Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 25




Kiều Nhân chỉ định tới lấy vali hành lý, lấy xong sẽ lập tức lăn đi ngay, căn bản không nghĩ tới chuyện nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim*.

*Trình Giảo Kim (589-665): là một tướng tài, công thần khai quốc của nhà Đường. Theo lời kể thì Trình Giảo Kim là người hay xen vào chuyện của người khác nên về sau người ta hay dùng "Trình Giảo Kim" để ám chỉ những người phá bĩnh, xen ngang.

Trình Giảo Kim này xem ra cũng không phải là người hiền lành gì, đánh giá cô mấy lần từ trên xuống dưới.

"Cô tên gì?"

"Kiều Nhân."

"Cô tới đây làm gì?"

Kiều Nhân: "..."

Trọng điểm chính là nửa câu đằng sau đó.

Kiều Nhân không trả lời câu hỏi của cô ta, nhìn lướt qua số phòng trên cửa, xác nhận mình không đi sai địa chỉ mới hỏi lại:

"Ngài cũng tìm Kỷ tổng à?"

Chị Hạ cau mày, cô ta đã quá tuổi thanh xuân mơn mởn rồi, giữa mi tâm cũng có nếp nhăn, thậm chí còn có thể kẹp chết một con ruồi.

Ấn tượng đầu tiên của cô ta với Kiều Nhân không tốt, bây giờ lại nghe thấy tiếng "Ngài" thì càng giống như bị người khác giẫm phải đuôi, giọng điệu còn tệ hơn lúc trước mấy lần:

"Kỷ tổng không rảnh gặp cô, cô không nghe tôi vừa nói gì sao?"

Kiều Nhân gật đầu một cái.

"Nghe thấy sao còn không mau biến đi?"

Kiều Nhân nở nụ cười thản nhiên: "Chỉ là tôi muốn chờ xem liệu Kỷ tổng có rảnh để gặp chị hay không."

Nhiệt độ ở Thượng Hải cao hơn Bắc Thành* nhiều, mấy hôm nay lại có dự báo mưa, vừa âm u vừa oi bức, nóng nực.

(Trước mình để là thành phố Bắc vì nghĩ đây là địa danh hư cấu nằm ở phương Bắc, nhưng giờ mình nghĩ Bắc Thành là tên riêng thì hợp lý hơn.)

Kiều Nhân vốn nghĩ là mình đã ăn mặc mát mẻ lắm rồi, mãi cho tới khi nhìn thấy chị Hạ.

Người phụ nữ này còn mặc ít hơn cả cô, váy hai dây, vừa ngắn lại vừa mỏng, không che được mấy phần da thịt.

Ban nãy Kiều Nhân còn không hiểu lý do chị Hạ không ưa mình, nhưng hiện tại thì cơ bản đã rõ ràng rồi: Cô làm chậm trễ chuyện tốt của người khác, như vậy mà còn yêu mến được thì mới là lạ.

Cô khoanh tay tựa lưng vào tường một lát, thấy chị Hạ giơ tay lên rồi lại hạ xuống, sau đó lại nâng lên, sau mấy lần liên tiếp, cô không kìm được hỏi:

"Có cần tôi giúp chị gõ cửa không?"

Động tác của chị Hạ lập tức cứng đờ, quay đầu lườm cô.

Kiều Nhân đứng thẳng người tiến lên phía trước hai bước, sau đó đưa tay gõ cửa ba lần.

Cô không đứng đối diện cửa, chỉ vươn tay ra gõ sau đó liền thu lại.

Nếu như lúc này cửa mở ra, người bên trong không bước ra xem thì có lẽ còn chẳng biết cô đang đứng ở đây.

Kiều Nhân cúi đầu chăm chú nhìn mũi chân, cô nghĩ khá đơn giản, đợi lát nữa cửa mở ra, tiện cho cô có thể ở đây xem người đàn ông này trêu hoa ghẹo nguyệt, làm thế nào đối phó với những người phụ nữ tìm tới tận cửa phòng mình.

Kết quả mất giây sau, cô chỉ kịp chớp mắt, tiếng mở cửa vang lên, Kiều Nhân ngẩng lên nhìn thấy chị Hạ quay đầu lại dương dương tự đắc trước mắt mình sau đó bước vào trong.

Kiều Nhân: "..."

Cô ta cứ thế đi vào trong?

Kiều Nhân hít sâu mấy lần, vốn muốn giúp bản thân bình tĩnh lại, kết quả hít vào bao nhiêu cũng không đủ để thở ra, cả lồng ngực đều có cảm giác tức đến muốn nổ tung.

Cô đứng im tại chỗ, không động đậy cũng không nhúc nhích hồi lâu, chớp mắt nhìn hành lang trước mặt trống rỗng cùng với cửa sổ thủy tinh ở cuối hành lang.

Sắc trời tối đen, những ánh đèn đủ mọi màu sắc đang lơ lửng giữa bầu trời, không nhìn thấy ánh trăng hay bất cứ vì sao nào.

Trời đêm gió lớn, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết đã đứng được hai phút hay chưa, Kiều Nhân lấy lại tinh thần, nhíu mày, tức lộn ruột phải quay về phòng mình.

Vừa mới xoay người, cánh cửa sau lưng đã lại được mở ra, tiếng giày cao gót chạm xuống nền nhà, bước chân hỗn loạn, âm thanh "cộc cộc" vang lên.

Một giây sau, cô thấy giọng anh gọi: "Kiều Nhân."

Kiều Nhân dừng bước, không quay đầu lại.

"Vào đi."

Kiều Nhân vẫn không quay đầu.

Âm thanh "cộc cộc" càng lúc càng gần, chị Hạ đã đi tới, lúc lướt qua cô còn lườm cô một cái. Rõ ràng cô ta rất tức giận, gót giày nện xuống sàn gạch tạo tiếng vang động trời, lúc đi tới phòng mình còn suýt nữa bị trẹo chân.

Tầm mắt Kiều Nhân vẫn dõi theo, chờ tới khi bóng người kia hoàn toàn biến mất mới hạ giọng nói:

"Tôi tới lấy vali hành lý."

Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng đáp: "Vào trong lấy."

"Không muốn vào."

Rốt cục Kiều Nhân cũng quay người lại, nghiêng đầu nhìn anh:

"Tôi không quấy rầy chuyện tốt của hai người chứ?"

Rõ ràng Kỷ Hàn Thanh cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp sấp khô, ướt đẫm rủ xuống trước trán, anh nheo mắt:

"Chuyện tốt gì?"

Đều là người trưởng thành cả rồi, còn giả bộ thuần khiết trong sáng gì với cô chứ.

Kiều Nhân rời tầm mắt, không lên tiếng.

Kỷ Hàn Thanh dựa người vào khung cửa, lặp lại lần nữa: "Vào trong lấy."

Kiều Nhân cảm thấy ánh mắt của anh không đúng lắm, không chỉ không dám đi vào mà ngược lại còn muốn lui về phía sau.

Cô không giống chị Hạ, đi ra khỏi phòng còn mang giày cao gót, cô chỉ đi dép lê của khách sạn cung cấp. Vì dép hơi rộng so với chân nên cô cũng không dám bước quá lớn, vừa dịch được nửa bước, Kỷ Hàn Thanh đột nhiên tiến lên phía trước, nắm chặt cổ tay cô kéo vào trong phòng.

Lần này đôi dép lê không vừa chân đúng là hoàn toàn không vừa chân thật.

Lúc Kiều Nhân bị kéo vào trong, chiếc dép bên phải đã rơi mất. Đóng cửa lại rồi, chiếc dép kia còn bị nhốt lại bên ngoài cửa.

Kiều Nhân bị âm thanh sập cửa vang lên làm cho sợ tới mức tim cũng chững lại, hô hấp của cô đột nhiên trở nên nặng nề, không tới vài giây sau mới thở nhẹ ra.

Trong phòng hình như có một chiếc đồng hồ, lúc này ngay cả âm thanh chuyển động của kim giây cũng có thể nghe rất rõ. Kiều Nhân cảm thấy trên người anh tỏa ra mùi rượu, dường như là vừa mới tắm xong nên chỉ còn lưu lại hương nhàn nhạt, nếu đứng xa một chút có lẽ sẽ không chú ý tới.

Kiều Nhân cố giật bàn tay mình ra khỏi tay anh, đưa mắt nhìn xung quanh:

"Vali hành lý..."

Còn chưa dứt lời, anh đã nhẹ nhàng mở miệng: "Quấy rầy rồi."

"Cái.. cái gì?"

"Quấy rầy đến chuyện tốt của tôi rồi."

"..."

Nhất thời Kiều Nhân đã quên mất ban nãy mình định nói gì.

Cô cảm thấy giọng điệu của Kỷ Hàn Thanh và chị Hạ gần giống nhau, đều lộ ra một phần bất mãn cực kỳ rõ.

Kiều Nhân: "Vậy, vậy tôi..."

Cô muốn nói là thay anh gọi chị Hạ quay lại, kết quả lời này vừa mới xuất hiện trong đầu thì đầu lưỡi đã cứng đờ, không có cách nào nói ra được.

Kiều Nhân cắn răng: "Tôi lấy xong vali hành lý sẽ lập tức đi ngay, hôm nay tuyệt đối không làm phiền đến hai người."

Khóe mắt anh hơi nheo lại, nghiêng đầu nhìn cô, "Em không định bồi thường cho tôi sao?"

Kiều Nhân: "Bồi thường cái gì?"

Kỷ Hàn Thanh: "Bồi thường chuyện tốt cho tôi."

Kiều Nhân cảm giác mình đang bị coi như cái lốp xe dự phòng, cô nhíu mày càng lúc càng chặt, mọi bất mãn đều sắp thể hiện hết lên khuôn mặt.

"Anh nhận được nhiều thẻ phòng như vậy rồi, người ở Thượng Hải từng đưa thẻ phòng cho anh chắc cũng không thiếu. Anh tùy ý gọi một cuộc điện thoại chắc chắn trong vòng nửa tiếng các cô ấy có thể đến được."

Giống như có qua có lại.

Kỷ Hàn Thanh nói cô giống như lốp xe dự phòng, cô nói Kỷ Hàn Thanh giống như tra nam.

Kiều Nhân cảm thấy gan mình đúng là không phải lớn bình thường đâu. Nhưng cô nói xong cũng không cảm thấy hối hận, ngước mắt nhìn vẻ mặt của Kỷ Hàn Thanh, biểu cảm cực kỳ muốn ăn đòn.

"Nếu như anh thật sự ngại phải gọi cho họ thì tôi có thể gọi giúp."

Kỷ Hàn Thanh: "..."

Anh nhìn chằm chằm Kiều Nhân một lúc, sau đó mới nở nụ cười trầm thấp:

"Tôi không gọi cô ta tới đây."

Kiều Nhân không nói gì.

Gọi hay không gọi thì kết quả cũng đều giống nhau còn gì?

Đoán chừng nếu không phải vì còn nhớ tới một kỳ đà cản mũi đang định đến lấy vali hành lý thì người này đã đóng chặt cửa luôn không thèm mở ra nữa rồi.

"Vừa nãy tôi tưởng người gõ cửa là em."

Lúc đó căn bản Kỷ Hàn Thanh không hề thấy người bên ngoài, kết quả vừa đóng cửa, anh quay lại nhìn đã thấy một gương mặt không mấy quen thuộc.

Người phụ nữ kia cười tươi như hoa, nhưng cũng không vừa mắt bằng khuôn mặt của Kiều Nhân.

Kỷ Hàn Thanh cũng chẳng thèm nói năng nửa lời, trực tiếp mở cửa mời cô ta ra ngoài.

Không ngờ vừa mở cửa ra anh lại nhìn thấy Kiều Nhân không biết đã đứng bên ngoài từ bao giờ.

Nha đầu này hôm nay đúng là ăn phải thùng thuốc súng rồi, cả người đều khó chịu.

Buổi tối Kỷ Hàn Thanh mới đi dự tiệc trở về, dù uống rất ít rượu nhưng lúc này dường như lúc này chất cồn mới dâng lên. Bàn tay đang nắm cổ tay Kiều Nhân buông lỏng hơn một chút, đứng thẳng người, dịu dàng hỏi:

"Kiều Nhân, em thích tôi đúng không?"

Kiều Nhân sững sờ vì câu hỏi của anh, sau khi ngẩn ra, cô nhanh chóng phủ nhận, "Không."

Sợ câu nói này không đủ sức thuyết phục, cô còn đặc biệt nhấn mạnh thêm.

"Tôi nhớ lần trước tôi đã nói vẫn chỉ coi ngài như trưởng bối..."

"Ngay cả hôn cũng hôn rồi, em coi tôi là trưởng bối kiểu gì?"

Kiều Nhân: "..."

Chuyện cũ này cô còn tưởng rằng Kỷ Hàn Thanh căn bản không nhớ.

Dù sao nếu không cố gắng nhớ đến thì chính Kiều Nhân cũng suýt nữa đã quên chuyện này rồi.

Kiều Nhân hơi cắn lên môi mình: "Lần đó anh uống say, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."

"Lần này tôi không say."

Câu này giống y hệt tín hiệu khi phát sinh chuyện lần trước, lần này Kiều Nhân phản ứng cực nhanh, trước khi anh kịp ghé sát lại liền cao giọng kêu lên: "Kỷ Hàn Thanh!"

Quả nhiên động tác của anh dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô mấy lần.

"Gọi tôi là gì?"

Kiều Nhân nghiêng đầu tránh: "Tôi không muốn tìm bạn trai."

Kỷ Hàn Thanh nhướng mày, sau đó nghe thấy Kiều Nhân nói thêm:

"Đặc biệt là không muốn tìm một người bạn trai thích trêu hoa ghẹo nguyệt như anh, người bạn trai lúc nào cũng có một đống hoa đào xung quanh."

Yêu cầu của Kiều Nhân đối với đối tượng yêu đương cực kỳ đơn giản: nhìn hợp mắt, giản dị bình thường là được rồi.

Rõ ràng Kỷ Hàn Thanh không phải như vậy, người nhớ nhung theo đuổi anh quá nhiều.

Số Kiều Nhân từng gặp qua, tính tới giờ đã có hai người; số cô chưa từng gặp, nghe Kỷ Niệm nói, hai bàn tay cũng không đếm hết.

Kiều Nhân nói xong, nhân dịp Kỷ Hàn Thanh buông lỏng tay, giật tay mình ra khỏi tay anh.

Một bên chân của cô đi dép lê, một bên đi chân trần, khập khiễng đi thẳng tới chỗ vali hành lý của mình.

Sau khi kéo vali quay đầu lại, một đôi dép lê mới được đặt xuống bên cạnh chân cô, giọng Kỷ Hàn Thanh rất bình tĩnh, không nóng không lạnh:

"Đi dép vào."

Phòng khách sạn của anh và của Kiều Nhân không giống nhau, ngay cả loại dép cũng khác.

Đôi dép để bên cạnh rõ ràng cao cấp hơn chiếc mà cô đang đi trên chân, Kiều Nhân cũng không suy xét nhiều, trực tiếp đá chiếc dép trên chân mình đi xỏ vào đôi dép mới.

Cô cúi đầu đổi giày, lúc ngẩng đầu lên đúng lúc anh đang cúi xuống.

Khoảng cách của hai người lập tức được thu hẹp, bốn mắt nhìn nhau, cự ly chưa tới ba centimet.

Anh thật sự rất đẹp trai, hơn nữa trên mặt hoàn toàn không có một chút khuyết điểm nào, khóe mắt hơi cong lên, con ngươi sâu thẳm dường như mang theo cả ý cười: "Kiều Nhân, em đỏ mặt."

"..."

"Bắt đầu từ lúc tôi muốn hôn em."

"..."

Một phút Kiều Nhân cũng không thể chờ thêm được nữa, theo bản năng giơ tay che mặt sau đó kéo vali hành lý bỏ chạy trối chết.

Đi được mấy bước, người đàn ông phía sau nhắc nhở: "Cửa ở bên kia."

Kiều Nhân: "..."

Kiều Nhân thường hay bị lạ giường, trước khi ngủ lại xảy ra một chuyện như vậy, vốn tưởng rằng đêm sẽ mất ngủ, kết quả vừa ngả lưng xuống giường không lâu đã lập tức ngủ thiếp đi.

Hôm sau khi tỉnh dậy, tinh thần cũng tốt hơn hẳn mấy hôm trước.

Hôm nay chính thức bắt đầu công việc.

Mười mấy người cùng nhau phân công làm việc, Kiều Nhân cùng với Lục Hạ đi tới hiện trường vụ sập cầu để điều tra tình huống kĩ càng.

Hôm nay bầu trời âm u, mây đen che phủ trên đỉnh đầu, dường như chỉ một giây sau mưa sẽ trút xuống.

Kiều Nhân mang theo ô, khi tới được hiện trường đúng lúc có hạt mưa rơi xuống, cũng không quá lớn nhưng mưa khá dày hạt.

Rơi trên người cũng không ướt được,

Bởi vì cầm ô sẽ không tiện làm việc, Kiều Nhân quyết định không mở ô ra.

Cô và Lục Hạ đỗ xe ở một bên rồi đi qua.

Đằng trước có một nhóm người đang tụ tập, có cả người dân địa phương cùng với một vài phóng viên của các tòa soạn khác. Kiều Nhân lau ống kính máy ảnh, vừa đi vừa nghe Lục Hạ bát quái:

"Tớ nghe mọi người kể về chị Hạ, nói là tối hôm qua chị ấy đi ra ngoài."

Kiều Nhân thuận tiện đáp một tiếng.

"Sau đó hôm nay tớ dậy sớm, lúc đi ra khỏi phòng nhìn thấy trước cửa phòng Kỷ tổng có một chiếc dép lê."

Lục Hạ cảm thán: "Thật là kịch liệt!"