau thì lái xe tới chỗ làm của Trần Thiên Dương – lần trước gã và Phục Thành đã từng đến.

Gã vẫn còn nhớ dáng vẻ Trần Thiên Dương trước đây. Lần trước gã nhìn từ xa thấy cũng không thay đổi mấy. Cậu vẫn trắng nõn thanh tú, đôi mắt vẫn ngập nước long lanh, sạch sẽ và xinh đẹp, chẳng trách Phục Thành liếc mắt một cái đã sa vào.

Phục Thành quý trọng Trần Thiên Dương, giấu cậu kín như bưng. Trong đám bạn bè của họ, ngoại trừ Tống Hân thì không ai biết đến sự tồn tại của Trần Thiên Dương cả.

Chầu chực ở bên ngoài đến giữa trưa, không thấy Trần Thiên Dương xuất hiện mà cũng chẳng thấy bóng xe Phục Thành, Tống Hân đoán Phục Thành đã xin cho người nghỉ việc rồi. Lúc gã toan gọi điện thoại thì trông thấy một thiếu niên hơi quen mắt xuất hiện ở cửa sắt lớn ngoài đơn vị của Trần Thiên Dương.

Trần Khoa Vũ nảy nở ra giống anh trai của mình đến ba phần mà một nửa của ba phần ấy nằm ở màu da. Cả khuôn mặt anh tuấn đều toát lên khí phách và sự táo bạo của tuổi mới lớn.

Tống Hân mở cửa xe đi xuống, vỗ vai Trần Khoa Vũ một cái: “Nít ranh, lạc đường à? Đây không phải cục cảnh sát đâu.”

Trần Khoa Vũ bất nhẫn nhìn người đàn ông khó hiểu này. Tuy rằng cậu quên mất tướng mạo Tống Hân, thế nhưng chiếc bông tai chói mắt lại nhắc nhở cậu đây chính là cái người ba năm trước!

Trước đây cậu ta cảm thấy đám Tống Hân không giống người tốt, hiện tại đã hiểu thêm những chuyện khác, đôi mắt lập tức phóng ra lửa giận: “Là anh! Anh đến tìm anh trai tôi à? Anh muốn làm gì?”

Đôi mắt Tống Hân sáng lên. Gã nhìn sang cửa chính: “Anh của cậu? Tôi còn nhớ anh của cậu. Cậu ta trắng nõn ra ấy nhỉ, bây giờ ở đây à?”

Trần Khoa Vũ đanh mặt, chẳng nói chẳng rằng kéo sềnh sệch Tống Hân đi. Cậu ta kiếm một góc đường vắng vẻ, châm thuố hút như ông cụ non: “Anh đến đây làm gì?”

Tống Hân sửa lại ống tay áo hơi nhăn do bị chàng bấu víu: “Nít quỷ, tôi mới là người hỏi cậu đó. Tôi vừa lên tiếng chào hỏi thì cậu đã kéo tôi tới đây rồi.”

Trần Khoa Vũ đánh giá gã bằng ánh mắt soi mói: “Đừng để tôi thấy anh xuất hiện gần anh trai tôi.”

Tống Hân nở nụ cười, híp lại đôi mắt tỏ vẻ khinh bỉ, đánh thẳng vào tự tôn cao quý của thiếu niên: “Thiếu niên, có phải cậu cả nghĩ quá rồi không?”

Trần Khoa Vũ chỉ thẳng vào gã: “Tốt nhất là như vậy.”

Trần Khoa Vũ đi rồi, Tống Hân phủi vai mình, lấy điện thoại gửi cho Phục Thành một tin nhắn: “Cậu chủ Phục, con đường phía trước gồ ghề, ngài nhớ cẩn thận.”