Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 47: 47: Hoa Sưa





Thiên Minh quay về biệt thự, tự mình gói ghém tất cả đồ đạc của Hạ Vy.
Anh từng hạnh phúc ra sao khi cô chuyển tới nơi này sống cùng mình thì hiện tại cũng đau khổ như thế khi phải rời xa cô.
Thiên Minh hiểu, dù ông Thanh không nói ra nhưng vụ việc lần này ngoài Mỹ Dung, rất có thể còn đối tượng tình nghi khác.

Nói đúng hơn là ông Thanh có quyền nghi ngờ cha của anh.
Thiên Minh tự trách rằng chính sự chần chừ của mình đã vô tình đẩy Hạ Vy vào vòng nguy hiểm.

Giá như anh sớm nói cho ông Thanh có lẽ mọi chuyện đã khác, Hạ Vy cũng không phải chịu sự đả kích lớn như vậy.
Hiện giờ cô không nhận ra anh, còn nhầm lẫn Hải Phong với Trần Vĩnh.

Anh phải làm gì để giúp Hạ Vy khi mà ông Thanh không cho phép anh gặp mặt cô.
Thiên Minh gấp gọn chiếc khăn voan của Hạ Vy, định cất vào trong hành lý của cô rồi lại thôi.

Anh nhẹ nhàng vuốt lên chiếc khăn, đó là món quà anh công khai tặng cho cô với tư cách là bạn trai, không phải nói dối là vì bản hợp đồng kia nữa.
Có lẽ hiện tại ngoài chiếc bông tai bằng đá Opal và khăn voan này, không còn chút gì của cô lưu lại nơi đây.

Thiên Minh đưa tay xoa nhẹ lên chiếc bông tai bên trái, tự động viên mình:
“Nhất định có ngày em nhận ra tôi.”

Thiên Minh mang đồ đến biệt thự ở ngoại ô của gia tộc họ Trịnh.


Nơi này vốn chỉ có ông Thanh và bà Phụng thường xuyên lui tới.

Anh nói với quản gia:
“Cháu mang đồ của Hạ Vy tới.

Nhờ chú cất giùm giá vẽ cho cô ấy.

Cháu sợ để bên ngoài mưa hắt vào sẽ hỏng.”
Quản gia khẽ gật đầu:
“Cậu yên tâm.”
“Ông chủ đã dặn chúng tôi đối tốt với cô Hạ Vy.”
“Cậu có thể về được rồi.”
Thiên Minh mỉm cười, tạm biệt quản gia rồi rời đi.

Anh lái xe tới một nơi cách đó không xa, đậu xe dưới những tán cây sưa.
Thiên Minh biết đây là đoạn đường mà nhất định Hạ Vy phải đi qua để tới biệt thự nhà họ Trịnh.

Anh muốn được thấy cô dù chỉ một lần.
Hoa sưa mang sắc trắng tinh khôi, chợt đến rồi chợt đi nhưng đủ khiến người ta say đắm.

Quãng thời gian Hạ Vy ở bên anh cũng vậy, dù là rất ngắn nhưng làm cho Thiên Minh chẳng thể nào quên.

Cô gái dễ thương, luôn tràn đầy năng lượng tích cực cứ như vậy mà chiếm giữ trái tim anh.

Hiện giờ, Hạ Vy đã về với cha mẹ của mình, sống một cuộc sống an nhàn mà lẽ ra cô phải được hưởng từ lâu.

Chỉ có điều trong thế giới lung linh như cổ tích ấy, nàng công chúa đã quên đi lời hẹn ước của chính mình.

Hạ Vy lần đầu tới nơi này nên không khỏi ấn tượng bởi cảnh sắc nơi đây.

Cô hạ cửa kính xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cảm thán một câu:
“Thật đẹp.”
Hải Phong khẽ mỉm cười:
“Nghỉ ngơi cho tốt.

Anh hai sẽ đưa em đi tới những nơi đẹp hơn như này gấp nhiều lần.”

Hạ Vy cười tới híp cả mắt:
“Anh hai phát tài rồi.”
“Em cũng không cần ngày làm tám tiếng nữa.”
“Em sẽ mở tiệm bán đồ trang sức riêng.”
Hải Phong cười thành tiếng:
“Ồ.

Thì ra em chán đi làm sao?”
Hạ Vy gật đầu:
“Tối nào em cũng làm đồ trang sức tới khuya.

Vậy mà sáng mở mắt ra là phải đến công sở rồi.”
“Sếp nhỏ đẹp trai nhưng tính tình rất kì quái, thường bắt em vào phòng thảo luận mà em thấy thiết kế của mình không có vấn đề gì để nói.”
Hải Phong ôm bụng cười.

Đây chắc chắn là suy nghĩ thật lòng của Hạ Vy về Đình Vũ.

Xem ra ông tướng kia không gặp được cô bên ngoài nên đành hẹn hò chốn công sở đây mà.
Hải Phong hỏi Hạ Vy:
“Vậy sếp lớn thì sao?”
Hạ Vy thành thật nói:
“Người này có tài kinh doanh nhưng hình như không giỏi mảng thiết kế.”
“Em cứ vẽ ra cái gì là anh ta duyệt hết.”
“Không hiểu kiểu gì nữa.”
Hải Phong ho khan vài cái rồi nói:
“Chẳng phải em nói thiết kế của em không có vấn đề gì sao?”

“Không duyệt thì làm gì?”
Hạ Vy bĩu môi:
“Ít ra phải khen mẫu đá em chọn hoặc hỏi em nghĩ gì khi vẽ ra như vậy chứ.”
Hải Phong ôm bụng cười.

Trong mắt “cô em gái” này anh có vẻ là người thiếu hiểu biết.

Đợi tới khi Hạ Vy tỉnh táo trở lại nhất định sẽ cho cô nghe đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi.
Đột nhiên, Hạ Vy bị thu hút bởi hình ảnh người đàn ông trong bộ trang phục màu đen dưới những tán cây sưa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho những bông hoa sưa thả mình theo gió, rơi xuống con đường đã trắng muốt sắc hoa.

Chàng trai trẻ trong bộ trang phục màu đen càng thêm nổi bật giữa sắc trắng tinh khôi ấy.
Hạ Vy vội vàng kéo cửa kính xe khi những giọt mưa xuân đầu tiên xuất hiện.

Cô không thích mưa, nhất là trong tiết trời se lạnh như vậy.
Cô đâu biết rằng trận mưa phùn rả rích kia không khiến người thanh niên trong bộ trang phục màu đen từ bỏ ý định nhìn mặt người thương một lần.
Thiên Minh lặng người khi xe ô tô của Hải Phong chạy qua trước mặt.

Anh mỉm cười:
“Mau bình phục nhé Hạ Vy.”