Tiểu Ái rất muốn ở lại Singapore thêm mấy ngày để đi chơi
khắp nơi, nhưng vì bị bắt cóc tới đây, nên cô chưa kịp xin phép nghỉ học. Hơn
nữa, vì vốn dĩ đã hẹn đi chơi với Tư Nhã đêm giáng sinh, vậy mà cô chưa nói gì
đã thất hẹn, chắc chắn Tư Nhã sẽ tức đến lồng lộn lên mất. Sau mấy đợt đấu
tranh, cuối cùng ngày hôm say Tiểu Ái vẫn bảo Thôi Thái Dạ đặt vé quay về. Tuy
nhiên, buổi chiều khi ở khách sạn đợi Thôi Thái Dạ, Tiểu Ái lại bất ngờ gặp
được người quen.
Lúc Tiểu Ái đang lười biếng dựa vào ghế sô-pha lật xem tạp
chí thời trang, đối phương gọi tên và phóng như bay về phía cô. Những ngón tay
mềm mại, xanh xao đeo đá quý cực lớn kéo lấy cô, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào
mũi khiến cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn. Một khuôn mặt xinh xắn trang điểm hoàn mĩ
đang cười yêu kiều với cô.
Dung Tiểu Ái đờ đẫn: “Lý Trân Gia?”
“Tiểu Ái! Không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây!”
Tiểu Ái cười đáp lại mấy cái, trong lòng thầm nghĩ mình vẫn rất
muốn “gặp lại” cô ta. Chỉ là sau “sự kiện kinh thiên động địa” hồi cấp ba lần
đó, Lý Trân Gia bất ngờ ra nước ngoài học. Sự kiện lần đó, từ đầu đến cuối đều
mơ hồ, kết quả còn ảnh hưởng xấu tới tình bạn bao nhiêu năm giữa cô và Trân
Gia.
Sau này nghĩ lại, có lẽ chỉ có cô coi đối phương là bạn
thôi. Lý Trân Gia có khi ngay từ lúc đầu chỉ vì Dung Kỳ mới làm bạn với cô.
Tình cảm ấp ủ trong lòng mười mấy năm của Trân Gia dành cho Dung Kỳ không được
trọn vẹn, bị cự tuyệt một cách lạnh lùng, nên cuối cùng đã thêu dệt những tin
đồn nhảm nhí vô vị ở trường học.
“Cậu đi cùng ai đến đây vậy? Mình thì cùng với bạn trai đến
dự tiệc, cậu cũng biết rồi đấy, người đàn ông xuất chúng không thể đơn thương
độc mã được, mà phụ nữ phải ở bên cạnh anh ta từng giây từng phút!” Trân Gia
xem ra rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến sự lạnh nhạt đằng sau nụ cười của
Tiểu Ái, cứ líu lo mãi không ngừng: “… đúng rồi, buổi họp lớp ngày hôm đó cậu
có đi không? Bời vì bất ngờ mưa to, bạn trai mình không cho ra ngoài, nên mình
không đến được. Còn cậu, đã gặp được Hứa Kỷ Dương chưa? Cậu ta bây giờ thế nào?
Nghe nói cậu ta đã đỗ vào Học viện Điện ảnh thành phố B, là nhân vật làm mưa
làm gió trong trường, ong bướm bay quanh cậu ta nhiều vô kể…”
Tiểu Ái bất lực, cô phải ngồi đây để nghe một người phụ nữ
còn tầm thường hơn mình lảm nhảm hay sao? Lại còn đem cả những tin đồn liên
quan đến người bạn trai đầu tiên của cô ra kể lể một cách rành rọt nữa chứ!
“… Tuy nhiên, nói tới Hứa Kỷ Dương, gần đây có không ít tin
tức thú vị về cậu ta.”
Nụ cười trên môi Tiểu Ái tắt ngấm. Cô vốn thích buôn chuyện,
nhưng buôn với những kẻ buôn chuyện không biết phân biệt đối tượng, trường hợp
nào cũng có thể nói, thì cô rất ghét.
“Nghe nói, vì cơ hội xuất hiện trước ống kính, cậu ta can
tâm tình nguyện leo lên giường của Thang Ân Nặc đó. Cậu có biết Thang Ân Nặc là
ai không? Người đàn bà nổi tiếng ong bướm trong giới nghệ thuật, đã hơn bốn
mươi tuổi rồi nhưng lại thích gặm cỏ non. Nghe nói Hứa Kỷ Dương phục vụ bà ta
rất tốt nên được sủng ái, có cơ hội nào cũng dành cho cậu ta.”
Lý Trân Gia, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không? Hiện
tại, cô không còn ở cái thời mười mấy tuổi, đơm đặt những tin đồn thất thiệt
rồi cuối cùng viện cớ du học mà kết thúc.
“Đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà sao cậu chẳng có chút tiến bộ
nào vậy?” Câu nói đó của Dung Tiểu Ái rất vang, khiến mấy người ngồi bên cạnh
đều nghe được, ai nấy đều nhìn về phía họ.
Lý Trân Gia sắc mặt biến đổi liên tục, hết đỏ lại trắng hết
trắng lại đỏ, cô ta ngồi xa Tiểu Ái ra thêm một chút. Hai người đối mặt nhau
trong giây lát, trên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Trân Gia bỗng nổi lên nụ
cười mỉa mai: “Dung Tiểu Ái, hóa ra cậu vẫn nhớ chuyện năm lớp mười hai. Mình
còn cho rằng mấy năm nay cậu đã sớm bỏ qua rồi, dẫu sao thì chúng ta cũng đã
từng là bạn của nhau nhiều năm như vậy!”
“Là bạn sao? Nếu là bạn, tại sao vừa gặp cậu đã phỉ báng Hứa
Kỷ Dương? Cậu thừa biết Hứa Kỷ Dương có ý nghĩa như thế nào với tôi mà.”
Lý Trân Gia khoanh tay lại, nụ cười càng châm biếm: “Hứa Kỷ
Dương có ý nghĩa quan trọng đối với cậu ư? Ha ha, nực cười… chẳng lẽ đến tận
bây giờ cậu vẫn chưa biết hả?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Tiểu Ái lạnh lùng nhìn Lý Trân
Gia.
“Dung Tiểu Ái, nếu không phải lúc đó mình coi cậu là bạn,
thì những lời này mình đã sớm nói với cậu rồi. Đừng cho rằng Hứa Kỷ Dương của
cậu là thứ tốt đẹp gì. Trước mặt cậu thì giả vờ tình cảm thắm thiết, sự thực
thì không biết đã bắt cá mấy tay. Hồi năm lớp mười cậu quá ngây thơ, cậu ta nói
gì cũng tin. Ngay cả việc nói bị Dung Kỳ uy hiếp bắt chia tay với cậu, đánh cậu
ta bị thương phải nhập viện, những lời dối trá ấy mà cậu cũng tin. Thật sự
không biết cậu ngây thơ hay là ngu ngốc nữa. Hôm đó, là Dung Kỳ thấy cậu ta với
một cô gái hư hỏng ở cùng nhau, nên mới bắt cậu ta chia tay với cậu. Còn về
việc cậu ta bị thương, là do một người bạn trai khác của cô gái đó đánh. Bọn
chúng đều là lưu manh, không chỉ đánh người mà còn dọa dẫm, số tiền mà cậu cầu
xin từ Dung Kỳ, đa phần đều bị Hứa Kỷ Dương đưa cho bọn chúng. Vậy mà cậu còn
khóc lóc cả kỳ nghỉ hè trước mặt mình, nói căm hận anh trai cậu. Mình không
hiểu tại sao cậu lại may mắn có một người anh trai bảo vệ cậu hết mực đến vậy!”
“Cái gì?” Lời nói của Lý Trân Gia tựa như sét đánh ngang
tai, liên tiếp giáng lên đầu Tiểu Ái. Cô mở to mắt, tóm chặt lấy Trân Gia: “Cậu
đừng nói những lời vô căn cứ! Những chuyện đó rốt cuộc làm sao cậu lại biết
được?”
“Thôi đi, sao lại không có căn cứ chứ? Chính mắt mình nhìn
thấy. Hôm đó mình đi cùng với Dung Kỳ, muốn anh đưa mình đi ăn cơm, kết quả còn
chưa mở lời, trên đường bọn mình đã gặp họ.” Cho đến tận bây giờ cứ mỗi khi nhớ
lại chuyện đó, Lý Trân Gia vẫn còn thấy tức giận: “Mình không tài nào hiểu nổi,
một người hoàn mĩ như trong truyện cổ tích, một người từ trước đến nay điềm đạm
ít nói, lại có thể vì đứa em gái yêu sớm ngu ngốc mà mất kiềm chế đánh người trên
đường. Sau đó lại còn sắp xếp cho Hứa Kỷ Dương chuyển nhà, chuyển trường, thật
là nhàm chán!” Lúc đó, cho dù hiểu rõ họ là anh em, nhưng cô vẫn thấy trong
lòng vô cùng đố kỵ.
“Nếu như những lời cậu nói đều là sự thật, vậy tại sao lúc
đó không nói với mình?” Dung Tiểu Ái hoàn toàn cứng đờ người. Cô sao có thể tin
được, người mà bao năm nay cô vẫn luôn bài xích thậm tệ, lại luôn đứng về phía
cô, bảo vệ cô? Nếu như những lời đó là sự thật, vậy thì những lời chỉ trích,
mắng nhiếc mà cô dành cho Dung Kỳ được coi là cái gì?
“Tại sao phải nói với cậu? Dù sao kết quả cũng đã định rồi,
cậu tin Hứa Kỷ Dương là người tốt, là mối tình đầu tốt đẹp cơ mà, mình sao
không biết cậu khi đó thích Hứa Kỷ Dương nhiều như thế nào. Cậu ta như vị thần
thánh trong lòng cậu. Phá vỡ mối tình đầu đẹp của người bạn thân, chuyện đó
mình không làm được. Dù sao trước kia cậu cũng chưa từng vừa lòng với Dung Kỳ,
có thêm một vai người xấu phá hoại mối tình đầu của cậu, thực sự cũng chẳng có
gì khác biệt cả chứ?” Lúc đó Trân Gia cũng yêu say đắm Dung Kỳ, yêu đến mức
không thể kiềm chế được mình, vì thế cô hiểu cõi lòng Dung Tiểu Ái. Mọi người
trên thế giới đều mờ nhạt, vô hình, chỉ có người mình yêu mới rực rỡ, chói
sáng. Đổi lại là cô, thà cứ nắm giữ tình yêu trước mắt, tin tưởng vào những
điều tốt đẹp, cũng không muốn người khác nói với cô sự thật tàn khốc ấy.
“Chính vì nghĩ như vậy, nên mình mới không nói cho cậu. Mà
không nói với cậu thì làm sao nào? Bây giờ muốn tính sổ với mình à?” Dù như nào
lời cũng đã nói ra rồi, Lý Trân Gia khoanh tay lại không buồn để ý đến vẻ mặt
của Tiểu Ái.
“Anh mình… không phải cố ý phá hoại, không phải vì ghét bỏ
mình, cảm thấy mình trướng mắt mà ngăn cản, mà là vì… vì muốn bảo vệ mình ư?”
Ánh mắt Tiểu Ái bỗng trở nên mơ màng. Giây phút này, những cảm xúc trong lòng
cuộn trào mãnh liệt tưởng chừng như sắp nhấn chìm cô. Kinh ngạc, vui sướng,
chán nản, tự trách, tất cả những trạng thái tình cảm đó như bủa vây quanh cô.
Dần dần sau đó, Tiểu Ái đột nhiên mỉm cười: “Hóa ra anh ấy cũng quan tâm đến
mình…”
“Nói nhảm! Cậu là đứa em gái duy nhất của anh ấy, không quan
tâm cậu thì quan tâm ai? Lẽ nào là mình à?” Nhớ đến những năm đó, Trân Gia chỉ
thấy ở Dung Kỳ ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng và cái nhìn thờ ơ, lòng tự trọng
của cô đã bị vùi xuống tận đáy. Người đàn ông điển trai nhưng lạnh lùng, xa
cách đó, là mộng đẹp mà cũng là ác mộng với tất cả phụ nữ.
“Lý Trân Gia!” Tiểu Ái một lần nữa nhìn người ngồi bên cạnh,
nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Cậu tốt nhất là ghi nhớ những chuyện hôm nay đã
nói với mình! Nếu trong đó có nửa câu giả dối, mình sẽ không làm ngơ như hồi
năm lớp mười hai nữa đâu, mình nhất định sẽ tìm cậu tính sổ!”
Trước mặt là người con gái với mái tóc xoăn dài mềm mượt,
nước da màu lúa mạch khỏe khoắn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt trong
suốt, giây phút đó khiến Lý Trân Gia liên tưởng đến Dung Kỳ. Cô chăm chú nhìn
Tiểu Ái nói: “Yên tâm đi! Trải qua chuyện năm lớp mười hai, mình sẽ không bao
giờ tạo ra bất kì lời bịa đặt nào liên quan đến cậu nữa.” Nhìn thấy trong đáy
mắt Tiểu Ái dần lóe lên tia vui mừng, Lý Trân Gia định mở miệng nói tiếp, nhưng
rốt cuộc cũng không nói được những lời cuối cùng muốn nói.
“Vẫn là bạn bè chứ?” Dung Tiểu Ái giơ tay ra với Trân Gia.
Đối phương cười khinh thường, tựa hồ đang giễu cợt động tác vô vị của cô. Tuy
nhiên, cuối cùng Lý Trân Gia vẫn đưa tay đập vào tay Tiểu Ái.
“Cô bạn! Cố gắng nha, sau này nổi tiếng rồi nhớ dẫn theo
mình xuất hiện trước ống kính đấy!”
Trong buổi chiều nắng rực rỡ, tại khách sạn xa lạ xứ nhiệt
đới, hai người bạn thân vì tuổi trẻ bồng bột đã nhiều năm xa cách, cuối cùng họ
nhìn nhau cười, đem tất cả mọi chuyện trong quá khứ rũ bỏ khỏi tâm trí.
Lúc quay về thành phố S, Tiểu Ái biết chắc cô sẽ bị Tư Nhã
tóm lấy mắng mỏ, nhưng vì đang phải đối mặt với các bài thi dồn dập liên tiếp,
Tư Nhã cũng không có hơi sức đâu mà nói nhiều. Hơn nữa, dưới sự tác động của
bữa ăn linh đình, lọ nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng, Tư Nhã cuối cùng miễn cưỡng
bỏ qua cho Tiểu Ái.
Tâm trạng của Dung Tiểu Ái trước kì thi có thể nói là hết
sức bình thường. Cô thích phần thi thực hành, song lại cực kì căm ghét phần thi
viết. Nói cho cùng, Tiểu Ái vẫn không đủ độ thông minh, cứ thấy những bài thi
môn lịch sử phim ảnh Trung Quốc và nước ngoài hay môn phân tích các loại hình
điện ảnh, là não bộ lại giống như một mớ hỗn độn. Mỗi lần như vậy Tư Nhã đều
thất vọng mà dí mạnh tay vào trán Tiểu Ái, chất vấn lúc đầu rốt cuộc làm thế
nào mà cô lại thi vào được Học viện Điện ảnh.
Làm thế nào ư? Đương nhiên là nhờ mối quan hệ rồi! Lúc đầu
điểm thi thực hành của Tiểu Ái cao, nhưng ở phần thi viết lại kém xa, nếu không
phải nhờ Dung Kỳ quen biết một vị nào đó trong Học viện này, thì làm sao có thể
vào được chứ! Nghĩ lại, mặc dù mỗi lần nhìn thấy cô, Dung Kỳ đều mặt mày lạnh
lùng, nhưng những chuyện cần bôn ba, thì anh chưa bao giờ thoái thác bỏ mặc cô.
Có lẽ giống như lời Thôi Thái Dạ nói, anh hà khắc với cô, chỉ vì quan niệm của
hai người khác nhau. Anh có nguyên tắc của mình, còn cô thì chỉ xuất phát từ
góc độ bản thân để xem xét, một mực cho rằng anh ghét bỏ, bài xích cô. Có lẽ,
nếu như Tiểu Ái bằng lòng thay đổi cách suy nghĩ của mình thì tình hình sẽ hoàn
toàn khác.
Hơn nửa tháng trôi qua, đoàn làm phim “Vũ điệu đào kép” kéo
dài tiến trình quay tại Vân Nam, có lẽ phải đến cuối tháng mới quay về thành
phố S. Trong suốt thời gian ở Vân Nam, Dung Kỳ không hề gọi cho Tiểu Ái lấy một
cuộc điện thoại.
Tư Nhã vì chuyện đó mà không ngừng ai oán khiến ánh mắt Tiểu
Ái nhìn cô giống như một kẻ ngốc.
“Cậu thở dài cái khỉ gì? Cậu thật sự thích anh mình à?” Cuộc
sống nghỉ đông sa đọa bắt đầu, vì thế hai cô ngồi giết thời gian trong tiệm cà
phê.
“Đúng!”
“Đúng cái đầu cậu ấy!” Trước đây Tiểu Ái còn chưa dám chắc,
nhưng sau một hồi quan sát, cô biết Tư Nhã chỉ đơn thuần thích Dung Kỳ dưới góc
độ thưởng thức trai đẹp. Cái khác không nói, chứ chuyện tình cảm của người chị
em này thì cô hiểu như lòng bàn tay. Nếu ngày nào đó Tư Nhã thật sự thích ai,
sẽ không oang oang như thế này. Càng quan tâm, thì càng chôn sâu trong lòng,
còn nếu suốt ngày nhắc đến thì chỉ là thưởng thức đơn thuần mà thôi.
Giống như khuôn mặt trắng nõn của Tư Nhã, khi trang điểm
lên, nhìn thế nào cũng giống khuôn mặt một nhân tình dâm đãng, nhưng khi tẩy đi
lớp trang điểm, khuôn mặt lại thuần khiết hơn bất kì ai. Vẻ bề ngoài là bày cho
người ta xem, còn bộ mặt vốn có mới là chân thực. Dung Tiểu Ái rất ngưỡng mộ
kiểu tính cách hai mặt này của Tư Nhã. Giới showbiz coi trọng sự uyển chuyển,
so với cô, tính uyển chuyển của Tư Nhã tốt hơn nhiều.
“Tư Nhã, hay là mình nhờ Thôi Thái Dạ giúp cậu sắp xếp vài
vai diễn nhé?”
Tư Nhã lườm Tiểu Ái, đáy mắt cô bỗng hiện lên mấy chữ: “Được
cái đầu cậu! Cậu với anh ta đã đủ loạn rồi, mình còn chen chân vào, mình không
rỗi hơi mà kiếm chuyện!”
“Ai với anh ta làm loạn chứ?” Tiểu Ái không vui chu miệng:
“Đã nói là không thích loại người như anh ta mà!”
“Trưởng bối cũng đã gặp rồi, còn cùng qua đêm ở bên ngoài…”
Tư Nhã tiếp tục rít lên.
“Cậu còn nhắc đến ư? Cứ nhắc đến là mình lại thấy tức giận.
Một gia đình có quá nhiều rắc rối, còn năm triệu tệ đến tay rồi lại bay mất nữa
chứ!” Lúc Tiểu Ái ảo não đấm ngực giậm chân, tiếng di động đặt trên bàn vang
lên. Tư Nhã giễu cợt nói nhất định là Thôi đại gia gọi đến thúc riết, kết quả
lại là nhân viên của bộ phim “Vũ điệu đào kép.”
Tiểu Ái sau khi đáp lại vài câu, mặt mày tươi như hoa chuẩn bị đi tính tiền.
“Dưới sức ép của Thôi đại gia, phó đạo diễn nói muốn thêm cảnh quay cho cậu à?” Tư Nhã đoán như vậy.
“Là anh mình trở về. Bọn họ thông báo ngày mai mình đi làm.”
“Anh trai trở về lại phải do người khác thông báo à?” Tư Nhã bất lực: “Người em gái như cậu quả là thất bại rồi đó! Còn nữa, cậu gần đây sao vậy, mỗi lần nhắc đến Dung Kỳ lại vui vẻ như vậy! Tiểu Ái, có phải cậu bị kích động rồi hay không, đừng có mà dọa mình.”
“Ai bị kích động? Hừ, không thèm để ý đến cậu nữa, cậu cứ từ từ mà thưởng thức cà phê đi nha, mình phải đến đoàn làm phim tìm anh trai đây.” Tiểu Ái thu dọn xong túi xách, nói rồi đi luôn.
“Anh trai cậu thật sự là siêu nhân! Vừa quay về đã làm việc rồi!... Đợi đã! Đến đoàn làm phim sao không gọi mình đi cùng.” Tư Nhã phản ứng lại, nhưng đến khi cô đuổi theo, thì đã không thấy bóng dáng Tiểu Ái đâu nữa rồi.
Tiểu Ái vừa đặt chân vào đoàn làm phim liền cảm thấy hối hận. Vì gấp gáp muốn gặp Dung Kỳ, cô đã quên mất trong đoàn làm phim còn có Ando Ruki. Hơn một tháng không gặp, thằng nhóc này chẳng có tiến bộ gì, vừa gặp mặt đã gọi chị rồi ôm Tiểu Ái vào lòng. Lúc cô ra sức đẩy Ando Ruki ra, cậu ta cười hì hì bên vành tai nói: “Thế nào, đã cho phép ông chú Thôi nửa đêm canh ba đi ra từ nhà chị, mà tôi ôm có một cái cũng không được à?” Trong đầu Tiểu Ái lập tức ong lên một tiếng. Xong rồi, xong rồi, ngay cả đến thằng nhóc Ruki cũng biết đến tin đồn đó, Dung Kỳ chẳng có lý do gì lại không biết cả! Gay go là Thôi Thái Dạ còn chưa đem trả quần áo cho Dung Kỳ, Tiểu Ái tự nhiên lại bước đến tận cửa như thế này, rõ ràng là đến để ăn mắng!
“… Một tháng rồi không gặp, chị có nhớ tôi không?” Ruki hạ thấp giọng đến mức có thể, nghe vô cùng mê hoặc: “Còn tôi hằng ngày vẫn nhớ đến đôi môi mềm mại của chị đó!” Tiểu Ái không thể chịu được nữa, đưa tay ra định đánh. Nhưng có người còn nhanh hơn, Tiểu Ái chỉ nghe thấy tiếng “phịch”, Ruki đang ôm chặt cô bỗng xoa xoa gáy rồi buông cô ra.
Một cuốn kịch bản dày cộm đang nằm trên mặt đất, trông rất quen, lần đầu tiên cô quay phim đã từng bị nó đập không biết bao lần. Lẽ nào?... Tiểu Ái lập tức ngẩng đầu, quả nhiên, bên cạnh máy quay phim cách đó không xa, một thân hình cường tráng, cao ráo lặng lẽ đứng ở đó.
Đôi mắt màu trà sâu thẳm được che bởi hàng mi dài, vẫn lạnh lùng băng giá như trước. Khuôn mặt bất kỳ lúc nào cũng toát lên vẻ đẹp trai lạnh lẽo khiến cho người ta vừa ái mộ, vừa thấy sợ hãi. Dưới ánh sáng của mặt trời mùa đông, anh như bước ra từ trong tranh, mỗi động tác đều thu hút ánh nhìn của nhân viên đoàn phim vốn dĩ còn đang vùi đầu làm việc.
“Đạo diễn, đây là ý gì vậy?” Đối diện với Dung Kỳ, Ruki lập tức đổi một bộ mặt khác. Giọng điệu chất vấn vừa kiêu ngạo, thách thức lại quyết liệt, dường như không kiêng kị cái tên Aki.
Dung Kỳ mặt không biểu lộ cảm xúc liếc nhìn Ruki: “Nhất thời nhỡ tay, người mà tôi nhắm vào là cô ấy.” Một cái chỉ tay lãnh đạm của anh, khiến Tiểu Ái kinh ngạc.
Khuôn mặt Tiểu Ái hơi phẫn nộ. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại Tiểu Ái thấy không đúng, với khả năng đánh người của anh, không thể nào nhỡ tay được. Lẽ nào anh đang giúp cô sao?
“Cảnh quay kế tiếp sắp bắt đầu rồi, quay xong đoạn này sẽ nghỉ ngơi, mau đi chuẩn bị đi!” Anh khéo léo đuổi Ando Ruki đi, ánh mắt chiếu lên người con gái đang đờ người như gấu ngủ đông trước mặt: “Không phải anh đã nói với em đừng có chọc vào cậu ta sao?” Thấy Tiểu Ái chỉ nhìn mà không nói gì, anh lại chậm rãi hỏi: “Hôm nay đâu có lịch quay của em, em đến đây làm gì?”
“Em đến để gặp anh đó! Quay về mà không nói gì với em, tối qua anh ngủ ở đâu vậy?” Tiểu Ái mếu máo nũng nịu.
“Không ngủ!”
“Hả?” Tiểu Ái bước lên phía trước ngắm qua người anh một lượt: “Anh! Tố chất da của anh tốt thật đó, một đêm không ngủ mà vẫn rất rạng rỡ!” Tiểu Ái đưa tay sờ má anh: “Trắng và mịn màng thật! Anh, sao anh phơi nắng mà không đen đi chút nào vậy? Vân Nam không phải là nơi có lượng tia tử ngoại rất cao hay sao?”
Dung Kỳ ngẩn người, nghiêng đầu tránh đi những ngón tay của Tiểu Ái, ánh mắt nhìn cô hơi ngạc nhiên: “Anh rất bận, em không có chuyện gì thì về nhà sớm một chút, tối anh sẽ về.”
“Anh đuổi em đi đấy à?” Tiểu Ái nhìn anh với bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Trời lạnh, về nhà sớm một chút!” Dung Kỳ không nói gì thêm, quay người bước đi.
Nhìn theo dáng người anh, khóe miệng Tiểu Ái hơi cong lên. Không hề chất vấn về chuyện Thôi Thái Dạ, cũng không lớn tiếng mắng mỏ, xem ra, chỉ cần thái độ của cô thay đổi một chút, anh sẽ không có cách nào giận cô được.
Tiểu Ái lặng lẽ cười, rồi lao ra phía cổng.
Lúc về nhà đi ngang qua chợ, Tiểu Ái định mua thức ăn cho bữa tối, nhưng vừa thấy thực phẩm sống cô đã cảm thấy buồn nôn. Cuối cùng Tiểu Ái quyết định đến tiệm ăn mua bốn món mặn và một món canh về nhà.
Sáu giờ ba mươi phút tối, Tiểu Ái lần lượt đặt những đĩa thức ăn nóng hổi lên bàn ăn.
Buổi chiều cô không chỉ giặt một đống quần áo tích tụ lâu ngày, mà còn lau cả sàn nhà, hiện giờ lại chuẩn bị cả cơm canh nóng hổi chờ anh. Dung Kỳ quay về chắc sẽ ngạc nhiên lắm đây!
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Ái vui mừng chạy ra mở cửa, nào ngờ người bên ngoài lại là Thôi Thái Dạ. Anh ta khoác trên người một chiếc áo dạ dài mềm màu cà phê đậm, mỉm cười nói một tiếng “hello” với Tiểu Ái. Trong hơi thở còn mang theo không khí lạnh lẽo bên ngoài cùng hương thơm quyến rũ khiến người ta dễ bị mê hoặc.
Thôi Thái Dạ lại đổi nước hoa. Tiểu Ái quẹt mũi, thật sự còn sành điệu hơn cả cô.
“Sao anh tới đây vậy?” Mặc dù Tiểu Ái không muốn để anh ta vào nhà, nhưng Thôi Thái Dạ đã ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn từ trong bay ra, liền đẩy Tiểu Ái bước vào cửa.
Thôi Thái Dạ cởi áo khoác ngoài, chỉ vào chiếc áo len mỏng đang mặc trên người, ra hiệu với Tiểu Ái: “Đều là màu trắng, quả nhiên rất tâm đầu ý hợp!” Nói xong, anh ta không khách khí, cứ thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tiểu Ái kịp thời đoạt lấy đôi đũa trong tay Thôi Thái Dạ, giận tái mặt: “Không được ăn!”
Anh ta dừng lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai cao quý tỏ vẻ không hài lòng: “Tiểu Ái, em có hơi nhỏ mọn không đấy?”
“Anh trai tôi còn chưa về! Còn nữa, vào thời điểm đặc biệt như thế này, anh tốt nhất nên mau chóng rời khỏi đây!” Lời nói của Tiểu Ái chưa dứt đã bị Thái Dạ kéo lại gần, vì đứng không vững, Tiểu Ái ngã nhào lên anh ta. Thôi Thái Dạ lập tức giữ lấy eo Tiểu Ái, khóa chặt trong lòng mình.
“Đây là ánh mắt gì, ai cho phép em nhìn anh với vẻ mặt như vậy?” Thái Dạ gập ngón tay trỏ gõ vào trán Tiểu Ái, sắc mặt không được tốt, nhưng giọng điệu lại mang sự cưng chiều: “Trước đây là ai đã nói sẽ xem anh là chủ nhân hả? Thế nào, em nghĩ rằng quảng cáo xong rồi thì anh không thể làm gì được sao? Chỉ một cuộc điện thoại thôi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể hủy nó.”
Tiểu Ái nhìn khinh bỉ: “Đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi. Hơn nữa, lúc đó giữa anh và tôi còn có hợp đồng, bây giờ hợp đồng đã bị anh ném đi, việc gì tôi phải làm tội mình nữa!” Sau khi từ Singapore quay về chưa được bao lâu, Thôi Thái Dạ liền bảo với Tiểu Ái là muốn thu hồi lại hợp đồng, nói là muốn hủy bỏ. Anh ta nói nếu không làm như vậy thì sẽ không dừng lại chuyện đính hôn vào tháng sau.
“Ở cạnh anh là chịu thiệt sao?” Thôi Thái Dạ thật sự có chút tức giận, nắm lấy cằm Tiểu Ái kéo về phía mình: “Tiểu Ái, em rốt cuộc không vừa lòng anh ở điểm gì? Lẽ nào anh không đủ đẹp trai sao?”
Tiểu Ái vừa giận, vừa tức cười: “Tại sao anh lại có thể tự sướng như vậy được chứ?”
“Đó được gọi là tự tin!”
“Hừm! Lúc này không tranh luận với anh về chủ đề đó nữa! Mau buông tôi ra! Chúng ta như thế này chẳng ra sao cả!” Những ngón tay giữ eo Tiểu Ái nóng bỏng mà mạnh mẽ, tựa như đã làm bỏng lớp da dưới chiếc áo len mỏng, bỗng nhiên cô có sự lúng túng khác thường.
Tiếng mở khóa từ cửa chính truyền đến, hai người còn chưa kịp phản ứng lại, Dung Kỳ đã bước vào nhà.
“Tiểu Ái, anh…” Giọng nói đột ngột dừng, đôi mắt màu trà bỗng thu hẹp lại. Trong giây lát, Tiểu Ái không thể xác định được mình có phải đã đọc được lửa giận từ trong đáy mắt anh không, nhưng cô khẳng định là đúng. Dung Kỳ đã gần tới mức băng giá, còn cô thì sẽ rất thảm đây!
Trong nháy mắt, Tiểu Ái quyết định dùng phương pháp hi sinh để giải cứu bản thân. Mà người bị hi sinh đó…
“Anh! Cuối cùng anh cũng quay về rồi! Bạn của anh lại đến bám lấy em, em đã nói là không thích anh ta rồi mà!”
“Dung Kỳ, đừng nghe Tiểu Ái nói, bọn mình đang qua lại với nhau đó!” Thôi Thái Dạ ôm chặt người con gái đang tìm cách thoát khỏi anh, mặt thì cười, nhưng trong lòng lại không thoải mái.
“Ai qua lại với anh?” Tiểu Ái không lường trước được anh ta sẽ chơi lại cô một vố.
“Sao vậy, anh trai quay về nên em thấy ngại à? Lễ đính hôn anh đã đồng ý với em là sẽ hoãn lại rồi mà, em còn muốn như thế nào nữa đây?” Thôi Thái Dạ nhón tay ấn nhẹ lên sống mũi Tiểu Ái, hành động giống hệt như kiểu vô cùng cưng chiều.
“Ăn nói phàm bậy!” Tiểu Ái thật sự hốt hoảng, vốn nghĩ muốn đá anh ta không ngờ lại bị đá lại. Trên cánh tay Tiểu Ái bỗng có thêm luồng sức lực, ngay trong lúc đó, cô nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Thôi Thái Dạ.
“Anh!” Tiểu Ái dựa sát vào người Dung Kỳ, cần khôn khéo bao nhiêu thì khôn khéo bấy nhiêu.
Song Dung Kỳ không để ý đến cô, chỉ thu lại vẻ mặt lạnh băng, nói với Thôi Thái Dạ: “Cậu cứ về đi, hôm nào đó tôi sẽ tìm cậu nói chuyện.”
“Sao? Cậu không tán thành bọn mình qua lại ư?” Thôi Thái Dạ đứng lên, khoanh tay bước đến phía trước ghế sô-pha: “Người anh trai như cậu, lẽ nào đến chuyện yêu đương của em gái cũng muốn quản hay sao?” Anh ta quay đầu, cười mà như không cười nhìn họ.
Ánh mắt hai người giao nhau, nét mặt Dung Kỳ dần hiện lên vẻ không vui:”Mình còn cho rằng, cậu đã quên mất con bé là em gái mình rồi. Mặc dù không hay xem các tin đồn lá cải, nhưng những chuyện hai người gây ra ở thành phố S, mình ít nhiều cũng biết đến. Thái Dạ, lần này có phải là cậu đã đi quá giới hạn rồi không?”
Quả nhiên là Dung Kỳ cũng đã biết. Tiểu Ái mặt mày đau khổ, chỉ mong biến thành không khí rồi lặng lẽ biến mất.
“Ha ha, cậu rốt cuộc là không tin tưởng mình, hay là không yên tâm với cô ấy?” Thôi Thái Dạ hiển nhiên không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Dẫu sao cũng đã ngả bài rồi, thứ đã quyết định phải nắm lấy, anh không thể từ bỏ được.
“Mình chỉ tin vào sự thật! Trên thực tế, những tin đồn đó không hề có lợi cho Tiểu Ái. Cậu nên hiểu rõ, con bé còn đang đi học, mới chập chững bước vào con đường nghệ thuật, bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất, cũng không thể nào sửa chữa được. Cậu thì khác, những điều đó với cậu mà nói chẳng qua chỉ là thêu gấm trên hoa. Thái Dạ, từ khi quen biết nhau đến giờ, chúng ta chưa từng hỏi chuyện riêng tư của nhau, một mặt tôn trọng lẫn nhau, mặt khác do trong chuyện đó, quan điểm của chúng ta luôn khác nhau một trời một vực. Chúng ta không được phép yêu cầu ai phải làm như thế nào, tuy nhiên, trên thế giới này, chỉ có một người cậu không thể động tới…” Đôi mắt xa cách, lạnh nhạt mà sâu thẳm của Dung Kỳ nhẹ nhàng quét qua người Tiểu Ái: “Bây giờ mình nghĩ cậu chắc đã hiểu rõ ý của mình rồi chứ?”
Tiểu Ái nhìn Dung Kỳ không chớp mắt, ánh mắt tuy tĩnh lặng nhưng trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng. Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy Dung Kỳ quan tâm mình chân thành và tha thiết như vậy. Cho dù giọng điệu và nét mặt của anh vô cùng lạnh nhạt, cho dù không có bất kỳ lời nói ngọt ngào, âu yếm nào. Song Tiểu Ái lại có thể cảm nhận rất rõ sự yêu thương và quan tâm đằng sau sự lạnh nhạt đó. Dung Kỳ thật sự… quan tâm đến cô!