“Tiểu thư.
Phút cuối lại sợ hãi như vậy không phải là chuyện hay đâu.”
“Đã nói cho Hạ Vy về chầu tiên tổ rồi mà lại thay đổi vào phút chót.”
Vừa nói, Thành Vinh vừa nhấp một chút rượu vang còn sót lại trong ly của Mỹ Dung.
Anh ta vốn là vệ sĩ riêng của cô, được chính ông Thanh và Hải Phong tuyển chọn.
Họ tin tưởng có Thành Vinh bên cạnh, Mỹ Dung sẽ luôn được an toàn.
Cũng chính vì điều này mà Thành Vinh biết được bí mật động trời là Mỹ Dung không phải con đẻ của ông Thanh bà Phụng.
Mỹ Dung biết anh ta say đắm nhan sắc của mình nên đã kéo Thành Vinh vào kế hoạch trừ khử Hạ Vy.
Chỉ có điều người cuối cùng run tay lại là cô.
Mỹ Dung căm hận Hạ Vy, Thiên Minh không dành tình cảm cho cô nhưng Hạ Vy lại dễ dàng có được.
Không những thế cuộc sống giàu sang này cũng chẳng thuộc về Mỹ Dung.
Cô chỉ đang hạnh phúc do sống nhờ một thân phận khác mà thôi.
Mỹ Dung nói với Thành Vinh:
“Đã lệnh cho anh dừng lại, tại sao còn đẩy Hạ Vy xuống bể bơi chứ?”
Thành Vinh cười lớn:
“Tiểu thư.
Giờ chúng ta ngồi chung một thuyền rồi.”
“Cô cũng chẳng có gì thanh cao hơn tôi đâu.”
“Thay vì trách móc tôi thì cô nên nghĩ xem bản thân nên làm gì để có được sự tin tưởng của ông Thanh, bà Phụng.”
“Hiện giờ Hạ Vy đã được đưa về biệt thự ở ngoại ô.”
“Tôi nghĩ ngày cô trả lại tất cả cho cô ta không xa đâu.”
Mỹ Dung vò đầu bứt tai, cô ném mạnh ly rượu xuống dưới sàn.
Thành Vinh cười lớn:
“Tất cả những gì cô giỏi chỉ là làm nũng ông bà chủ mà thôi.”
“Cô có biết rằng tất cả những gì cô có, những hợp đồng quảng cáo, những chuyến đi tới tuần lễ thời trang ở châu Âu đều là do ông Thanh và Hải Phong nâng đỡ hay không.”
“Một cô gái chỉ có vẻ bề ngoài như cô chẳng hiểu sao ông Bình lại thích kia chứ.”
Toàn thân Mỹ Dung run lên, cô biết người mà Thành Vinh vừa nhắc tới.
Ông ta là một tú ông chính hiệu.
Không ít người mẫu và diễn viên “hoạt động” dưới trướng của ông ta.
Lúc này, tiếng cười khác vang lên khiến cho Mỹ Dung sợ hãi đứng nép vào góc tường.
“Sao ông ta lại tới đây?”
Thành Vinh không trả lời câu hỏi của Mỹ Dung, anh ta cúi chào người vừa xuất hiện.
“Ông chủ Bình.”
Gã đàn ông liếc mắt nhìn Mỹ Dung, hài lòng ném về phía Thành Vinh một tấm thẻ.
“013548.”
Thành Vinh hiểu đó chính là phần thưởng dành cho mình.
Anh ta vui mừng đón lấy rồi vội vã rời đi.
Đêm nay, Mỹ Dung dù có mọc cánh cũng chẳng thể thoát khỏi gã Bình.
Thành Vinh vì là vệ sĩ riêng của Mỹ Dung nên tất cả người làm trong biệt thự đều nghe theo lệnh của anh ta nên sẽ không có ai lui tới làm phiền cô chủ.
Nếu Mỹ Dung còn là con ruột của ông Thanh có lẽ chẳng ai dám động tới, nhưng nay đã như vậy, còn thêm tội mưu sát Hạ Vy, nhất định sẽ chẳng còn ai đứng về phía cô ta.
Thành Vinh đích thực say mê nhan sắc đó nhưng so với tiền thì anh ta lựa chọn vế thứ hai.
Ông Bình đã cho anh ta không ít để thu thập thông tin về cô gái này.
Ông ta muốn tự mình “dạy dỗ” Mỹ Dung để cô có thể tự mình bước chân vào “vùng đất mới”.
Thành Vinh không thể ngờ rằng trong số người làm của biệt thự lại có kẻ dám trái lời anh ta.
Bà Lan sau khi quyết định bỏ trốn lại quay về nơi này xin làm giúp việc, chuyên chăm lo cho khu sân vườn biệt thự.
Bà ta cho rằng, chỗ tưởng chừng như nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Chỉ cần thay đổi vẻ bề ngoài một chút, bà ta đã dễ dàng chiếm được lòng tin của quản gia đồng thời được ngày ngày thấy con gái yêu.
Tiếng động từ phòng khách khiến cho bà Lan nghi ngờ có chuyện chẳng lành.
Người giúp việc trong biệt thự đều theo lệnh của Thành Vinh mà không phải vị quản gia tên Phương.
Bà Lan lén mò tới phòng khách thì thấy Mỹ Dung đang bị khống chế bởi một gã đàn ông xa lạ.
Trông hắn ta chẳng khác nào gã Sơn đồ tể ngày trước ở quê.
Bà Lan thoáng rùng mình bởi ý nghĩ bản thân gặp báo ứng.
Trước kia bà bắt ép Hạ Vy đi theo Sơn đồ tể thì nay con gái bà chịu cảnh nằm dưới thân gã đàn ông thô kệch kia.
Thấy có người xuất hiện, Mỹ Dung chỉ biết dùng ánh mắt van xin người đó giúp mình.
Tay chân cô bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ nên không thể nói được gì.
Bà Lan không nghĩ nhiều, vơ lấy bình hoa trong phòng rồi lao tới đập mạnh vào đầu gã đàn ông kia.
Bị đánh bất ngờ, gã đàn ông choáng váng rồi ngất đi.
Bà vội vàng cởi trói cho Mỹ Dung, khẽ ôm cô vào lòng:
“Không sao rồi.
Có mẹ ở đây.”
Mỹ Dung khóc lên thành tiếng.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa một lần phải chịu ấm ức.
Vậy mà ngày hôm nay lại gặp chuyện lớn như vậy, bị vệ sĩ phản bội, bị làm nhục bởi một kẻ xa lạ.
Nhìn gã đàn ông bất tỉnh, máu tươi chảy ra lênh láng cả một khoảng rộng, bà Lan vội vàng kéo Mỹ Dung đứng dậy.
“Đi thôi.
Mau rời khỏi nơi này.”