Trái Tim Máu

Chương 24: Sora! tạm biệt




Sora mỉm cười nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, dường như vết thương quá nặng khiến Chiro không thể cử động nổi người chỉ hướng ánh mắt lạnh băng nhìn cô.

“Cô đã biết lỗi lầm của cô chưa? Thật ngu ngốc khi tin tưởng tôi!”

“…”

“Sao hả? Ngạc nhiên lắm phải không? Tôi nói cho cô nghe, kẻ đẩy cô va vào Maria là tôi. Kẻ đẩy cô xuống biển cũng là tôi, kể cả lần tôi gặp cô cũng là do tôi sắp đặt. Tất cả đều do tôi làm!”

“Tại sao?”

Chiro khẽ lên tiếng. Tại sao lại lừa cô? Tại sao lại lừa dối tình bạn của cô? Cô đã từng rất coi trọng Sora nhưng cô ấy lại không coi trọng cô.

“Tại sao ư? Vì đây là nhiệm vụ của tôi! Cô nghĩ giữa hai chúng ta tồn tại thứ gọi là tình bạn sao? Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Tôi chưa bao giờ coi cô là bạn, chưa bao giờ!”

“Chưa bao giờ ư?”

“Đúng đáng lẽ tôi định cho cô thưởng thức tình bạn ngọt ngào này thêm một chút nhưng cô lại đụng đến người con trai tôi yêu. Cô có biết tôi yêu cậu ấy từ lâu rồi không? Cô có biết tôi làm mọi việc vì cậu ấy không? Cô, chính cô là kẻ cản trở tình cảm của tôi và cậu ấy. Tôi hận cô!”

“Cắt ống thở đi!”

“Cái gì?”

“Chẳng phải cô nói là cô hận tôi sao, vậy cắt ống thở đi tôi sẽ chết và cậu ta sẽ là của cô mãi mãi.”

“Của tôi sao?”

Sora sững người nhìn Chiro. Kin sẽ là của cô mãi mãi nếu cô giết Chiro sao? Sora ở cùng Chiro đã lâu ít nhiều cũng có tình cảm nhưng nếu so với tình cảm của cô dành cho Kin thì cũng chỉ là một cơn gió lướt qua. Sora từ từ tiến lại gần Chiro rút ra một con dao và giơ trước mặt cô. Chiro từ từ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi ra.

*****

Đùng… đùng…

Tiếng sấm vang lên báo hiệu cơn mưa sắp tới, mọi người đều chạy đi tìm chỗ tránh mưa chỉ còn mình Sora bước trên đường. Cô đã giết cô ấy, cô đã giết người bạn đầu tiên của mình nhưng tại sao cô lại không cảm thấy ân hận? Đầu cô lúc này trống rỗng muốn khóc nhưng không thể khóc được. Cô nói ghét Chiro nhưng không hiểu sao khi cắt ống thở tim lại đau nhói.

“Tôi đã từng cho cô một cơ hội!”

Một giọng nói vang lên khiến Sora giật mình. Cô sợ hãi quay lại đập vào mắt cô là đôi mắt lục bảo lạnh lùng.

“Yuki?!”

“Ngạc nhiên lắm phải không? Tất cả chỉ là lừa cô thôi!”

Chiro mỉm cười nhắm mắt nhớ đến sự việc hôm qua.

------------------------

Đoàng.

Viên đạn sượt qua tóc cô ghim vào bức tường đằng sau.

“Tại sao?”

“Tôi đâu phải kẻ ngốc!”

Kin lạnh nhạt thu súng lại.

“Tôi có thể nhờ cậu một việc không?”

“Có thể.”

“Đóng với tôi một vở kịch!”

-----------------------------------------

Sora kinh ngạc lùi lại. Cô cứ nghĩ mình lừa được họ hóa ra cô mới chính là kẻ bị lừa. Hóa ra từ trước đến giờ cô luôn cho mình là kẻ nắm giữ cuộc chơi nhưng sự thật lại chính là nạn nhân.

“Cô biết rồi vì sao vẫn đóng kịch với tôi?”

“Vì cô giống một người, tôi nợ cô ấy.”

Chiro hướng đôi mắt nhìn lên bầu trời sau đó nhìn về phía Sora. Cô ta sợ hãi khẽ lùi lại.

“Yuki, cậu tha cho tớ đi! Tớ sẽ không bao giờ làm thế nữa.”

Sora khẩn hoảng cầu xin. Không, cô chưa muốn chết cô còn chưa thổ lộ tình cảm với Kin. Cô không thể chết!

“Rất tiếc, từ lúc cô cắt sợi dây ống thở cũng giống như cắt đứt tình bạn hai ta mãi mãi không có từ tha thứ!”

Chiro nhìn Sora đầy khinh bỉ. Sora cố nở một nụ cười trấn an bản thân.

“Cô không thể giết tôi đâu! Đừng quên tôi là người của đức vua Stomwindy. Cô không thể làm gì tôi được đâu.”

“Ông ta không quan tâm sống chết của cô thế nào đâu! Cô chỉ là quân cờ trong tay ông ta thôi.”

“Sao… sao cô biết!”

“Cô cũng biết mà!”

Chiro cười nhạt. Sora còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy hông mình đâu nhói. Máu bắt đầy tuôn ra nhuộm đỏ chiếc áo trắng của cô. Sora sợ hãi ngã xuống đất.

“Miki, chị có thể đi.”

“Công nương, không có việc gì chúng tôi đi trước.”

Miki cúi đầu rồi bỏ đi. Chiro vẫn đứng đấy vẫn nhìn Sora chằm chằm.

“Yuki, mình đau lắm! Cậu mau cứu mình đi!”

Sora nhìn máu chảy càng nhiều hốt hoảng cầu xin Chiro. Cô không muốn chết!

“Nếu là Yuki, nhất định cô ấy sẽ cứu cậu nhưng tôi lại là Chiro.”

Chiro thì thầm rồi quay lưng bỏ đi.

Rào… rào.

Những hạt mưa nặng nề rơi xuống Sora ngước lên nhìn bầu trời. Đúng vậy, nếu là Yuki cô ấy sẽ không bỏ cô, cô ấy sẽ đến đỡ cô dậy và lo lắng sau đó lại trách móc cô. Chợt một bóng dáng đứng trước mặt cô, bóng dáng mà cô hằng mơ ước.

“Là anh phải không? Anh sẽ cứu em chứ!”

Khuôn mặt lấm lem bùn của Sora trở nên vui mừng. Nhất định Kin sẽ cứu cô, cậu ấy sẽ cứu cô như hồi còn nhỏ sẽ đưa khăn cho cô.

“Kinh tởm!”

Đôi mắt màu bạc không thèm nhìn cô một cái, Kin lạnh lùng bỏ ra một câu khiến Sora chấn động. Cô nhìn bóng người con trai khuất sau làn mưa trái tim như vỡ thành trăm mảnh. Đó là câu nói đầu tiên Kin dành cho cô nhưng không hiểu sao cô không hề cảm thấy vui mừng. Chẳng phải cô từng ao ước Kin nói chuyệ với cô dù chỉ một lần thôi sao. Cô sai rồi! Cô đã sai khi đánh đổi tình bạn để rồi mất tất cả. Cô đã sai khi nghe theo lời của Robert. Rốt cuộc cô làm những việc này để làm gì chứ? Đây vốn không phải cổ tích, cô không phải lọ lem Kin cũng không phải là hoàng tử ấm áp. Trên thế gian này vốn chẳng ai yêu thương cô!

“Sora, đến đây. Trong mắt mẹ con mãi mãi là nàng công chúa mà!”

“Ba! Mẹ!”

Sora kêu lên. Đúng rồi, vẫn còn có họ, họ nhất định sẽ không bao giờ rời bỏ cô, mãi mãi là như vậy! Mẹ ơi chờ con!

*****

Chiro bước đi dưới cơn mưa như một kẻ vô hồn.

“Chiro!”

Một giọng nói ấm áp vang lên khiến cô giật mình. Một chàng trai chạy lại gần đưa chiếc ô xanh lam che cho cô.

“Bluesky!”

“Em sao vậy? Sao lại đi dưới mưa? Nhỡ bị cảm thì sao?”

“Em đã giết cô ấy! Em đã giết người mà em coi là bạn thân!”

Chiro nở một nụ cười chua chát. Sky sững sờ nhìn cô sau đó khẽ ôm cô vào lòng.

“Đừng có cười khi bản thân em muốn khóc!”

“Tại sao? Tại sao cơ chứ? Nếu như cô ấy không cắt đứt sợi dây đấy em đã có thể tha thứ cho cô ấy! Vì sao cô ấy lại lừa dối em?”

Chiro bật khóc, nước mắt hòa cùng với mưa thấm đẫm chiếc áo sơ mi của Sky nhưng anh mặc kệ vẫn ôm chặt cô vào lòng vì anh biết cô đang cần anh hơn bao giờ hết.

Chiro vẫn tiếp tục khóc, cô không hề buồn nhưng lòng lại rất đau. Cô biết cô đã mất một thứ quan trọng là tình bạn. Cô cũng biết tình bạn là thứ khiến cô có cảm giác vui vẻ hạnh phúc đến vô cùng nhưng cũng là thứ làm cho cô gục ngã và bỏ cuộc. Cô tự hỏi là tại cô sai hay là tại cô ấy sai. Phải chăng cô đã quá ngốc?

“Yuki, hai chúng ta sẽ cùng nhau đi đến thiên đường tuyết trắng nhé!”

Giả dối!

“Yuki, cậu làm mình lo lắng lắm!”

Giả dối!

“Yuki, xin lỗi cậu.”

Giả dối!

“Yuki, tớ muốn mãi mãi là bạn cậu!”

Giả dối, tất cả đều là giả! Tất cả mọi thứ từ ánh mắt đến nụ cười đều không thật.

“Tôi chưa bao giờ coi cô là bạn tôi hận cô!”

Sora, tạm biệt!

*****

“Chà, vậy là con bé Freya đã chết? Hừ dù sao nó cũng là một quân cờ của ta nên có chút hơi tiếc!”

“…”

“Con bé quả là si tình nhưng thật tiếc là những kẻ si tình thường có kết cục bi thảm phải không, Sky?”

Robert mỉm cười nhìn người con trai đang đứng gần cửa sổ, ánh mắt của cậu đầy buồn bã. Những giọt mưa vẫn cứ rơi giống như những giọt nước mắt của người con gái ấy!