Trước đây Kiều Nhân từng nghe bài hát này rồi.
Cũng vì cô đã từng nghe qua nên mới cảm thấy không bình thường.
Chỉ vài giây, thậm chí Kiều Nhân cảm thấy người nhắn tin ở đầu bên kia không phải là Kỷ Hàn Thanh. Cô hoảng hốt mất một lúc, đợi tới khi phản ứng lại liền nhắn tin qua: [Anh bị trộm số điện thoại à?]
Thật sự kì lạ.
Căn bản Kỷ Hàn Thanh không phải kiểu người sẽ nghe loại bài hát như thế này.
Đợi mấy phút, Kỷ Hàn Thanh không trả lời.
Kiều Nhân dứt khoát nhân lúc đợi anh trả lời thì nghe lại bài hát này một lần.
Những người khác trong văn phòng đều đã đi ăn trưa, lúc này chỉ còn lại mình Kiều Nhân. Cô cũng lười đeo tai nghe nên trực tiếp mở loa ngoài. Tiếng nhạc và tiếng gió thổi từ điều hòa cũng nhau lượn lờ bên tai. Kiều Nhân nằm nhoài trên bàn, tiện tay cầm bút gõ theo tiết tấu.
Đang vào đoạn điệp khúc thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lục Kỳ còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng nhạc từ cách xa mấy mét, "Chị Kiều, chị cũng thích nghe bài này à?"
Kiều Nhân: "..."
Tay cô chạm nhẹ, ấn nút tạm dừng phát nhạc.
"Hôm nay Kỷ tổng vừa đề xuất bài hát này với tôi."
"..."
"Lúc bạn gái phạm lỗi thì sẽ gửi cho cô ấy bài hát này."
"..."
Lục Kỳ dương dương tự đắc, "Tiêu chuẩn của người bạn trai nhị thập tứ hiếu*."
(*Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm của Trung Quốc kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo được biên soạn vào thời nhà Nguyên. Ở đây dùng với ý nghĩa là "chuẩn mực".)
Bảo sao Kỷ Hàn Thanh lại gửi cho cô bài hát này.
Đúng là anh đã học mấy trò linh tinh. Kiều Nhân ngước mắt, thuận miệng hỏi: "Cậu cũng gửi cho Kỷ Niệm bài này à?"
Lục Kỳ lắc đầu.
"Tại sao?"
"Trong mắt em, cô ấy không sai gì cả."
Kiều Nhân: "..."
Không ngờ ở trong mắt Kỷ Hàn Thanh cô lại là người mắc lỗi.
Kiều Nhân bị Lục Kỳ đả kích như vậy, càng lúc càng cảm thấy giận không có chỗ phát tiết. Cô nhíu mày, lại nhắn một tin sang cho Kỷ Hàn Thanh: [Anh cảm thấy em sai ở chỗ nào?]
Vẫn không trả lời.
Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, sắp được 1 phút.
Lúc này Lục Hạ cũng mang theo mì lạnh quay lại, nhìn thấy Kiều Nhân cau mày nhìn điện thoại chằm chằm còn trêu ghẹo: "Nhớ người yêu à?"
Kiều Nhân không thèm nhiều lời, "Nhớ cái rắm."
Lục Hạ đã quen thấy cô như vậy, cũng không để ý, lấy một cái hộp đựng từ trong ngăn kéo đổ mì lạnh ra rồi đưa tới, "Hôm nay thời tiết không tốt, ăn nhiều một chút."
Hai câu không có logic gì, nhưng ít nhiều nhắc nhở được Kiều Nhân. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời so với lúc ở trường Đại học Y đã sầm sì hơn không ít, căn bản chẳng nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Lúc này Kiều Nhân mới nhớ ra để xem dự báo thời tiết.
Cả chiều thời tiết âm u.
Không ngày nào là không mưa gió, thời tiết âm u khiến tâm tình người ta cũng không tốt.
"Cái này gọi là sự bình yên trước cơn bão tố," Lục Hạ ngồi cạnh lật báo, "Hôm nay tớ xem dự báo thời tiết Đông Lăng, nói là ngày mai cả nước bắt đầu có mưa lớn trên diện rộng kéo dài suốt mấy ngày liền."
Dự báo thời tiết Đông Lăng, là một chương trình dự báo chuẩn nhất mà Kiều Nhân biết.
Lục Hạ: "Mấy ngày này nhớ mang theo ô."
Kiều nhân gật đầu, ăn từng sợi mì một.
Lục Hạ: "Nếu như quả thật có mưa lớn thì mấy ngày tới khẳng định là chúng ta sẽ vất vả rồi."
Kiều Nhân hiểu.
Trước đây lúc Kiều Uyên vẫn còn là phóng viên xã hội, có lần phía Nam rất nhiều nơi mưa lớn, ùn tắc giao thông là chuyện nhỏ, nghiêm trọng như vụ sập cầu ở Thượng Hải cũng có luôn. Nghiêm trọng đến mức, còn có nơi xảy ra sạt lở đất, thời gian đó gần như mỗi ngày thức dậy Kiều Nhân đều không nhìn thấy Kiều Uyên ở nhà.
Cô thậm chí không biết Kiều Uyên ra khỏi nhà từ sớm hay là đêm hôm trước không về.
Mỗi lần đến mùa này, những người bận rộn nhất ngoài lính cứu hỏa ra thì cơ bản chính là các phóng viên xã hội.
Ngón tay Kiều Nhân dùng sức bóp đôi đũa, mì vào miệng gần như không có chút mùi vị gì. Cô chậm chạp nuốt xuống, sau đó đặt đũa sang một bên.
"Năm ngoái hình như cũng có mưa lớn phải không?"
Lục Hạ liếc nhìn hộp mì còn hơn một nửa, khẽ cau mày, "Có một lần."
Cũng vào tầm thời điểm này trong năm.
Khi đó Lục Hạ vừa chuyển lên chính thức, cho nên vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc với chuyện này, "Năm ngoái hệ thống thoát nước ở đường phố Bắc Thành xảy ra vấn đề, nước mưa không thoát đi được, ngập tới gần nửa người, chỉ thiếu chút nữa là cuốn trôi một đứa bé."
Kiều Nhân có xem tin tức này.
Vốn là những cơ quan chức năng không quan tâm tới vấn đề này, trì hoãn từ tháng năm tới tận tháng sáu, mãi tới khi xảy ra chuyện mới nhận được được sự nghiêm trọng.
Hiện tại hệ thống thoát nước của Bắc Thành là tốt nhất cả nước.
Kiều Nhân nhồi nhét một đống tin tức vào đầu, trong chốc lát có chút không tiêu hóa nổi, Lục Hạ ở bên cạnh vẫn đang khuyên cô ăn nhiều một chút: "Tiểu Kiều, cậu ăn thêm một chút đi."
Không thấy ngon miệng.
Kiều Nhân lại chọc sợi mì, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn thêm vài miếng.
Lúc này Lục Hạ mới yên tâm, trở về vị trí làm việc của mình mới thở dài, "Lúc quay về gặp phải Kỷ tổng."
Kiều Nhân sững sờ, cắn đũa.
"Anh ấy bảo tớ theo dõi cậu, bắt ăn nhiều một chút."
"........à."
Kiều Nhân nhai chậm, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng dường như cũng không còn khó nuốt nữa.
Lần này ăn được hơn nửa, Kiều Nhân mới quay đầu nhìn Lục Hạ, "Anh ấy làm gì vậy?"
"Ai?"
Lục Hạ nói ra miệng rồi mới kịp phản ứng, vội vàng sờ mũi, "Vừa rồi cùng trợ lý đi lên tầng, chắc là vừa đi tiệc xã giao về?"
Cô ấy nói không chắc chắn lắm.
Dù sao Kỷ Hàn Thanh cũng là cấp trên, vấn đề này cô ấy không thể hỏi thẳng anh được.
Kiều Nhân không lên tiếng, cúi đầu xuống liền nhìn thấy tin nhắn trả lời của Kỷ Hàn Thanh: [Chỗ nào cũng không sai.]
Vậy anh gửi cái bài hát kia cho cô làm gì?
Nghi vấn còn chưa hỏi ra, bên kia đã nhắn tiếp: [Cũng không phải là không có chỗ sai."
[?]
[Sai ở chỗ khiến anh quá yêu em.]
(Lạy chúa, ai đó hãy ngăn chú Kỷ lại giùm tôi =))))))
Kiều Nhân: "...."
Quá ấu trĩ.
Kiều Nhân: [Anh bị trộm số điện thoại à?]
Nửa phút sau, Kỷ Hàn Thanh dường như phát hiện ra điểm lạ, [Em cứ coi như là thế đi.]
Lại nửa phút nữa, Lục Kỳ trong văn phòng nhận được tin nhắn.
Người gửi cũng là Kỷ Hàn Thanh...
[Tiền thưởng trừ một nửa.]
Lục Kỳ không rõ vì sao: [Không có tác dụng ạ? Chị Kiều nói gì vậy?]
[Cô ấy cảm thấy tôi có bệnh.]
"............."
Lục Kỳ nhìn chằm chằm năm chữ "tiền thưởng trừ một nửa", ôm điện thoại không đám trả lời nữa.
Buổi chiều Kiều Nhân không ra ngoài chạy tin, liền vùi đầu ở văn phòng viết bản thảo, bên ngoài dường như có tiếng sấm vang lên, âm thanh không lớn nhưng kéo dài mãi không dứt.
Sau khi dư âm tắt hẳn, Kiều Nhân thấy Hạ Vũ nhắn tin tới: [Ngại quá, chị ơi, vừa nãy đang nói chuyện một nửa thì bị mẹ em kéo đi dạo phố.]
Kiều Nhân: [Đi ra ngoài một chút cũng tốt lắm.]
Hạ Vũ không phải kiều người nói nhiều, tán gẫu vài câu chủ đề lại nhanh chóng quay trở lại phần còn dang dở lúc trưa, [Chị, chị nói xem kết quả học tập của bọn họ sẽ thế nào?]
Kiều Nhân nghiêm túc đáp: [Khó nói.]
Hạ Vũ: [Chị thật sự tin là có báo ứng không?]
Vấn đề này thì Kiều Nhân lại càng khó trả lời hơn.
Không thể không khẳng định, nhưng nhỡ nói ra rồi, cô bé lại lấy một ví dụ nào đó ra hỏi thì cô biết làm thế nào bây giờ.
Kiều Nhân chần chừ mấy giây, Hạ Vũ ở đầu bên kia lại nói: [Chỉ cần nghĩ tới việc bọn họ có thể thuận buồm xuôi gió, sau này còn có thể thăng quan tiến chức, em cảm thấy rất vô vị.]
Chữ "Vô vị" này của cô bé, đã bộc lộ ra trong từng câu nói rồi.
Kiều Nhân thở dài: [Đột nhiên nhớ lần trước đi mua đồ ăn, gặp một bạn học nữ trước đây từng bắt nạt chị đang rao bán đồ ăn, chính là loại khoai tây chưa đến tám tệ một cân đó.]
Hạ Vũ bị cô chọc cho bật cười, liên tiếp gửi "ha ha ha" tới.
[Năm ngoái còn còn gặp bạn nam kia đang bốc vác ở công trường, nghe nói ngay cả bạn gái cũng không có.]
[Thật không ạ?]
[Thật chứ.]
Nửa thật nửa giả.
Không có mặt mũi, không thành đạt là thật, có điều cũng không thảm như cô kể.
Kiều Nhân thở dài, động tác trên tay vẫn nhanh nhẹn dứt khoát: [Cũng có thể là do thuyết báo ứng.]
Hạ Vũ cuối cùng cũng tàn thành với lời này, lúc nhắn tin lại đã đổi sang chủ đề khác.
Cả buổi chiều, Kiều Nhân cứ thế câu được câu không chat với Hạ Vũ, vừa nhìn màn hình máy tính viết bản thảo.
Đến nửa buổi mắt cô đã có chút hoa lên, cũng may tâm trạng Hạ Vũ ở bên kia đã ổn rồi, tuy chỉ là một chút nhưng cũng đủ khiến cô bé vui vẻ.
Vì vừa phải tán gẫu với Hạ Vũ nên hiệu suất làm việc của Kiều Nhân khó tránh khỏi thấp hơn bình thường.
Mọi khi năm giờ đã có thể viết xong bản thảo, lần này gần sáu giờ mới xong.
Những người khác trong văn phòng đã thu dọn đồ, chuẩn bị về trước.
Chỉ có mình Kiều Nhân vừa mới tắt máy tính xong, cử động cơ thể có chút tê dại rồi giơ tay dụi mắt. Vừa mới cầm lọ thuốc nhỏ mắt lên thì nhận được tin nhắn Kỷ Hàn Thanh hẹn cô đi ăn tối.
Người kia quen phong cách đơn giản, hiếm khi lại dùng dấu chấm câu: [Buổi tối muốn ăn gì?]
Kiều Nhân: [..........Em không biết.]
Trước kia cô có đọc một bài tổng kết.
Lúc hỏi người khác muốn ăn gì, đối phương mà trả lời "Tùy ý" là khiến cho người ta phiền nhất. Kiều Nhân vì không muốn Kỷ Hàn Thanh cảm thấy cô phiền phức nên còn đặc biệt viết nhiều hơn hai chữ.
Kết quả vừa gửi đi chưa được mấy giây, đầu bên kia nhanh chóng nhắn lại: [Ăn anh đi.]
".........."
Điện thoại trong tay Kiều Nhân dường như cũng nóng lên, bỏng tới mức muốn rơi xuống khỏi bàn tay cô, ngón tay Kiều Nhân run rẩy: [Hôm nay anh bị làm sao vậy?]
Vài giây sau, Kiều Nhân: [Thà anh cứ nỏi thẳng là muốn ngủ với em cho rồi.]
Đầu bên kia nhanh chóng nhắn lại một dấu chấm.
Một giây sau, Kỷ Hàn Thanh: [Anh muốn ngủ với em.]
Lời editor: Kỷ Hàn Thanh ở chương này không phải là chú Kỷ mà tôi biết, Kỷ Hàn Thanh ở câu cuối cùng mới đúng là chú Kỷ của chúng ta =))))