Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 84




Trọng tâm của Kiều Nhân là ở câu nói sau, kết quả vừa nói ra xong đã ngay lập tức bị Kỷ Hàn Thanh từ chối.

Cơn giận của cô dâng lên, hơi ngẩng đầu cắn một cái vào tai anh, "Anh vừa nói sẽ đối xử dịu dàng với em."

"Ngoại trừ ở trên giường, cái khác đều có thể."

Kiều Nhân dùng sức hơn một chút, giọng cũng mơ hồ không rõ, "Nhưng em muốn anh dịu dàng ở trên giường.

Kỷ Hàn Thanh bình thường đã dịu dàng với cô lắm rồi.

Kiều Nhân biết anh lâu như vậy, dường như chưa từng nghe anh nói nặng lời bao giờ.

Trên giường và dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau.

Kiều Nhân đợi vài giây cũng không nghe thấy anh nói gì, còn tưởng rằng anh đã đồng ý rồi, hàm răng đang cắn trên vành tai anh rời đi. Sau đó hô hạ tầm mắt, vô tình nhìn thấy hai hàng dấu răng xuất hiện.

Cong cong như hai vầng trăng.

Tai Kiều nhân nóng lên, trong đầu có gì đó căng ra, chưa lên tiếng đã nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên bên tai: "Em đã thấy có người đàn ông nào dịu dàng trên giường bao giờ chưa?"

"............"

Kiều Nhân chưa từng gặp qua.

Đàn ông mà cô từng gặp cũng không nhiều chứ đừng nói tới đàn ông ở trên giường.

Có điều chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi, đặc biệt là Kiều Nhân còn có một người bạn phóng khoáng như Kỷ Niệm, bình thường từng không ít lần kéo cô đi xem phim giáo dục.

Mỗi lần xem đều xem mấy tiếng liền, từ khởi nguyên của giống loài đến sinh sản huyền bí. (Đoạn này mình nát óc vẫn không hiểu)

Dù là tự nguyện hay là bị Kỷ Niệm ép buộc, dù sao cô cũng biết không ít.

Kiều Nhân cẩn thận nhớ lại các nam chính trong mấy bộ phim đó, hơn một phút trôi qua, cô không tìm được người đàn ông nào dịu dàng cả.

Nhưng người không dịu dàng thì tìm được hơn một chục.

Ánh mắt Kiều Nhân trở nên dịu dàng hơn, nhìn lên trần xe hồi lâu, tai càng lúc càng nóng. Cô bối rối, giống như đang nhớ lại những lần xem phim cùng Kỷ Niệm kia.

Mãi tới khi có một ngón tay chạm vào môi cô, từng chút từng chút đè xuống, giọng anh cũng hạ thấp: "Nghĩ gì thế?"

"......."

Kiều Nhân ngước mắt, không lên tiếng.

Kỷ Hàn Thanh dứt khoát không hỏi nhiều nữa, lực trên đầu ngón tay tăng thêm, miết trên đôi môi ấm áp mềm mại của cô từng chút một, mãi đến khi đôi môi cô bị dày vò tới mức hồng lên như hai tai.

Lúc này anh mới cảm thấy hài lòng, thu tay ngồi trở lại ghế lái, lặp lại câu hỏi vừa nãy một lần nữa: "Đang nghĩ gì?"

Kiều Nhân sờ đôi môi hơi buồn buồn, "Không..."

Dừng vài giây, cô lại giải thích: "Không phải anh hỏi em đã từng thấy người đàn ông nào dịu dàng trên giường chưa hay sao, vừa nãy em đang suy nghĩ."

"Nghĩ ra chưa?"

"Anh được xem như dịu dàng," Kiều Nhân lắc đầu, "Nhưng dịu dàng hơn chút nữa thì tốt hơn."

Lại còn dịu dàng hơn chút nữa... Chỉ cần nghĩ tới việc cô dám ở trước mặt anh nghĩ đến người đàn ông khác là anh không thể dịu dàng nổi.

Đáy mắt Kỷ Hàn Thanh không chút biến sắc dâng lên một cơn sóng ngầm, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, "Được."

Trong lòng Kiều Nhân nhẹ nhõm.

Sau đó đến đêm hôm ấy, cô chỉ hận không thể đập chết mình vì đã dám nói lung tung.

Từ ngày ấy, thậm chí Kiều Nhân không muốn nghe thấy hai chữ "dịu dàng" nữa.

Kỷ Niệm tình cờ ở nhà xem phim Hàn Quốc nói "Nam phụ thật là dịu dàng", Kiều Nhân chỉ hận không thể lập tức xông tới tắt video của cô ấy đi. Có điều cô vẫn kiềm chế được, vừa mở từ điển vừa hồi phục tâm trạng, nhẫn nhịn một lúc cho qua.

Mấy hôm nay Kỷ Niệm không phát hiện ra sự khác thường của cô, mỗi ngày đều nói từ "dịu dàng" mười mấy lần. Mãi cho tới khi có lần cô ấy mở từ điển ra, phát hiện trong từ điển dày cộp thiếu mất hai trang.

Chữ "Ôn" và chữ "Nhu" không cánh mà bay.

Kỷ Niệm: "Từ điển này là hàng rởm à?"

Kiều Nhân mặt không biến sắc đáp: "Có lẽ vậy."

Kỷ Niệm: "Bôi đen cửa hàng này."

Kiều Nhân: "..."

Kiều Nhân trải qua một ngày Chủ nhật nhàn nhã hiếm thấy.

Đến thứ hai, cả người cô như được lên dây cót bắt đầu làm việc liên tục.

Chiều chủ nhật trong trường Đại học Y xảy ra một vụ cướp, theo lời sinh viên trong trường thì thủ phạm là người bên ngoài, Kiều Nhân và Lục Kỳ đến thu thập tin tức suốt một buổi sáng, tới khi được hòm hòm thì cũng đã hơn mười một giờ.

Gần trưa, ánh nắng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống khiến Kiều Nhân có chút không mở nổi mắt.

Đêm hôm qua vận động không ít, thêm nữa hôm nay lại chạy qua chạy lại xung quanh trường, chân Kiều Nhân càng lúc càng mềm nhũn, phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được.

Lúc này Lục kỳ còn đang tiến hành phỏng vấn nốt một sinh viên nữ khác. Kiều Nhân đứng bên này đợi cậu ta, hơi nheo mắt nhìn chằm chằm mũi chân. Hôm nay thời tiết thật sự quá nóng, cô cầm quyển sổ ghi chép phe phẩy bên tai.

Gió yếu ớt thổi tới, vẫn rất nóng.

Kiều Nhân dứt khoát mặc kệ cất sổ vào trong túi xách, vừa mới ngước mắt lên đã thấy trước mặt có một đôi nam nữ đi tới.

Kiều Nhân sửng sốt một chút, ngay cả việc kéo khóa túi xách cũng quên mất, nhìn chằm chằm sang phía đó.

Hai người một trước một sau, càng lúc càng lại gần phía cô.

Không tới vài giây, một người trong đó chú ý tới Kiều Nhân đang đứng cạnh bức tường, cũng sửng sốt sau đó mới khẽ cười chào hỏi: "Tiểu Kiều?"

Kiều Nhân đưa ngón áp út lên quệt mồ hôi trên chóp mũi, "Hai người..."

Quá khó tin rồi.

Đến bây giờ Kiều Nhân vẫn không dám tin điều mình nhìn thấy, mồ hôi trên chóp mũi lại rịn ra, đầu ngón tay cô ướt đẫm, "Ngẫu nhiên gặp nhau à?"

Hứa Thần Phong cau mày, không nói lời nào.

Người phía sau đã đi tới, gương mặt vốn đang vô cùng hào hứng lúc nhìn thấy cô nhất thời xịu xuống, Tương Nghi tỏ ra bất mãn: "Tại sao lại là cô?"

Kiều Nhân: "..."

Cái gì gọi là tại sao lại là cô?

Vấn đề này không phải cô mới là người nên hỏi hay sao?

Kiều Nhân nhíu mày, vẫn dùng nguyên câu nói này của Tương Nghi hỏi ngược lại, giọng điệu cũng giống đến tám phần: "Tại sao lại là cô?"

Tương Nghi: "..."

Giọng điệu giống y hệt được nói ra từ miệng đối phương, rõ ràng là Tương Nghi cảm thấy không thoải mái, nét mặt cô ta biến đổi, nhíu mày lại, "Tôi đến tìm thầy Hứa đi ăn cơm, cô thì sao?"

Kiều Nhân: "..."

Càng khó tin hơn rồi.

Cô còn nhớ lần trước lúc Tương Nghi nhìn thấy Hứa Thần Phong, còn bày ra dáng vẻ ngang ngược, làm sao mới qua vài ngày đã đổi thành "Thầy Hứa" rồi.

Khóe miệng Kiều Nhân giật giật, tầm mắt cô đảo qua đảo lại trên người hai bọn họ vài lượt, mãi tới khi Hứa Thần Phong ho nhẹ một tiếng cô mới mở miệng: "Tôi đấy lấy tin tức."

Hứa Thần Phong cụp mắt nhìn cô: "Cùng ăn cơm nhé?"

Dao găm trong mắt Tương Nghi đã phóng ra, đáy lòng Kiều Nhân đang đấu tranh ý muốn phá rối người khác. Vừa định đồng ý liền nghe thấy cô gái đối diện nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô dám đi ăn cùng Thầy Hứa, tôi sẽ mách với học trưởng Kỷ."

Kiều Nhân: "..."

Sau khi bị Tương Nghi làm cho nghẹn họng, Kiều Nhân đúng là không dám đi ăn cơm cùng bọn họ nữa.

Một phút cô cũng không chần chừ, đợi Lục Kỳ xong việc liền cùng cậu ta đi ra cổng lớn của trường.

Giọng Tương Nghi ở sau lưng càng lúc càng rõ, như được ánh nắng tiếp thêm hơi nóng truyền tới bên tai cô: "Học trưởng Kỷ đúng là có tác dụng hơn so với người bình thường nhiều."

Kiều Nhân: "..."

Hiếm khi cô bị nghẹn họng không thể trả lời được nhiều như vậy.

Sau khi trở lại tòa soạn, cô lại tò mò muốn xác nhận một chuyện. Ngồi ở văn phòng, vừa hứng gió mát từ điều hòa vừa nhắn tin cho anh: [Nếu nhìn thấy em ăn cơm cùng một người đàn ông khác, anh sẽ làm gì?]

Bên kia không trả lời cô ngay.

Thời gian này đúng giờ ăn trưa, Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, quay đầu nói với Lục Hạ: "Hạ Hạ, lấy giúp tớ hai suất cơm với."

Lục Hạ thoải mái đồng ý, sau khi phi như gió ra ngoài khiến hơn nửa câu nói bị chặn lại sau cánh cửa.

Ngón tay Kiều Nhân trượt trên khung chat, đây là thói quen của cô lúc chờ tin nhắn.

Trượt được hai, ba phút, Kiều Nhân đã lướt tới tin nhắn từ ba ngày trước, Kỷ hàn Thanh vẫn chưa trả lời cô.

Kiều Nhân cũng không giục, vừa định đặt điện thoại xuống nghỉ ngơi mấy phút thì có một tin nhắn được gửi đến.

Hạ Vũ: [Chị, sắp có thành tích thi Đại học rồi.]

Thần kinh của Kiều Nhân lập tức căng ra.

Đối phương là người có tâm lý hết sức nhạy cảm và yếu đuối, Kiều Nhân tìm từ thật lâu, viết viết xóa xóa trong khung chat thật cẩn thận, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ: [Đúng vậy.]

Lần này mấy phút, Hạ Vũ không nhắn lại.

Thật ra cô và Hạ Vũ không nói chuyện nhiều, cũng chính là buổi tối hôm thứ bảy đó, hai người hỏi han đơn giản một chút.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Kiều Nhân chờ tới mức lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, dứt khoát gõ một hàng chữ: [Em đừng lo lắng.]

Kết quả học tập của Hạ Vũ tốt, chỉ cần không có lỗi gì quá lớn thì khẳng định điểm số không thành vấn đề.

Liều Nhân vừa định gõ vài chữ nữa an ủi cô bé, đầu kia liền nhắn lại một tin: [Ngược lại, thật ra em không lo lắng kết quả của bản thân.]

Tay cô khựng lại, những chữ đã chỉnh sửa cẩn thận đều lặng lẽ xóa đi.

Hạ Vũ: [Em càng muốn biết... kết quả học tập của mấy người cặn bã kia thế nào.]

Ở phía dưới vẫn đang hiện lên biểu tượng nhập nội dung, hẳn là câu nói không ngắn, vì thế nên chưa lập tức gửi qua.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm hàng chữ này vài giây, sau đó khẽ thở dài.

Cô nhìn màn hình chăm chú đợi tin nhắn, chớp mắt một cái thấy màn hình tự tối đi sau đó lại sáng lên, lần này là tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh.

Người kia chia sẻ một ca khúc...

{Đương nhiên lựa chọn tha thứ cho cô ấy}*

Kiều Nhân: "......."

Thần kinh.

*Vietsub bài hát {Đương nhiên lựa chọn tha thứ cho cô ấy}, nghe để biết độ lầy của chú nhỏ =))))

SPOIL Chương 85