Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 68: 68: Đủ Màu Đủ Vị





Hạ Vy tặng Trần Vĩnh món quà tự tay cô chuẩn bị rồi ra xe cùng Thiên Minh.

Trần Vĩnh ngượng ngùng nói:
“Em biết đấy.

Mẹ vẫn vậy mà.

Em đừng suy nghĩ nhiều nhé.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Em và Thiên Minh đợi anh một chút.

Anh có chút quà quê gửi lên biếu hai bác trên đó và Hải Phong.”
Hạ Vy mỉm cười, nói một tiếng:
“Vâng.”
Thiên Minh nhắc Hạ Vy:
“Em còn quên thiệp mời của Hải Phong trên xe.

Mau lấy ra rồi đưa cho Trần Vĩnh.”
Hạ Vy vội vàng làm theo lời Thiên Minh.

Anh trai ruột của cô sắp làm đám cưới, khách mời không quá nhiều nhưng Trần Vĩnh là một trong số đó.

Hạ Vy luôn biết ơn vì trải qua nghịch cảnh cô lại có được hai gia đình, hai người anh trai tuyệt vời, luôn hết lòng vì em gái.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Thiên Minh hỏi Hạ Vy:
“Hiện giờ cũng muộn rồi.

Em cùng anh về biệt thự nhé.

Bác Nga mong gặp em lắm đấy.”
Hạ Vy nghe thấy bác Nga liền giật mình:

“Thôi chết.

Hôm trước, em chuẩn bị một chiếc vòng cẩm thạch để tặng bác ấy.

Em để quên ở nhà rồi.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở, lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo ra khỏi ngăn kéo phía ghế phụ của ô tô.
“Cái này đúng không?”
Hạ Vy ngạc nhiên hỏi:
“Sao anh biết mà mang tới?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Anh thấy em viết thiệp đề tặng bác ấy nên mang hộ em tới đây.”
Hạ Vy bật cười khi nhớ lại ngày hôm đó.

Cô tưởng Thiên Minh vẫn còn say giấc nên lén ra bàn làm việc.

Thật không ngờ mới viết xong tấm thiệp người nào đó đã thấy trống vắng, lồm cồm bò dậy rồi tóm cổ cô lên giường.

Hạ Vy chưa kịp mở miệng phản đối việc “tập thể dục” buổi sáng thì người nào đó đã ngăn cô lại.

Kết quả là thiếu chút nữa Hạ Vy muộn giờ tới công ty.
Thiên Minh nhìn biểu cảm của cô liền cười thành tiếng.

Cho dù hai người bọn họ đã làm bao nhiêu lần nhưng Hạ Vy vẫn ngượng ngùng như lúc đầu.

Đôi lúc Thiên Minh muốn “làm gì đó” trong phòng bếp nhưng lại sợ Hạ Vy phân tâm mỗi lần nấu ăn rồi dẫn tới tai nạn không đáng có nên đành kiềm chế.

Anh dừng xe trong sân trước của biệt thự dát vàng, vươn tay véo nhẹ vào má của cô rồi nói:
“Tới nhà rồi vợ ơi.”
Hạ Vy xoa xoa má của mình:
“Ai thèm chứ?”
Dứt lời, Hạ Vy định mở cửa bước xuống thì Thiên Minh đã nhấn nút khoá cửa xe.

Anh đặt tay lên môi mình:
“Cả ngày hôm nay chưa có thưởng.”
Hạ Vy mỉm cười, ghé sát vào Thiên Minh, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Thiên Minh hài lòng, khoé môi khẽ cong lên:
“Anh yêu em, Hạ Vy.”

Tới sinh nhật của Thiên Minh, Hạ Vy bật chế độ “không tiếp khách” suốt cả buổi sáng dù đó là cuối tuần khiến anh sốt ruột, tưởng rằng cô quên ngày đặc biệt.
Tới khi có chuông cửa, Thiên Minh vội vàng chạy ra thì bị bất ngờ bởi sự có mặt của Kiều Linh và các thành viên trong nhóm nhảy HKT.
Cả nhóm chẳng nói chẳng rằng, bất chấp sự phản đối của Thiên Minh liền “chăng đèn kết hoa” khắp các ngóc ngách của phòng khách.
“Này… mấy người có nghe tôi nói không? Tại sao lại chăng đầy bóng bay màu hồng chứ?”
Dứt lời, Thiên Minh chỉ vào mấy hộp đồ ăn mà đám bạn mang tới:
“Còn cái gì nữa đây? Sao toàn mùi xôi đỗ xanh và gà luộc vậy?”
Alvin cười híp mắt:
“Chị Hạ Vy nói bọn em chuẩn bị những thứ này.”
Thiên Minh nghe tới tên Hạ Vy liền bật chế độ mát tính.

Hoá ra cô không quên ngày sinh của anh.
“Có thật không?” Thiên Minh hỏi.
Gil ôm bụng cười như nắc nẻ.


“Biết ngay là chỉ có chị Vy mới làm anh trai dịu dàng như vậy mà.”
Kiều Linh liếc nhìn Thiên Minh rồi nói:
“Chị mày làm đó.

Ý kiến cái gì? Ăn như vậy cho nó chóng lớn.

Còn bóng bay màu hồng là loại rẻ nhất hiểu chưa?”
Dứt lời, cả đám cười lớn.

Anh chỉ muốn đón sinh nhật “đầm ấm” bên người thương mà giờ có khác gì lễ thôi nôi hay không? Có xôi cúng, có gà luộc, còn thiếu chè trôi nước nữa là đủ bộ.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên.

Thiên Minh vội vàng chạy ra:
“Hạ Vy…”
Hạ Vy vai đeo ba lô, trên tay là một nồi lớn.

Cô nhoẻn miệng cười:
“Ai chè trôi nước không? Chè trôi nước đặc biệt thơm ngon đây…”
Tiếng rao của Hạ Vy khiến cho đám Alvin và Gil lao tới.
“Chị Vy.

Mau lên…”
“Chuẩn bị lễ thôi nôi cho bé Thiên Minh.”
Thiên Minh đen mặt, đi theo sau đám Alvin và Gil.

Sau khi “lễ thôi nôi” kết thúc, tới phần tặng quà “mừng thọ”.

Hạ Vy đưa một hộp lớn tới trước mặt Thiên Minh.
“Hy vọng anh sẽ thích nó.”
Thiên Minh cười tới híp cả mắt:
“Chỉ cần là em tặng, anh đều thích.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Anh mở ra xem đi.”
Thiên Minh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói như thể sợ làm đau chúng vậy.
Alvin sốt ruột:
“Anh cất giấy gói để dùng tiếp sao?”
Thiên Minh “tặng” cho Alvin một cái nhìn sắc lẹm khiến cho anh chàng này chỉ biết câm nín.
Đến lúc món quà được lấy ra khỏi hộp, cả nhóm không ai thốt nên lời.


Chiếc áo gile bằng da màu đen được điểm xuyết bằng đá quý thực sự thu hút ánh nhìn.
Đột nhiên Kiều Linh lên tiếng:
“Cái này mà mặc hôm làm liveshow ở sân vận động thì không thể hợp hơn.”
Gil gật đầu như gà mổ thóc.
“Muốn cơ bắp có cơ bắp, muốn cơ bụng có cơ bụng.

Khoác áo này mà nhảy thì ối cô xin chết.”
Alvin ho khan vài tiếng, đánh mắt về phía Hạ Vy:
“Anh Thiên Minh chỉ cần một người thôi.”
Thiên Minh khẽ nhếch môi cười:
“Không ngờ Hạ Vy nhà ta thích kiểu này.

Tối nay anh sẽ mặc luôn.”
Hai má Hạ Vy đỏ bừng:
“Em làm để anh mặc lúc biểu diễn.

Ai cần mặc ở nhà chứ.”
Đám Kiều Linh và Alvin thấy đã đến lúc cần phải rời đi.

Alvin đặt vào tay Thiên Minh một thùng lớn rồi nói:
“Còn cái này là quà của chúng em.

Ba con sói đủ màu, đủ vị…”
Dứt lời, cả bọn chạy ra cửa để lại Hạ Vy và Thiên Minh ngơ ngác trong phòng khách.
Thiên Minh vừa mở hộp quà vừa cười nhăn nhở:
“Hạ Vy nhà ta thích ăn dưa vàng.

Để anh xem có loại đó không nào.”.