Tất cả từ ngữ mờ ám nhưng từ miệng anh phát ra đều vô cùng tự nhiên, bất kì lúc nào, bất kì tình huống nào.
Từ trước đến nay Kiều Nhân không bao giờ chống đỡ nổi, mất tự nhiên lóng ngóng đáp một tiếng, định đổi đề tài để qua ải:
"Vì thế nên người nhà của..."
"Em trả lời câu hỏi của anh trước đã."
Kiều Nhân: "..."
Người này cũng thật là cố chấp.
Kiều Nhân đang suy nghĩ lại toàn bộ câu chuyện một lần, phía trước cực kì thông suốt, đoạn sau lại vô cùng lộn xộn, cô thật sự muốn biết rõ một lần.
Kỷ Hàn Thanh thì kiên quyết, chỉ cần cô không trả lời, anh sẽ nhất định không nói cho cô biết. Cổ họng Kiều Nhân khẽ nuốt, tiếp tục ậm ờ:
"Ừm..."
"...ừm?"
Người đàn ông ở bên kia lặp lại một chữ của cô, âm thanh phát ra từ sâu trong cổ họng, không rõ ràng, chỉ là âm cuối hơi nâng cao lên để lộ ra giọng điệu.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra cũng không úp mở nữa, "Nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ..."
Lần này tốc độ nói của Kiều Nhân cực nhanh, hơn nữa giọng cũng không xem là nhỏ, dứt lời, đầu bên kia lại trở nên yên tĩnh. Vài giây sau, tiếng cười của anh trầm thấp truyền tới.
Rõ ràng khoảng cách không biết bao xa thông qua sóng điện thoại, nhưng tiếng cười của anh dường như phảng phất ngay bên tai cô. Kiều Nhân theo bản năng đưa tay sờ tai.
Vừa nãy nói liền một tràng không cảm thấy ngại ngùng gì, hiện tại bị anh cười như vậy, cảm thấy toàn thân đều nổi lên da gà. Kiều Nhân ho một tiếng, giọng điệu cứng ngắc cố gắng chuyển câu chuyện sang hướng khác:
"Có thể nói chuyện chính chưa?"
Kỷ Hàn Thanh cũng không trêu cô nữa, dường như tâm trạng anh vô cùng tốt, giọng nói nhẹ nhàng, giống như hòa vào trong gió:
"Được, nói."
Kiều Nhân yên lặng lắng nghe.
"Văn phòng luật hỏi người nhà của người bị hại có bằng chứng hoặc nhân chứng nào có lợi cho Vu Minh không, hỏi mấy ngày cũng không có kết quả. Rốt cục tối hôm qua, người nhà của người bị hại nói với luật sư..."
Anh ngừng lại một chút, "Con trai của họ có thể là tự sát."
Kiều Nhân nghe xong hơi mơ hồ, "Vậy là sao?"
"Người bị hại và Vu Minh trước kia là..."
Kỷ Hàn Thanh dừng nửa giây, giống như không thể nói ra được. Nụ cười trên môi Kiều Nhân tắt dần, thay anh nói nốt: "Là người yêu đúng không?"
"Ừ."
Kiều Nhân thở dài, nhẹ nhàng lùi lại dựa người lên vách tường. Kỷ Hàn Thanh nói tiếp:
"Người nhà của người bị hại không đồng ý, sau đó tìm gặp Vu Minh vài lần. Một thời gian sau, Vu Minh chia tay với người bị hại, rồi kết giao bạn gái khác."
Đoạn sau, Kiều Nhân có thể hiểu rõ được.
Một tình yêu không được cha mẹ đôi bên đồng ý và coi trọng, chỉ có điều khác những cặp tình nhân khác ở chỗ, hai người ngoại trừ điều kiện gia đình khác biệt, còn có trở ngại về vấn đề giới tính.
Kiều Nhân giơ tay dụi mắt, tâm trạng chùng xuống một nửa.
Kỷ Hàn Thanh tiếp tục nói: "Di thư của cậu ta đã chuẩn bị từ lâu."
"Nhưng nếu là tự sát thật, vì sao Vu Minh lại đến tự thú?"
"Vì thế đây chính là vấn đề mà em cần hỏi cậu ta."
Kiều Nhân lập tức không nói nên lời.
"Hiểu không?"
Kiều Nhân vẫn đang cau mày, nhẹ nhàng đáp lại.
Điện thoại vẫn đang kết nối, rõ ràng đã nói xong hết, nhưng hai người không ai có ý muốn ngắt máy, cũng không biết yên lặng như vậy bao lâu, mãi tới khi cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục Kỳ gọi cô một tiếng.
Lúc này Kiều Nhân mới phản ứng lại, vừa định cúp điện thoại thì nghe thấy đầu bên kia dịu dàng nói:
"Đừng quá mệt mỏi."
Tay cô cứng đờ, dường như có tình cảm gì đó dâng trào lên truyền tới trong mắt, giọng cô càng buồn, âm mũi nho nhỏ: "Vâng."
Lục Kỳ lại gọi cô.
Lần này Kiều Nhân cũng không trì hoãn nữa, cúp điện thoại đi vào.
Trong phòng, Vu Minh vẫn đang ngồi đó. Cậu ta rất gầy, hơn nữa vóc dáng không quá cao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trượt khỏi ghế.
Kiều Nhân ngồi lại xuống đối diện, toàn bộ các câu hỏi trước đó chuẩn bị đều vô dụng. Não cô nhanh chóng hoạt động, đặt ra câu hỏi mới:
"Người không phải do cậu giết, đúng không?"
Hai người đồng loạt nhìn cô.
Kiều Nhân tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cậu phải nhận?"
Vấn đề này vừa hỏi ra, cô đột nhiên nghĩ tới câu ban nãy Vu Minh nói: tử hình, sau đó chết cùng cậu ấy.
Dường như Kiều Nhân đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, cô mím môi:
"Bởi vì từ lớn tới nhỏ chỉ có mình bà nội nuôi lớn, thương yêu cậu, không nỡ tự sát, nên muốn dùng cách này để bản thân yên tâm giải thoát sao?"
Mấy câu liên tiếp đều là giọng điệu chất vấn.
Sau khi hỏi xong, Kiều Nhân cũng tự thấy mình có bệnh. Cô là một phóng viên, kết quả lại hỏi toàn những câu đáng lẽ là của cảnh sát.
Lục Kỳ nghe được hoàn toàn mơ hồ.
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn phía đối diện: "Tôi nói có gì sai không?"
Trầm mặc, vẫn chỉ trầm mặc.
Chỉ cần đương sự không thừa nhận, tất cả những vấn đề cô nói hôm nay, những suy nghĩ tốt hay xấu gì trong đầu đều không thể đăng lên báo.
Vào lúc Kiều Nhân cho rằng mình sẽ phải trắng tay ra về, người kia bỗng gật đầu, ánh mắt vô hồn, giọng nói nhẹ nhàng:
"Không."
Nước mắt Kiều Nhân dâng lên trong hốc mắt nửa ngày bỗng nhiên rơi xuống.
Không phải khóc vì vui mừng là một tuần bận rộn của mình đã thu được kết quả, mà là một loại cảm xúc không thể nói rõ được dâng lên trong lòng.
Kiều Nhân thu lại bút ghi âm, "Ngày mai sẽ xử phúc thẩm, cậu tự mình suy nghĩ một chút đi."
Nói xong cũng không nhìn Vu Minh nữa, cầm đồ đạc đứng dậy đi ra ngoài.
Hành lang vẫn yên lặng, Lục Kỳ chậm chạp đi theo sau giờ mới lên tiếng:
"Chị Kiều, vừa nãy ai gọi điện cho chị vậy?"
Cậu ta và Vu Minh là bạn học cũ, vừa nãy hỏi nhiều câu mà cũng không nhận được hồi đáp. Kết quả Kiều Nhân vừa ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở lại rõ ràng hơn rất nhiều, câu hỏi đều đánh vào điểm mấu chốt.
Lục Kỳ cảm thán: "Vừa nãy chị đi ra ngoài cầu Phật đấy à?"
Kiều Nhân bị cậu ta chọc cười.
Không phải là cầu Phật hay sao?... Cầu vị Đại Phật Kỷ Hàn Thanh.
Hơn một giờ chiều Kiều Nhân trở lại tòa soạn.
Bên ngoài khá nóng, cô không có khẩu vị gì, cứ thế bỏ qua bữa trưa, cầm cốc nước lạnh uống liên tục.
Tiểu Hắc và Lục Kỳ lại chạy đi hiện trường, trong văn phòng chỉ còn lại hai người cô và Lục Hạ, tiếng gõ bàn phím vang lên ồn ào.
Giữa tháng tư, nhiệt độ ở Bắc Thành tăng vọt, trong phòng làm việc đã bật quạt, gió thổi khẽ.
Lục Hạ gõ bản phím mỏi tay, dừng lại nghỉ ngơi mấy phút, quay đầu hỏi Kiều Nhân:
"Tiểu Kiều, chuyện của Vu Minh là thế nào?"
Kiều Nhân vừa nghe lại bản ghi âm phỏng vấn, vừa viết bản thảo. Thuật lại mấy câu nói một cách đơn giản.
Thật ra chính là một đôi tình nhân tự tử vì tình, vì người sau không nhẫn tâm tự sát nên đã biến mình thành hung thủ giết người.
Lục Hạ nghe xong thổn thức: "Quả nhiên nam - nam mới là tình yêu đích thực sao?"
Kiều Nhân gõ bàn phím, quay đầu nhìn cô ấy một cái: "Nam - nữ thì không phải chắc?"
"Phải phải phải..."
Lục Hạ lập tức mở miệng, "Tính ra thì, Kỷ tổng đối với cậu chính là tình yêu đích thực."
Kiều Nhân: "..."
"Hai ngày trước Lục Kỳ còn nói, có lần đi máy bay nhìn thấy cậu và Kỷ tổng ngồi cạnh nhau..."
Kiều Nhân ngước mắt nhìn cô ấy.
"Kỷ tổng nhân lúc cậu ngủ đã hôn cậu một cái, sau đó tháo khuyên tai của cậu xuống."
(Bể mánh của chú rồi =)))))))))))
SPOIL Chương 45:
Lúc đó cô... hình như cũng có chút cảm giác.
Cô ngủ không sâu, lúc ngủ miệng lưỡi cảm thấy khô, sau đó... hình như mơ thấy mình được uống nước.
Trong tình huống kia, lúc Kỷ Hàn Thanh hôn cô, nói không chừng cô còn tự giác mà phối hợp với anh.