Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 23: 23: Công Chúa Mất Nước






Edit:
Beta: Lạc
“Trương Linh?” Trong mơ hồ, tôi nghe được tiếng Ly Thiên Thu gọi tên mình.

Mở mắt ra, quả nhiên tôi nhìn thấy Ly Thiên Thu đang ngồi ở mép giường, trong tay cầm một cốc nước nóng và một hộp thuốc.
“Tỉnh rồi, cậu trước tiên cứ uống thuốc cái đã.”
“Vì sao tớ phải uống thuốc?” Tôi hỏi cậu, nhưng khi nghe thấy cái giọng khàn khàn, thanh quản đau rát với cái đầu nóng bừng, tôi không thể không xích lại gần để uống thuốc.
Ly Thiên Thu đặt đồ lên đầu giường, đỡ tôi ngồi dậy.

Cậu xé vỏ hộp thuốc, lấy từ bên trong ra vài viên thuốc đặt lên tay tôi, lại đưa nước ấm cho tôi uống.
Tôi bỏ mấy viên thuốc vào miệng rồi nhanh chóng uống nước ấm.

Sau khi Ly Thiên Thu thu dọn đồ đạc xong, cậu dìu tôi nằm xuống nghỉ ngơi, còn cậu đi nấu một ít cháo.
Rất nhanh sau đó, Ly Thiên Thu bưng một tô cháo còn nóng hầm hập vào phòng.

Cậu ngồi xuống mép giường, khẽ thổi làm nguội cháo và đút cho tôi.
Tôi hé miệng, nuốt muỗng cháo nóng hổi xuống.

Mỗi khi nuốt thứ gì đó thì cổ họng của tôi lại đau rát, cho nên tôi chỉ ăn hai muỗng cháo rồi thôi.

Ly Thiên Thu nhíu mày, bỏ chén xuống hỏi tôi: “Mấy ngày nay cậu làm cái gì? Làm sao mà lại đau thành như thế này? Cậu thức suốt đêm? Chẳng phải tớ đã nói với cậu, tuyệt đối không thể thức đêm.

Thế mà cậu lại chẳng bao giờ nghe lời.

Giờ cậu bị bệnh như thế, khó chịu như thế, cậu đã biết sai chưa?”
Tôi lo sợ nhìn cậu ấy, nói: “Tớ không có thức đêm.

Tớ gặp ác mộng.” Có lẽ là do tôi xuyên không nên thân thể của tôi không chịu nổi.
Đương nhiên, Ly Thiên Thu không tin lời tôi nói.

Khuôn mặt tuấn tú của cậu tất nhiên là sẽ không chịu nghe một lời giải thích nào từ tôi rồi.
Cậu giúp tôi đắp chăn.

Lúc cậu chuẩn bị bưng tô cháo rời đi, tôi bỗng nhiên nói với cậu: “Ly Thiên Thu… tớ xin lỗi.”
Tôi để thị vệ đi theo trông giữ Lê Thiên, không cho phép hắn vào kinh thành một bước.


Mặc dù tôi thực sự có thể cứu vớt vận mệnh của hắn nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi.

Vẻ mặt lạnh lùng của Ly Thiên Thu đột nhiên tan biến.

Cậu bước tới, cong lưng hôn lên trán tôi một cái.

Tôi lấy tay đẩy cậu ra, nói: “Tớ bị bệnh, cậu đừng đứng gần quá.”
Cậu ấy đặt cái tô lên đầu giường, với tay ôm lấy tôi, thấp giọng thì thầm: “Đừng để bị ốm nữa, nghe tớ.”
Tôi bị bệnh hai ngày, suốt ngày cứ lảo đà lảo đảo, cái gì cũng không làm nổi nên Ly Thiên Thu đặc biệt xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc tôi.
Tôi nằm trên sô pha, mắt lim dim, nhìn cậu bận rộn trong chiếc tạp dề.

Cậu ấy hết lau sàn đến lau cửa sổ, rửa rau, nấu cháo.
Tôi nhìn một hồi thì bật cười, nói: “Cậu thật giống một bà mẹ già.” Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều như một bà mẹ già.
Ly Thiên Thu buông cây lau nhà xuống, đi đến phía tôi.

Tôi cho rằng cậu giận, vội mở miệng giải thích: “Tớ đang ca ngợi cậu mà.”
Ly Thiên Thu xụ mặt, bế tôi trở về phòng ngủ.
Tôi ở trong phòng nằm một hồi thì Ly Thiên Thu bưng một tô cháo nóng đến.

Tôi vẫn như cũ, chỉ ăn hai muỗng rồi thôi.
Sắc mặt Ly Thiên Thu có chút không tốt, cậu kéo tay tôi, muốn tôi ăn nhiều thêm chút.

Tôi nhìn cậu ủy khuất nói: “Ăn không vô, khó chịu.

Ăn nữa sẽ nôn.”
Ly Thiên Thu vươn tay sờ sờ trán tôi, sắc mặt cậu trông khá khó coi.

Cậu nâng tôi dậy rồi nói: “Đi bệnh viện xem sao.”
Tôi vội đẩy cậu ra: “Không đi, ghét nhất là nơi đó.”
Ly Thiên Thu không để ý đến sự phản kháng của tôi.

Cậu lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo khoác rồi khoác lên người tôi, trực tiếp cõng tôi ra khỏi nhà.
Tôi dựa vào lưng cậu, mơ mơ màng màng, chưa đến bệnh viện tôi đã thiếp đi rồi.
Tôi không biết bản thân đã ngủ trong bao lâu, bỗng nhiên sực tỉnh lại, nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh, tôi hoảng sợ, vội ngồi dậy, hoảng loạn hét: “Ly Thiên…”

Tôi chợt nhìn thấy Lê Thiên đang ngồi ở bên cạnh tôi.

Tứ phương tám hướng đều là rừng cây, tôi đang nằm trên những chiếc lá mềm xốp.
“Lê Thiên!” Tôi kinh hoàng hô một tiếng, “Chỗ này là thế nào? Sao ngươi lại ở đây?”
Lê Thiên nhìn tôi, hắn ngẩn ra hồi lâu, tựa hồ cũng không nghĩ tới tại sao hắn lại ở chỗ này.

Đột nhiên hắn bắt lấy tay tôi, gấp gáp nói: “Tam công chúa, ngươi tới tìm ta.

Chung quy là ngươi không nỡ lòng buông ta có phải không?”
“Ta… không phải.

Ngươi không phải rời kinh thành sao?” Tôi giật mình kêu lên.
Tôi nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa có đạo cô am, sư thái đứng ở đó nhìn tôi cười.
Lê Thiên vội che mắt tôi lại: “Đừng nhìn, đừng đi.”
Đột nhiên hắn ôm chầm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lồng ngực.

Tôi cảm thấy bản thân sắp bị bộ ngực rắn chắc đó ép chết, quả thực là tôi đang bị ôm đến thở không nổi.
Hắn nói với tôi: “Đừng xuất gia.

Đừng nói gì liên quan đến duyên phận.

Nếu ta có làm gì sai, ngươi cứ việc nói, ta nhất định sẽ sửa.”
Tôi bị hắn ôm đến nỗi hô hấp có chút khó khăn.

Tôi dùng sức đẩy hắn ra, đẩy không nổi liền dùng chân đã.

Thân mình Lê Thiên cứng đờ, hắn nhanh chóng buông tôi ra, chăm chú nhìn về phía chân tôi.
Tôi giật mình, không rõ vì sao mà chân tôi lại có tri giác.
Lúc này, tôi nhìn thấy Ly Thiên Thu đang tìm tôi ở cách đó không xa.

Sương mù mênh mông che khuất tầm nhìn khiến tôi không thể nhìn rõ mặt nhưng tôi có thể biết được đó là Ly Thiên Thu.
Tôi vội chạy đến chỗ Ly Thiên Thu.
Đột nhiên Lê Thiên nắm chặt tay tôi.


Tay của hắn lạnh như băng, tựa như một cái kìm sắt lạnh buốt.
“Nam nhân kia là ai?”
Tôi quay đầu lại nhìn Lê Thiên, rồi lại nhìn về phía Ly Thiên Thu.

Tôi sững sờ, tại sao hai người họ lại xuất hiện ở đây ?
Tôi chỉ về phía Ly Thiên Thu, nói với Lê Thiên: “Nam nhân kia là người yêu của ta.”
“Người yêu?” Lê Thiên nhìn chằm chằm tôi, thanh âm lạnh lùng: “Tam công chúa xem ta là gì thế? Chẳng lẽ tam công chúa là người thích đùa giỡn tình cảm người khác như vậy sao?”
“Từ từ! Ngươi đang nói cái gì? Ta từ khi nào mà đùa bỡn tình cảm của người khác?”
Con ngươi Lê Thiên dao động kịch liệt.

Sắc mặt hắn tái nhợt, bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.
Hắn hôn tôi một cách điên cuồng, hắn cắn môi tôi khiến máu tươi lập tức tràn ra cả khoang miệng.
Tôi chưa từng bị người khác làm vậy.

Bị hắn cưỡng hôn, tôi sững sờ hồi lâu, sau đó liền dùng sức đẩy hắn ra.
Lê Thiên gắt gao ôm lấy tôi, dù tôi có đẩy như thể nào cũng không thể thoát khỏi hắn.

Tôi khó thở, bất lực mà cắn hắn, đá hắn.
Lê Thiên sau đó bị tôi đá văng ra, đầu của hắn đụng phải thân cây.

Cú va chạm đó khiến hắn nhất thời choáng váng.
Hắn ngơ ngẩn sờ sờ ót rồi dùng ngón tay lau đi vết máu trên môi, lẩm bẩm nói: “Không đau… là mơ sao?”
Tôi trừng mắt hắn, nói: “Cái gì mơ? Cưỡng hôn người khác, thật quá đáng.”
Lê Thiên hình như không nghe thấy lời tôi nói, hắn muốn đến gần tôi nhưng lại phát hiện thân thể hắn đang chậm rãi trở nên trong suốt.

Hắn ngẩn người, vừa định mở miệng thì liền biến mất.
Tôi lắp bắp kinh hĩa, sau đó phát hiện thân thể tôi cũng dần trở nên trong suốt.
“Tam công chúa! Mau tỉnh lại! Bọn phản quân đang đến.” Một thanh âm nôn nóng đánh thức tôi.
Tôi mở mắt, không thể phân biệt nổi cái nào là mơ cái nào là thực.

Vẫn đang mờ mịt nằm trên giường.
Một sư cô nhấc tôi dậy, sau đó cõng tôi đi.
Lúc này kí ức mới bắt đầu mạnh mẽ xông vào trí não tôi.
Tôi đã ở đạo cô am một tháng.

Một tháng trước, tôi hộ tống đưa Lê Thiên ra khỏi kinh thành.

Cửu công chúa đối với Lê Thiên có chấp nhiệm rất nặng, một hai phải tìm được Lê Thiên.
Bởi vì thời điểm tôi đưa Lê Thiên ra khỏi kinh thành đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng nên trong một thời gian Cửu công chúa không thể tìm ra hắn.
Mà Cửu công chúa vốn không phải là một người nhẫn nại.


Một khi nàng nóng lên thì sẽ không nghĩ đến hậu quả, nhất định dùng hết thảy thủ đoạn để đạt được mục đích của chính mình.
Nhị vương gia đã có ý định tạo phản từ lâu.

Hắn lợi dụng Cửu công chúa như một quân bài để thâu tóm quyền lực.

Mấy năm gần đây, hắn luôn xúi giục Cửu công chúa trộm lệnh bài cho hắn, còn xúi cửu công chúa giết chết một số đại thần quan trọng trong triều.
Hoàng thượng lại là người không có đầu óc, cũng như lập trường.

Hắn vô cùng sủng Cửu công chúa.

Mấy năm nay, Cửu công chúa đã giúp người ngoài bí mật thâu tóm giang sơn của hắn nhưng hắn chẳng mảy may biết gì.

Đương nhiên cũng từng có những vị đại thần khuyên Hoàng Thượng, bảo Nhị vương gia có dã tâm.

Nhưng cửu công chúa lại nói tốt Nhị vương gia trước mặt Hoàng Thượng nên hắn không tin.

Không lâu sau đó, cửu công chúa đã lấy đủ loại tội danh để xử trảm các vị đại thần kia.
Lúc này đây, Lê Thiên mất tích.

Nhị vương gia thề non hẹn biển sẽ giúp cửu công chúa tìm ra Lê Thiên, chỉ cần nàng đưa Hoàng Thượng đi ra ngoài giải sầu.

Cửu công chúa không chút do dự mà đáp ứng, không hề nghĩ đến việc đến lúc nàng và Hoàng Thượng hồi cung, giang sơn này đã đổi chủ.
Nhị vương gia muốn nhổ cỏ tận gốc nên hắn bày mưu giết Cửu công chúa, Hoàng Thượng.

Và ngay cả tam công chúa đã xuất gia cũng không tha.
Vì thế bọn phản quân liền đến đạo cô am.

Nhóm sư bởi vì đã biết trước tin tức cho nên đã giúp tôi chạy thoát trước.
Tôi dựa vào lưng của tiểu đạo cô, sững sờ một hồi lâu.

Tôi không thể ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà quốc gia này đã thay đổi triều đại.
Tôi không còn quá chú tâm vào giấc mơ kì quái kia nữa mà cố gắng nghĩ cách chạy trốn.
Tôi nói với tiểu đạo cô: “Bọn phản quân muốn giết ta, nếu ngươi ở cùng ta thì ngươi sẽ bị liên lụy.

Mau đi đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Đây là một chương chuyển tiếp.

Chương sau Lê Thiên sẽ xuất hiện.
Nhân tiện, những gì xảy ra trong khu rừng là giấc mơ của nữ chính.