Người kia gọi điện thoại tới để xác nhận lại một lần là vì không thể tự xác định được bản thảo này có thể đăng lên hay không. Tòa soạn của họ cũng không phải quy mô nhỏ, số lượng phát hành ra rất lớn, phạm vi truyền bá cũng rộng, việc khơi ra hướng phát triển của dư luận đương nhiên càng không cần bàn đến.
Sức ảnh hưởng lớn, lo lắng cũng càng nhiều.
Âm thanh lật giấy ở đầu bên kia ngừng lại một chút, người kia rõ ràng không ngờ được anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hơi sững sờ: "Được, được..."
Dừng một chút, anh ta dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được, đành xác nhận lại một lần: "Kỷ tổng, ngài chắc chắn chứ?"
Kỷ Hàn Thanh cau mày đáp: "Ừ."
"Ban nãy..."
Kỷ Hàn Thanh càng nhíu mày chặt hơn.
Bản thảo của Vu Minh cũng không phải là không thể đăng lên, tuy rằng đề tài tương đối nhạy cảm so với các loại tin tức khác, có điều mấy năm qua vấn đề này cũng được đại chúng tiếp nhận nhiều hơn rồi. Độ dài cũng không quá lớn, chỉ cần sửa đổi lại trong chừng mực cho phép thì cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Vừa nãy sở dĩ anh không nói thẳng ra là loại bỏ, đơn giản vì Kiều Nhân đã tỉnh rồi, có thể nghe thấy anh nói chuyện.
Bản thảo là Kiều Nhân viết, nếu ngay trước mặt cô thẳng tay loại bỏ bản thảo thì cô sẽ cảm thấy không cam tâm tình nguyện. Chắc chắn tám phần sẽ nói với anh vài lời tốt đẹp.
Kết quả lần này lời tốt đẹp còn chưa nói, cô đã trực tiếp hành động luôn rồi.
Lần đầu tiên Kiều Nhân chủ động, hơn nữa đối với cô mà nói, như vậy là đã quá chủ động rồi.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh hơi cử động, lật tay lại cầm lấy tay Kiều Nhân, trả lời người ở đầu dây bên kia:
"Anh rất rảnh rồi à?"
"..."
Người kia không dám nói nhiều lời nữa, thuận miệng nói vài câu qua loa sau đó cúp điện thoại.
Kiều Nhân đang ngồi ở ghế kế bên tài xế, vốn ban nãy đầu còn hơi mơ hồ, sau khi nghe xong cuộc điện thoại này chớp mắt liền tỉnh táo hơn nhiều.
Sống lưng cô thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng ra phía trước, một lát sau mới quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: "Đây gọi là đi cửa sau sao?"
Anh hơi cúi đầu, tay phải đan chặt lấy bàn tay của Kiều Nhân, ngón tay anh nhẹ nhàng siết lại. Lúc ngẩng đầu nhìn sang, vì tư thế nên đường viền mí mắt hằn sâu hơn một chút. Anh hơi cong môi: "Em nói xem?"
Quang minh chính đại đi cửa sau, có lẽ phó tổng ở đầu dây bên kia đã hiểu cả rồi.
Mặt Kiều Nhân nóng lên, nhịp tim dường như tăng tốc gấp đôi. Ngay cả lúc nói chuyện, trong giọng nói dường như cũng mang theo nhịp đập trái tim. Một tiếng lại một tiếng. Cô nhìn anh chăm chú không chớp mắt:
"Có thể xảy ra chuyện gì không?"
"Không biết."
"..."
"Xảy ra chuyện gì thì cũng không đổ lên đầu em."
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì đổ lên đầu ai?"
"Anh."
Kiều Nhân vừa thở hắt ra hiện tại đành nén lại.
Cô không nói nữa, tùy ý để anh nắm tay mình.
Một giây sau, một phút sau, mười phút sau, hai người thậm chí không ai mở miệng, nhưng tâm trạng Kiều Nhân thì có chút bất ổn không thể gọi tên được.
Bên ngoài liên tục có xe chạy qua, cũng có ánh đèn vô tình chiếu vào, lóe lên một chút.
Vai Kiều Nhân dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào ghế. Bàn tay được Kỷ Hàn Thanh nắm lấy đã toát ra một tầng mồ hôi, cô cũng cảm thấy hơi khó chịu, năm ngón tay buông lỏng nhưng không rút ra.
Điện thoại của Kỷ Hàn Thanh lại có cuộc gọi đến.
Kiều Nhân yên lặng ngồi bên cạnh, nghe tiếng điện thoại vang lên sau đó dừng lại, tiếp theo giọng anh vang lên: "A lô."
Lần này có lẽ không phải chuyện công việc.
Vì Kiều Nhân nhanh chóng thấy anh nở nụ cười: "Cậu có bệnh à?"
Hôm nay tâm trạng Kỷ Hàn Thanh có vẻ vô cùng tốt.
Kiều Nhân nuốt nước bọt, nghiêng đầu nhìn khóe môi anh đang cong lên, sau đó hạ tầm mắt... Lẽ nào là vì cô đang cầm tay anh?
Cô rời tầm mắt đi nơi khác, khóe miệng cũng vô thức nở nụ cười.
Cuộc điện thoại kia tám chín phần là Phó Yến gọi tới, vì Kiều Nhân dù không nghe được giọng của anh ấy nhưng cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ không đứng đắn đang tỏa ra từ đầu dây bên kia.
Kiều Nhân nghe tới mức hơi mệt mỏi, cô cố gắng mở to mắt, ý thức mơ hồ mấy phút, cuối cùng Kỷ Hàn Thanh cũng cúp điện thoại.
"Nghỉ sớm một chút."
Sau đó anh buông tay, nháy mắt tay trái của Kiều Nhân trống không. Cô theo bản năng nắm chặt tay lại, dùng hơn nửa phút mới kịp phản ứng. Cô "Vâng" một tiếng, vừa định xoay người xuống xe, kết quả mấy lần không mở được cửa ra.
Kiều Nhân quay đầu lại nhìn, "Không mở được."
Kỷ Hàn Thanh nhướng mày: "Không khóa."
Kiều Nhân cũng nhướng mày theo, rõ ràng là động tác giống nhau nhưng hai người lại có vẻ mặt hoàn toàn khác, một cứng nhắc, một dịu dàng.
"Thật sự không mở được."
Cô nói rất nghiêm túc, dường như là cửa xe hỏng thật.
Lông mày Kỷ Hàn Thanh giãn ra, nhẹ nhàng cười một tiếng. Cho rằng cửa thật sự không mở được nên cúi người giúp cô mở cửa xe.
Kiều Nhân nín thở, tay cô chạm đến chốt cửa phía sau, mở mắt nhìn anh ghé sát lại, sau đó khi còn cách cô vài centimet thì dừng lại.
Một giây sau, anh mới đưa tay từ bên cạnh người Kiều Nhân vươn ra. Kiều Nhân đột nhiên ngẩng đầu, sau đó cực kì chuẩn xác và nhanh chóng nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh một cái.
(Huhu, cách mạng của chú thành công rồi các cậu ơi TvT)
Vô cùng nhẹ, có lẽ còn chưa được tính là một cái hôn.
Kiều Nhân chủ động hôn mà tai đỏ bừng, cả người giống như một con vịt bị bỏ vào trong lò cả nửa ngày, nóng tới mức không thể nóng hơn. Kết quả vừa ngước mắt nhìn, căn bản người kia không hề có phản ứng gì, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, có vẻ không vui mừng lắm.
Bàn tay đang để sau lưng của Kiều Nhân nhẹ nhàng kéo chốt cửa, vừa định mở cửa xe bỏ chạy ra ngoài thì còn chưa kịp quay người cửa đã bị người bên cạnh đóng chặt lại.
Kỷ Hàn Thanh cầm tay cô nhẹ nhàng giam ở trên ghế, giọng anh trầm thấp, ánh mắt sâu hun hút: "Quyến rũ anh?"
Kiều Nhân: "Không có."
Cô không cho là mình có bản lĩnh quyến rũ Kỷ Hàn Thanh.
Trước đây không có, hiện tại cũng không có.
"Vậy là ý gì?"
Nhịp tim của Kiều Nhân vẫn chưa trở lại bình thường, cả người nóng tới mức muốn bốc khói. Cô dùng sức cắn nhẹ môi dưới, cố gắng nói thật bình tĩnh: "Ý muốn cho anh danh phận."
Kỷ Hàn Thanh không nói gì, cứ thế nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc lâu cũng không rời tầm mắt.
Kiều Nhân đối diện với anh một lát, bị anh nhìn chăm chú tới mức da đầu tê dại, vừa ngượng ngùng đảo mắt liền nghe thấy anh hỏi:
"Danh phận gì?"
"..."
Cô không tin là anh không biết.
Kiều Nhân khẽ hừ một tiếng, "Anh muốn danh phận gì?"
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng kề sát bên tai cô, giọng càng trầm hơn: "Ông xã."
Hai chữ này phát ra không lớn, thậm chí có chút mơ hồ không rõ, nhưng lọt vào tai Kiều Nhân, từng chữ từng chữ như được phóng đại lên vài lần khiến cô nghe cực kỳ rõ ràng.
Kiều Nhân lập tức nóng bừng, nóng tới mức cô cảm thấy hiện tại mũi mình cũng có thể phun ra khói. Cô ngẩng đầu, "Kỷ Hàn Thanh, anh đừng được voi đòi tiên..."
Cô định lườm anh một cái, kết quả khí thế nửa câu đầu thì tốt nhưng nửa câu sau bắt gặp ánh mắt của anh càng lúc càng dịu xuống.
Kỷ Hàn Thanh rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt cực kì hấp dẫn, sâu không thấy đáy. Kiều Nhân nhìn anh một lát liền bị ánh mắt ấy cuốn vào, sau đó rơi vào trong mê hoặc.
Khóe miệng anh cong cong, "Không phải em hỏi anh muốn danh phận gì sao?"
Kiều Nhân: "..."
Cô đâu biết anh sẽ nghĩ xa như vậy.
Để anh làm bạn trai đã không dễ dàng gì rồi, kết quả anh còn lấn tới, muốn trực tiếp nhảy lớp biến thành chồng cô.
Kiều Nhân nghĩ thầm, anh nằm mơ đi.
Mặc dù vậy nhưng sau khi Kiều Nhân xịu mặt mấy giây, khóe miệng vẫn nhẹ nhàng cong lên, "Em hỏi là..."
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn lại.
Hai mắt Kiều Nhân trong nháy mắt trợn tròn, vốn chỉ muốn chớp mắt một cái rồi thôi nhưng sau đó lại chớp thêm mấy lần nữa.
Môi chạm môi, hô hấp hòa quyện, Kiều Nhân nuốt nước bọt.
Chưa tới mấy giây, môi anh tách ra. Kiều Nhân vừa thở một hơi, người đã bị đè xuống ghế, một giây sau, nụ hôn thứ hai của anh rơi xuống.
Lần này anh hôn rất gấp gáp lại mạnh mẽ, không cho cô chút cơ hội hít thở nào, đầu lưỡi xông thẳng tới, vừa dịu dàng lại vừa thô bạo.
Kiều Nhân bị hôn tới mức nước mắt trào ra, trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt lăn xuống. Mặt cô đỏ bừng, vì không thể xoay người nên hô hấp có chút khó khăn.
Cũng không biết qua bao lâu, Kỷ Hàn Thanh mới tránh sang một bên. Kiều Nhân lập tức đẩy cửa xuống xe, đón lấy gió ngoài trời, ngồi xuống há miệng thở dốc.
Có người qua đường nhìn thấy cô cúi đầu ngồi bên cạnh một chiếc xe sang trọng, còn tưởng rằng cô bị đàn ông cặn bã bỏ rơi, tốt bụng dừng lại vài giây, đưa giấy ăn cho cô dò hỏi: "Cô gái, ai bắt nạt cô à?"
Kiều Nhân nhận lấy giấy ăn lau nước mắt, "Cảm ơn."
Dù sao cũng là người qua đường, cho dù có lòng tốt đến mấy cũng không có tâm tư khuyên nhủ cô. Sau khi đưa cho cô một gói giấy thì nhanh chóng tiếp tục hòa vào nhịp sống của người Bắc Thành.
Kiều Nhân lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, vừa vo thành một cục muốn ném vào thùng rác, một đôi giày da xuất hiện trước mặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh không biết đã xuống xe từ lúc nào.
Anh khẽ cười: "Anh bắt nạt em à?"
Cô tức giận không có chỗ bộc phát, đứng lên ném cục giấy vào ống quần anh. Vì đứng dậy quá nhanh nên cả người không vững, anh đưa tay ra đỡ lấy cô.
Kỷ Hàn Thanh một tay đỡ cánh tay của cô, một tay giữ chặt hông cô, hơi dùng sức ép cô vào người mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai cô:
"Chẳng lẽ không phải là yêu thương em sao?"