Chuyện Thôi Thái Dạ rốt cuộc vì sao muốn trêu chọc bạn thân
của mình, Dung Tiểu Ái không có ý định tìm hiểu đến cùng. Thực ra quá trình
không quan trọng, điều cốt yếu là kết quả.
Nghĩ đến thực lực, gia thế của Thôi Thái Dạ, tâm trạng Tiểu
Ái càng vui vẻ. Đối với một sinh viên năm tư vẫn còn non nớt như cô, việc không
cần phải hi sinh nhan sắc, mà vẫn có thể đạt được mục đích, chính là miếng bánh
béo bở từ trên trời rơi xuống. Lúc này câu thành ngữ “Tái ông thất mã”[1] thật
hợp với cô. Lúc đầu nghe bố cô nói, Dung Kỳ quay về sẽ đến thăm cô trước, nhưng
cô thật sự không lường mọi chuyện về sau lại phát triển đến mức này. Bây giờ
ngẫm nghĩ lại, có lẽ cô không nên quá tính toán chi li với Dung Kỳ, nói không
chừng còn có được quan hệ tốt với anh ấy, sau này có thể gặp được càng nhiều
bạn có địa vị của anh ấy hơn.
[1] “Tái ông thất mã”:
Việc tưởng may hóa rủi, việc tưởng rủi hóa may, họa phúc khôn lường.
Sau khi được Thôi Thái Dạ đưa về trường, Tiểu Ái nhanh chóng
tẩy trang, gấp rút rời khỏi trường trước khi Tư Nhã nghe thấy tin mà tức tốc
chạy tới hỏi han. Để biểu thị thành ý của mình, lần đầu tiên cô không rong chơi
ở bên ngoài, lúc về tới nhà mới chỉ bốn giờ ba mươi phút, căn nhà chìm trong
yên tĩnh, trong gian bếp kiểu mở, Dung Kỳ toàn thân mặc đồ đen, đang chuẩn bị
thức ăn cho bữa tối.
Dung Tiểu Ái nhìn chăm chú vào tấm lưng thẳng tắp, trong đầu
đột nhiên hiện lên cụm từ đôi vợ chồng, cô đứng dựa vào góc tường cười khúc
khích.
Bỗng một ánh mắt lạnh lùng lướt tới: “Hôm nay về sớm vậy?”
“Vâng, buổi chiều không có tiết học, em tập khiêu vũ rồi về
sớm một chút.” Cô tiện tay vứt cặp xuống, vắt tay sau lưng bước vào trong nhà bếp,
giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Anh! Hay để em giúp anh nhé?”
“Em giúp anh?” Dung Kỳ dừng tay, hàng lông mày thẳng khẽ
nhướng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên đôi má anh những
mảnh vụn màu vàng óng ánh. Cảnh tượng này, phảng phất giống như cảnh trong
những bộ phim thần tượng. Trong không gian, thoang thoảng mùi hương của nước
dưỡng cạo râu, mùi sữa tắm nhẹ nhàng và mùi hương trên người Dung Kỳ. Thứ mùi
đó không giống với mùi nước hoa Eau de Cologne quyến rũ của Thôi Thái Dạ, mà
giống như mùi của cánh rừng sau cơn mưa, sạch sẽ, mát mẻ và trầm lắng.
“Anh xem thường em quá rồi! Mặc dù nấu ăn không phải là sở
trường của em, nhưng rửa bát thì em biết làm mà!” Tiểu Ái cười híp mắt, chớp
chớp hàng mi tựa như cánh bướm đang nhảy múa.
Dung Kỳ không nói gì, nhường lại cho cô vị trí bồn rửa bát.
Tiểu Ái xắn tay áo, bắt đầu tập trung rửa bát. Trong phòng bếp nhất thời chỉ
nghe thấy tiếng nước chảy, cho đến khi Dung Kỳ cất tiếng: “Trước khi anh quay
về, có phải em sống cùng một người khác?” Câu hỏi đó như tạt một gáo nước lạnh
lên người, cổ họng Tiểu Ái lập tức co lại giống như chim cút, người cứng đờ như
máy móc quên tra dầu.
Cô hoảng sợ ngoảnh đầu lại, Dung Kỳ lúc này vẫn chuyên tâm
rắc gia vị lên miếng thịt bò, như thể câu nói vừa rồi không phải thốt ra từ
miệng anh.
“Anh, anh đang nói gì vậy?” Điều đầu tiên trong kế sách bảo
toàn tính mạng là giả ngốc, dù có đánh chết cô cũng không thừa nhận.
“Trưa nay cậu ta đến đây, nói có đồ để quên.” Dung Kỳ lạnh
lùng nói tiếp.
Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống từ đầu Tiểu Ái, ngay cả đến
đầu ngón chân cô cũng bắt đầu run lên cầm cập. Không ngờ con bé Tư Nhã lại đoán
đúng. Anh chàng khoa Mỹ thuật thực sự chạy đến đây gây chuyện. Hỏng rồi, hỏng
rồi! Trong đầu Tiểu Ái lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ khát khao mặt đất dưới
chân bất thình lình sụt lún, để cô có thể biến mất trong nháy mắt.”
“Anh...” Tiểu Ái kêu lên tội nghiệp: “Anh đừng có nghe người
ta nói nhảm, em làm sao có thể cùng anh ta sống chung, anh ta chỉ là khách thuê
phòng mà thôi!”
Dung Kỳ không lên tiếng, thu dọn gia vị và thịt bò sang một
bên, tiến đến bồn rửa chén rửa tay kĩ càng rồi lau sạch, cuối cùng mới đưa ánh
mắt về phía cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, ở khoảng cách gần thế này, Tiểu Ái
phải ngẩng cổ lên mới có thể đối diện với anh. Đôi mắt màu trà lạnh lùng lúc
này sâu không nhìn thấy đáy, cô hoàn toàn không thăm dò được một chút thông tin
gì từ đó, chỉ đành cắn môi giả bộ đáng thương.
“Hiện giờ anh đang ngược đãi em à?” Anh lạnh lùng cất tiếng
khiến Tiểu Ái cảm nhận rõ ràng có một sức ép vô hình đang đè nén: “Anh có tháng
nào quên không cho em tiền sinh hoạt không? Hay là không cho tiền nộp học phí ở
trường?”
Tiểu Ái mếu máo: “Không có...”
“Đã biết không có, vì sao em còn hao tổn công sức đi kiếm
tiền?”
Tiểu Ái không dám tiếp tục nhìn Dung Kỳ, chỉ cúi đầu nghẹn
ngào: “Nhưng nhiều lúc tiền vẫn không đủ mà...”
“Vì thế, đây chính là nguyên nhân em tùy tiện tìm một người
con trai sống cùng à? Sống chung cùng nhau, nấu ăn cùng nhau? Nếu như đây chính
là cuộc sống lí tưởng mà ban đầu em nói với anh, thì mời em lập tức thu dọn đồ
đạc quay về thành phố Z! Đừng lãng phí thời gian, tiền bạc và tinh thần của anh
nữa!” Giọng anh càng lúc càng lạnh lùng, lại cực kỳ sắc bén.
Đúng vậy, từ trước đến nay, tất cả những việc cô làm đều bị
anh xem thường. Mặc dù họ là anh em, cùng sống chung dưới một mái nhà, mặc dù
anh đảm nhận tất cả phí sinh hoạt của cô, nhưng anh xưa nay vẫn luôn coi thường
cô. Không! Không chỉ riêng cô, ngay cả bố mẹ, họ đều là những người thân của
anh, anh cũng không thích bất kì một ai. Mặc dù anh chưa hề nói, và luôn làm
tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người anh trai nghiêm khắc,
nhưng cô cứ thấp thoáng cảm nhận, những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.
“Em nói lại một lần nữa. Em không cùng nam sinh sống chung,
bọn em chỉ là sống cùng một nhà, hai người hai phòng, không tệ hại như những gì
anh nói.” Ánh mắt và giọng điệu của Dung Kỳ, khiến Tiểu Ái không chịu được phải
vùng lên phản bác: “Anh, nếu anh vẫn hi vọng em coi anh là anh trai, vậy thì
xin anh hãy tôn trọng em một chút! Em không quan tâm anh có ghét em hay không,
nhưng có một điều xin anh nhớ rõ, em là em gái của anh, đó là sự thực không thể
nào chối cãi được. Trên người anh và em chảy chung một dòng máu, anh ghét em,
cũng chính là ghét bản thân mình. Em biết, từ nhỏ đến lớn, bất kì mặt nào em
cũng không bằng anh. Học không giỏi, lại không nghe lời bố mẹ, từ sáng đến tối
chỉ biết gây chuyện rắc rối, luôn phải cần anh giúp em giải quyết hậu quả, thậm
chí còn khăng khăng cố chấp chạy đến thành phố này. Em biết anh thấy phiền,
nhưng anh có hiểu tâm trạng của em không?” Cô nhìn anh, chầm chậm lùi về phía
sau một bước: “Anh có biết em vì không muốn anh phiền muộn, đã cố gắng nhiều
như thế nào để thay đổi bản thân. Vì biết anh trở về, em thậm chí đuổi cả anh
chàng vô tội đó ra khỏi cửa. Em bắt ép bản thân phải quét dọn phòng sạch sẽ.
Nhưng anh vẫn không vừa ý, còn trách này trách nọ. Nếu cái gì anh cũng không
vừa lòng, vậy từ nay về sau, anh không cần phải cưỡng ép bản thân mình nữa!”
Cô hít một hơi thật sâu, giống như phải dùng toàn bộ sức lực
để nói: “Em sẽ dọn đi, em sẽ kiếm tiền trả lại cho anh. Em đã tròn hai mươi
tuổi, đừng nói là anh, ngay cả bố mẹ cũng không thể tùy ý ràng buộc cuộc sống
của em. Sau này, cuộc sống của em sẽ do em tự mình làm chủ.” Nói xong, Tiểu Ái
đưa tay kéo băng đô tóc ra, mái tóc xoăn dài buông xuống: “Em không thích cột
tóc, không thích ăn mặc giản dị, không thích quần jean áo phông, càng không
thích màu trắng thuần khiết. Em sùng bái trào lưu thời trang, bốn năm đại học
không trang điểm tuyệt đối không bước ra khỏi nhà. Em ghét sự ngăn nắp và sạch
sẽ, em thích trong nhà lộn xộn. Em cũng không phải là loại con gái khôn khéo,
đoan trang, em thích xe thể thao, hàng hiệu, tiền bạc, và cả trai đẹp nữa. Tất
cả những thứ mà anh coi thường lại là những điều mà em thích nhất.”
Chiếc băng đô bị cô ném xuống nền nhà, Dung Kỳ nhìn Tiểu Ái
chằm chằm, trong đáy mắt anh như có ngọn lửa cháy bùng lên nhưng ngọn lửa ấy
lại lạnh buốt đến tận xương. Hai kiểu nhiệt độ tương phản bao bọc lấy Tiểu Ái,
tựa hồ ngay lập tức có thể đem cô thiêu đốt thành tro bụi.
“Anh nói gì đi chứ! Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó!” Tiểu Ái
đột nhiên trở nên nôn nóng, cô căm ghét sự bình tĩnh đó của anh, rõ ràng đang
rất tức giận nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi. Cô cắn môi, tiến lên phía
trước nắm lấy cánh tay anh: “Muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì ra tay. Cứ
giống như trước kia là được! Em chuẩn bị tâm lý rồi, anh cứ ra tay đi!”
Những ngón tay thon dài gầy guộc đưa lên, Tiểu Ái sợ hãi
nhắm mắt lại nhưng bàn tay anh chỉ nhẹ nhàng gỡ những ngón tay cô đang nắm chặt
cánh tay của anh xuống.
“Bây giờ, cho em thời gian nửa tiếng.” Giọng Dung Kỳ vô cùng
bình tĩnh. Trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm, ngay cả một tia gợn sóng cũng không
có, đôi mắt màu trà tĩnh mịch như nước đọng trong đầm. “Nửa tiếng sau phải thu
dọn toàn bộ đồ đạc của em rồi biến đi lập tức cho anh! Tất cả những việc về sau
của em, anh sẽ không quản nữa. Còn về số tiền kia, cứ coi như anh bố thí cho ăn
mày vậy!”
“Dung Kỳ!” Tiểu Ái tức giận thét lớn.
Anh quay đi, không nhìn cô nữa: “Bây giờ anh có việc phải
đi, hi vọng khi anh trở về, em đã rời khỏi.”
Bóng anh khuất đi cùng với tiếng kéo cửa khiến Dung Tiểu Ái
ảo não đứng bất động tại chỗ, toàn thân rã rời như không còn sức lực, ngồi bệt
xuống nền nhà.
Hình Tư Nhã chưa bao giờ lại muốn đá bay Tiểu Ái như lúc
này. Cả buổi tối cô phải bận rộn ở quán rượu, mãi mới được leo lên giường nghỉ
ngơi, chợp mắt chưa được bao lâu thì ba giờ sáng đã bị cuộc điện thoại của Dung
Tiểu Ái làm cho tỉnh giấc. Cuốn chăn quanh người, Tư Nhã ra mở cửa, con bé này
buổi chiều còn cố ý bỏ chạy không kể với cô chuyện Thôi Thái Dạ, giờ lại kéo
theo tất cả đồ đạc xông vào nhà cô, nói muốn cô thu nhận.
Thu nhận? Thu nhận cái đồ quỷ! Căn nhà hơn tám mươi mét
vuông không ở, lại chạy đến chen chúc ở cái chỗ bé tí tẹo chỉ có ba mươi mét
vuông này làm gì?
“Tư Nhã! Mình bị Dung Kỳ đuổi đi rồi!” Tiểu Ái nước mắt lưng
tròng: “Cái đồ đáng ghét đó, sao có thể nói mình là ăn mày chứ! Mình bữa tối
còn chưa ăn, ngồi liền sáu tiếng trên chiếc tràng kỉ ở lầu dưới khu nhà, vậy mà
anh ta cũng không thèm để ý đến...” Cô nức nở kể lại mọi chuyện, Tư Nhã nghe
một hồi mới hiểu rõ tình hình.
“Rốt cuộc nội chiến cũng bùng nổ rồi à?” Tư Nhã nằm co người
trên ghết sô-pha, vẻ mặt như kiểu tôi sớm đã dự liệu được việc này: “Lần đầu
tiên nhìn thấy anh ấy, mình đã biết sớm muộn cũng có ngày cậu bị anh ấy đuổi ra
khỏi nhà. Người đàn ông xuất chúng như vậy, làm sao chịu được việc sống cùng
một đứa em gái lười biếng, háo sắc lại còn nông cạn như cậu chứ! Đương nhiên,
tốc độ đuổi ra khỏi nhà nhanh như thế này thì có phần vượt xa so với dự liệu
của mình – Á!” Cổ của Tư Nhã bỗng nhiên bị bóp chặt. “Con bé chết tiệt! Mau
buông mình ra, có ai đi cầu cứu người khác mà lại hung dữ như cậu không?”
“Mình cứ hung dữ đó! Cái đồ trọng sắc khinh bạn, hôm nay
mình sẽ bóp cậu chết mới thôi!” Trên khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Ái vẫn còn đọng
lại những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
“Mình trọng sắc khinh bạn? Cậu không như vậy sao? Chiều nay
chạy còn nhanh hơn thỏ đấy. Nói mau! Thôi Thái Dạ tìm cậu rốt cuộc có chuyện
gì?” Tư Nhã không khách sáo, cũng quay ra bóp cổ Tiểu Ái.
“Mình sao phải nói cho cậu biết chứ!”
“Mình là chị dâu tương lai của cậu, cậu không nói với mình
thì nói với ai đây?”
“Chị dâu tương lai? Vậy thì mình càng phải bóp chết cậu.”
“Con bé chết tiệt! Cậu bóp thật đấy à? Mau dừng tay!”
Hai người vật lộn một hồi trên ghế sô-pha, đến khi buông tay
thì quần áo đầu tóc đã rối tung rối mù, nhìn dáng vẻ thảm hại xộc xệch của
nhau, cả hai không nhịn được cùng cười phá lên.
“Con bé chết tiệt, bữa tối chưa ăn mà sao lại khỏe như vậy!”
Tư Nhã vội vã xỏ dép lê chạy đến phía trước chiếc tủ kiểu thấp: “Mình nói rõ
nha, trong này chỉ có mì ăn liền thôi! Còn nữa, lát đi ngủ không được cướp chăn
của mình, không được đè lên mình, nếu không mình sẽ đá cậu xuống giường đấy!”
“Mình biết rồi! Nhã Nhã, mình yêu cậu!” Dung Tiểu Ái ngồi
trên sô-pha, mặc dù tâm trí hỗn loạn nhưng lém lỉnh dùng cả hai tay bắn cho cô
bạn hàng ngàn nụ hôn.
Cuộc sống chung của Dung Tiểu Ái và Hình Tư Nhã bắt đầu như
vậy. Ban đầu Tư Nhã kiên quyết không đến sống cùng Tiểu Ái là vì muốn có không
gian và thời gian riêng tư, cũng thuận tiện cho việc thi thoảng đưa trai đẹp về
nhà. Hiện tại thì mọi chuyện đã bị đảo lộn rồi, không những mất đi không gian
tự do của bản thân, mà còn rước thêm một miệng ăn. Tiểu Ái trước kia mặc dù mỗi
tháng đều có một khoản thu nhập cố định từ tiền thuê phòng, nhưng vì đã quen
tiêu xài hoang phí nên tháng nào cũng tiêu hết sạch. Bây giờ đột nhiên mất đi
trụ cột kinh tế, lại đang là cuối tháng, trên người cô chỉ còn sót lại đúng
chín mươi sáu tệ.
Còn về phần Tư Nhã, dù đi làm thêm, nhưng số tiền đó cũng
chỉ duy trì được các khoản chi tiêu hàng ngày của bản thân. Cũng may lần này cả
hai đều nhận được vai diễn, chỉ cần chờ một tuần nữa sau khi kí hợp đồng với
M&S là có thể lấy trước một phần tiền theo thỏa thuận. Tuy nhiên, cái ngày
may mắn mong ngóng mãi đó cuối cùng lại bị một việc ngoài ý muốn làm hỏng.
Thứ năm, cả hai cô cùng xin nghỉ học, vô cùng phấn khởi đến
công ty M&S, thì nhận được thông báo kết quả buổi casting có sai sót. Hóa
ra giấy thông báo gửi cho Dung Tiểu Ái là do nhân viên chịu trách nhiệm gửi thư
đã nhầm lẫn giữa cô với một người khác. Việc này có nghĩa là người được chọn
hôm đó không phải Dung Tiểu Ái, mà là La Vy người được xếp chung nhóm với cô.
Trong văn phòng rộng lớn, nhân viên sau khi giải thích xong
liền lịch sự mời cô quay về. Tiểu Ái lặng lẽ nhìn vào bảng điểm, mặt mày không
khỏi ủ rũ. Cho dù bằng chứng bày ra trước mắt, cô vẫn không tin điểm số của
mình lại không bằng với La Vy. Mặc dù hôm đó cô rất căng thẳng, nhưng kĩ thuật
diễn xuất của La Vy như thế nào cô biết rõ. Huống hồ, việc cô được chọn là do
ông chủ đầu tư Thôi Thái Dạ chính miệng nói ra, bọn họ còn ký hợp đồng, bây giờ
sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?
Lẽ nào, Thôi Thái Dạ đang đùa giỡn cô? Nghĩ vậy, Tiểu Ái lập
tức chạy ra hành lang ấn số gọi cho anh ta, nhưng không có người nhấc máy. Tư
Nhã đuổi theo Tiểu Ái, biết chuyện cô nổi giận đùng đùng, miệng không ngừng
chửi rủa. Tiểu Ái quay sang Tư Nhã, nói rằng trước kia mong có được vai diễn
cũng là để có tiền chuyển khỏi chung cư. Bây giờ cũng bị Dung Kỳ đuổi đi rồi,
thì chẳng còn gì quan trọng nữa!
Tư Nhã được gọi đến làm thủ tục kí kết hợp đồng và chờ hóa
trang tạo hình. Tiểu Ái sợ bạn phân tâm, vội vàng khuyên nhủ vài câu: “Được
rồi, chuyện này khác, chuyện kia khác. Về phần Thôi Thái Dạ mình sẽ đi tìm anh
ta, cậu không được phân tâm, cứ kí hợp đồng cho tốt đã, tiền ăn tháng sau của
mình nhờ cậy vào cậu cả đó!”
Khi Tư Nhã quay lưng bước đi, Dung Tiểu Ái liền tắt nụ cười,
nghiến răng nhìn số điện thoại trên di động. Cái đồ Thôi Thái Dạ đáng chết, sao
có thể bày ra chuyện này để trêu đùa cô chứ! Chẳng lẽ vì nghe tin cô và Dung Kỳ
cãi nhau nên quyết định thay đổi chủ ý rồi.
Tiểu Ái tức giận mở cửa phòng vệ sinh, trốn vào gian trong
cùng bắt đầu xả giận. Đây vốn là thói quen đã hình thành từ lúc đi học của Tiểu
Ái. Mỗi lần vấp phải chuyện gì cần tập trung tinh thần để suy nghĩ, cô đều tìm
một không gian nhỏ, yên tĩnh và kín đáo, suy nghĩ mọi việc, tiến hành phân tích
để tìm ra đầu mối.
Phòng vệ sinh M&S hoa lệ vừa gọn gàng lại sạch sẽ. Tiểu
Ái ngồi trên nắp bồn cầu, đang nhớ lại vẻ mặt của Thôi Thái Dạ lúc nói chuyện
ngày hôm trước, thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười nói của phụ nữ,
trong đó có một âm thanh rất quen thuộc. Người đó chính là La Vy, còn người đi
cùng có lẽ là trợ lý của cô ta. Tiểu Ái lập tức xoay người, nhanh chóng mở chức
năng thu âm của điện thoại.
“Chị Vy, cái người vừa nãy thật ngông cuồng, nhìn thấy chị
sao có thể không chào hỏi chứ?” Cô nàng trợ lý cho rằng trong phòng vệ sinh
không có người, nên vừa giúp La Vy trang điểm vừa cất lời oán thán. Nghe những
lời đó của cô ta, Tiểu Ái biết người mà họ đang nói đến chính là Tư Nhã. Trong
lòng Tiểu Ái thầm nghĩ, có lẽ Tư Nhã vì chuyện hiểu nhầm này của mình mà khó
chịu, với tính tình của cô ấy, lúc nãy không xông lên đá bay cô ta đã là lịch
sự lắm rồi! Vả lại La Vy không được coi là ngôi sao, không để ý đến cô ta là
chuyện hoàn toàn bình thường.
“Cẩn thận cái miệng đấy, đây không phải nhà mình!” La Vy
thận trọng nhắc nhở.
“Để em ngó nghiêng xem!”
Lúc này, ngay cả tiếng hít thở Tiểu Ái cũng giảm nhỏ xuống,
cô rụt rè nhấc chân, ngồi xổm lên nắp bồn cầu vệ sinh, trong lòng thầm nghĩ hôm
nay thật sự may mắn, có thể hiểu thêm về bộ mặt thật của người trong giới giải
trí. Cô trợ lý kia nhìn lướt qua một vòng, thậm chí còn ngồi xổm xuống xem bên
trong có ai không, sau đó quay sang nói: “Chị Vy, yên tâm đi không có người!”
Hai người bắt đầu yên tâm tám chuyện, sau một hồi trắng trợn
trách móc đãi ngộ kém lại chê thái độ nhân viên không tốt, trong cuộc đối thoại
đã xuất hiện tên nhân vật quen thuộc. Chỉ chờ có vậy, mặt mày Tiểu Ái rạng rỡ,
lập tức dỏng tai nghe.
“... Con bé đó cho rằng tao không nhìn ra ư? Hôm đó chỉ cần
thấy ánh mắt nó nhìn Tổng giám đốc Thôi là tao liền biết giữa họ đang diễn trò.
Chỗ dựa của tao không kém con bé đó, vật lộn cả một đêm lão già đạo diễn ấy mới
đồng ý giúp tao sửa bảng điểm.”
“Nhưng mà, chị Vy, điểm số ban đầu của con bé đó cao hơn chị
à? Đạo diễn Lưu tự mình thay đổi bảng điểm, không sợ đắc tội với Tổng giám đốc
Thôi sao?”
“Hừ! Ông ta thì sợ ai chứ, hiện tại chỉ sợ tao không để ý
đến mà thôi!” Tiếng cười của La Vy vô cùng phóng túng, so với hình tượng thân
thiện, lễ độ ở buổi casting hoàn toàn đối lập: “Chỉ cần một ngày còn ở trong
tay tao, ông ta không dám đắc tội với tao đâu. Ông ta đã đồng ý cho tao vào bộ
phim này rồi! Chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến thời của tao chứ!”
“...”
Dung Tiểu Ái nghe vậy, khóe môi dần cong lên.
Do được Tổng giám đốc Công ty người mẫu Sun Thôi Thái Dạ bỏ
tiền đầu tư, công ty M&S dốc toàn lực đánh bóng danh tiếng cho bộ phim “Tổn
thương” còn chưa khởi quay của mình. Tuy nhiên, cái gọi là “danh tiếng” ấy lại
khởi nguồn từ một đoạn đối thoại trên mạng trong những ngày gần đây đang bị
hàng trăm ngàn người mổ xẻ, đả kích.
“Chị Vy, cái người vừa nãy thật ngông cuồng, nhìn thấy chị
sao có thể không chào hỏi chứ?... Cẩn thận cái miệng đấy, đây không phải nhà
mình!... Để em ngó nghiêng xem! Chị Vy, yên tâm đi không có người!... Hừ! Ông
ta thì sợ ai chứ, hiện tại chỉ có sợ tao không để ý đến mà thôi! Chỉ cần một
ngày còn ở trong tay tao, ông ta không dám đắc tội với tao đâu. Ông ta đã đồng
ý cho tao vào bộ phim này rồi! Chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến thời
của tao chứ!... Vẫn là chị Vy có cách!”
Không xuất hiện tên đầy đủ của bất kỳ ai, cũng không xuất
hiện bất kỳ danh từ chỉ thực nào, nhưng chỉ cần là người hiểu biết sơ qua về
giới showbiz nghe sẽ hiểu được nội tình đằng sau chuyện này.
Thôi Thái Dạ vừa xuống máy bay thì lập tức gặp phải sự truy
đuổi của cánh nhà báo. Lúc bị hỏi về cuộc đối thoại trên mạng, anh mới biết
trong vài ngày ngắn ngủi mình không ở trong nước, bộ phim truyền hình “Tổn
thương” còn chưa chính thức khởi quay đã “nổi tiếng” như cồn. Sau khi thoát
khỏi đám phóng viên, Thôi Thái Dạ lập tức lên xe đến thẳng M&S, đồng thời
liên lạc với tổ trưởng phụ trách bộ phim “Tổn thương” để mở cuộc họp gấp.
Trong phòng họp lớn, bầu không khí có phần nặng nề, sắc mặt
đạo diễn Lưu u ám. Mặc dù cuộc đối thoại bị thu âm rồi phát tán đó không rõ
nguồn gốc, cũng không có bất kỳ điều gì chứng thực, song trước những suy đoán
mạnh mẽ, sắc bén của cánh nhà báo trong mấy ngày nay thực sự đã làm cho vụ việc
trở nên tồi tệ hơn.
Trong cuộc họp, tất cả đều đồng lòng nhất trí, thứ nhất phải
điều tra cho ra người đăng bản ghi âm đó, thứ hai đưa ra lời cảnh báo kịp thời
với những tờ báo đăng tin để tránh tin đồn lan rộng, ảnh hưởng tới sự hợp tác
của hai công ty. Thôi Thái Dạ nghe những lời đó mà không khỏi thầm cười khẩy
trong bụng, cái nghề này thị phi đích thực nhiều, nhưng đa phần nếu không có
lửa thì làm sao có khói. Người của đạo diễn Lưu, anh sớm đã nghe qua. Nếu không
phải vì liên quan tới ai đó, những chuyện kiểu như thế này có lẽ anh chẳng thèm
để ý tới.
“Được rồi! Vụ việc này càng tô ra chỉ càng bê bối hơn thôi,
dù sao cũng chỉ là những điều bắt bóng bắt gió, vô căn cứ, bọn họ thích viết
thì cứ để họ viết. Coi như giúp chúng ta quảng cáo miễn phí!” Thôi Thái Dạ đưa
ra nhận định. Mọi người thấy anh không quá để ý đến chuyện này nên cũng thở
phào nhẹ nhõm. “Tổn thương” là bộ phim truyền hình đầu tiên mà M&S quay, nó
đánh dấu cột mốc quan trọng của M&S từ một công ty kinh doanh đơn thuần
chuyển sang vai trò là một công ty giải trí. Thêm vào đó nghe nói quan hệ của
Tổng giám đốc công ty với Thôi Thái Dạ không hề đơn giản, vì thế một số người
lo lắng về Tổng giám đốc hơn là lo lắng cho bộ phim truyền hình của chính mình.
Lúc rời khỏi M&S, chiếc xe thể thao màu trắng bạc đã chờ
sẵn Thôi Thái Dạ ở cửa công ty, anh cởi chiếc áo vest, rồi tiện tay ném cho trợ
lý, leo lên chiếc DBS phóng đi.
Bước sang tuần thứ hai không một xu dính túi, Dung Tiểu Ái
chính thức lĩnh hội sâu sắc bốn chữ “thói đời nóng lạnh.” Mặc dù trước đó Tư
Nhã đã cương quyết nhét tiền cho cô, nhưng hiện tại ăn ở đều dùng tiền của Tư
Nhã, làm sao cô có thể ngửa tay xin cô ấy tiền tiêu vặt. Vì thế ngẫm đi ngẫm
lại, Tiểu Ái vẫn nên tìm việc làm thêm trước đã.
Tư Nhã dẫn Tiểu Ái đến quán rượu cô ấy đang làm thêm, còn
nói ông chủ quán rượu này khá tốt. Kết quả tối thử việc đầu tiên, Tiểu Ái làm
vỡ ba cái cốc, một chai bia cộng thêm bốn cái đĩa, số tiền kiếm được không đủ
để bồi thường... Cho dù ông chủ có tốt đến đâu cũng không khỏi xám cả mặt.
Sau đó Tiểu Ái lần lượt đến làm ở các quán như KFC, quán
trà, quán đồ ngọt... nhưng công việc nào cũng đều kết thúc thảm hại chỉ trong
hai ngày. Trắc trở liên tiếp làm cho một người từ trước đến nay vốn luôn tràn
đầy tự tin như cô cũng phải bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải vì trước đó được
Dung Kỳ chu cấp quá tốt, nên bản thân đã biến thành phá gia chi nữ lười biếng
từ lúc nào không hay?
“Mình bắt đầu nghi ngờ là anh trai mình cố ý. Cung cấp
phòng, cung cấp tiền tiêu vặt, rồi còn chịu trách nhiệm cả khoản học phí, chính
là để biến mình thành đồ bỏ đi như thế này đây. Làm cho mình đến bước đường cùng
chẳng còn cách nào đành quay về vẫy đuôi xun xoe cầu cạnh anh ấy.” Tiểu Ái cất
lời than thở khi hai người đang ngồi ở hàng ăn vệ đường gần trường học ăn mì
xào. Gần đây khủng hoảng kinh tế, bọn cô ngay đến cả căng-tin ở trường cũng
không dám bước vào.
“Cậu là đồ bỏ đi!” Tư Nhã rít lên: “Thôi đi hai công ty
M&S và Sun gần đây bị cậu làm cho nhốn nháo hết cả lên rồi! Nếu cậu là đồ
bỏ đi thì mình là gì chứ? Con ngốc? Hay là đồ đần?”
“Được rồi, cậu còn muốn giận đến lúc nào đây? Mình cũng
không phải cố ý giấu cậu, chỉ là vì đúng lúc đó cậu bận rộn mà mình thì lại
nóng vội, nên mới tiến hành ngay chuyện đó!” Tiểu Ái trề môi làm bộ đáng
thương: “Lần sau nếu lại có việc giống vậy, nhất định ngay lập tức mình sẽ
thông báo cho cậu!”
“Đó là do cậu tự nói đó nha! Đừng có mà tới lúc đó lại chối
bay chối biến!”
“Nhất định, nhất định!” Tiểu Ái vừa ăn mì xào, vừa ra sức
gật đầu. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ái vừa nhìn liền lập tức
ngẩn người, như gặp phải chuyện gì rất khó giải quyết.
“Anh trai cậu sắp tới đây à?” Tư Nhã ghé đầu lại, thấy tên
nhấp nháy trên màn hình la Thôi Thái Dạ. Cô lập tức trộm cười: “Hóa ra anh ta
đoán ra chuyện này có liên quan đến cậu, nên đang trên đường đến tóm cậu phải
không? Không nhận à? Người ta là đại gia đó!”
Tiểu Ái nhanh chóng bấm nút tắt điện thoại: “Đùa à? Bây giờ
mà nhận điện thoại của anh ta thì chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới! Cứ để anh
ta gọi đi, dù sao cũng không bắt nổi mình.”
“Chưa chắc đâu!” Tư Nhã chăm chú nhìn về phía sau Tiểu Ái ý
tứ sâu xa. Trên con đường khá hẹp, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang từ
từ chạy đến. Tiểu Ái quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một bóng hình cao lớn bước ra
khỏi xe. Đó là xe của Nhị thiếu gia họ Thôi.
“Sao cậu không nhắc mình sớm?” Tiểu Ái chân tay hoảng loạn
bỏ lại bát mì, nhân lúc quán đang đông người, vơ vội cặp sách toan bỏ chạy. Kết
quả bị Tư Nhã đập tay vào mặt bàn quát: “Này! Bát mì xào cậu còn chưa ăn hết đã
vội đi đâu chứ? Không phải do cậu trả tiền thì không đau lòng chứ gì? Dám lãng
phí thức ăn của mình, Chủ tịch Mao đã dạy trong điều kiện khó khăn phải biết
trân trọng tất cả đồ ăn trước mắt mình.”
“Xin cậu đấy, Chủ tịch Mao nói ra câu đó lúc nào?” Tiểu Ái
muốn bỏ chạy nhưng không kìm được, cất lời phản kháng, đúng lúc này Thôi Thái
Dạ chỉ còn vài bước chân nữa là đến bên cạnh cô.
“Bé con, đang tìm hiểu những lời trích dẫn của Chủ tịch Mao
đấy à! Anh cũng thấy rất hứng thú. Hay là chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh tìm
hiểu đi?” Nói vậy, nhưng tay anh ta đã nắm chắc lấy cánh tay Tiểu Ái. Giờ cô có
muốn bỏ chạy cũng không nổi, đành chịu bị cưỡng ép kéo lên xe.
Tiểu Ái vịn tay vào cửa kính nhìn về hướng người bạn thân
với ánh mắt cầu cứu, nhưng Hình Tư Nhã kia lại làm động tác cắt cổ với cô, sau
đó còn gạt toàn bộ số mì xào còn lại trong đĩa Tiểu Ái vào đĩa của mình, ăn một
cách ngon lành.
Đáng ghét... Đồ xấu xa!