Sau khi ăn cơm tối, Hạ Vy năn nỉ mãi Thiên Minh mới đồng ý đưa cô tới tiệm kim hoàn.
Vừa bước vào bên trong, Hạ Vy đã thấy Đình Vũ ngồi cùng chủ tịch Thanh.
“Cháu chào chú.”
Ông Thanh ngạc nhiên khi thấy Hạ Vy xuất hiện:
“Hải Phong nói cháu vẫn còn mệt kia mà.”
Hạ Vy mỉm cười:
“Cháu ổn rồi ạ.
Cũng may có anh Thiên Minh luôn ở bên cạnh cháu.”
Chủ tịch Thanh khẽ gật đầu:
“Chú xin lỗi.
Đều tại người trong gia đình chú làm ảnh hưởng đến cháu.”
Hạ Vy ngồi xuống, bắt đầu làm việc.
Cô mỉm cười như để trấn an người đối diện:
“Không có gì đâu ạ.”
Dứt lời, Hạ Vy quay sang hỏi Đình Vũ:
“Anh cũng tới đặt hàng ạ?”
Đình Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu xác nhận.
Thực ra Đình Vũ lén theo Hạ Vy mỗi khi cô tan sở nên sớm biết buổi tối cô sẽ xuất hiện ở đây nhưng mấy hôm vừa rồi anh
có hẹn với vài người bạn nên không thể tới.
Đình Vũ muốn đặt làm một chiếc vòng tay theo thiết kế riêng.
Ông Thanh không tiếc lời khen ngợi bản vẽ của anh với Hạ Vy.
Hạ Vy bật cười:
“Chú có biết anh ấy là Vivian, trưởng phòng của HPJ không ạ?”
Ông Thanh khẽ lắc đầu.
“Chú già thật rồi.
Người tài như vậy đâu cần những lời khen từ ông lão này chứ.”
Đình Vũ mỉm cười:
“Chú đừng khiêm tốn như thế.
Nhìn vào thao tác của chú, cháu biết chú nhất định không phải người thường.”
Khoé môi Thiên Minh khẽ giật giật, từ khi nào anh lại bị cho ra rìa như vậy.
Thiên Minh lạnh lùng nói:
“Chú ấy là chủ tịch hội đồng quản trị của HPJ.
Là cha đẻ của Hải Phong.”
Đình Vũ nhìn ông Thanh rồi nói:
“Cháu thất lễ rồi.”
Ông Thanh xua tay:
“Ta ăn mặc thế này đến vợ còn chẳng nhận ra chứ nói gì người bên ngoài.”
Đình Vũ ngước nhìn Thiên Minh:
“Xin hỏi… cậu là…?”
Hạ Vy nghe câu hỏi của Đình Vũ liền cười thành tiếng:
“Trưởng phòng không xem ca nhạc bao giờ hả?”
Đình Vũ lắc đầu.
“Anh không quan tâm mấy thứ đó.”
Hạ Vy thoáng thấy sự khó chịu trong mắt Thiên Minh.
Cô quyết định giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
Cô nói với Đình Vũ:
“Anh ấy là ca sĩ JK.”
“Nổi tiếng lắm đấy.”
Dứt lời, cô quay sang Thiên Minh:
“Anh này là Đình Vũ.
Là trưởng phòng của em.
Có lần em kể cho anh nghe rồi đấy.”
Thiên Minh nhếch môi cười:
“Em giới thiệu có thiếu gì không Hạ Vy?”
Hạ Vy ngơ ngác.
Còn phải nói gì nữa chứ? Chẳng phải đầy đủ thông tin rồi sao?
Thiên Minh vươn tay về phía Đình Vũ:
“Tôi là Thiên Minh - chồng sắp cưới của Hạ Vy.”
Đình Vũ nhếch môi cười.
Thì ra người này cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng trách lại có thái độ như vậy.
Ông Thanh và Hạ Vy nghe vậy liền sửng sốt mất nửa ngày.
Ông hỏi Hạ Vy:
“Cháu và Thiên Minh chuẩn bị làm đám cưới sao?”
Hạ Vy lắc đầu như trống bỏi:
“Cháu không biết…”
Thiên Minh ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Vy, thì thầm vào tai cô khiến cô đỏ mặt:
“Sáng nay, trong phòng ngủ, tôi đã nói nhưng dường như em không tập trung.”
“Nhưng với Thiên Minh tôi thì không phản đối nghĩa là đồng ý đó.”
Hạ Vy tất nhiên là nhớ những lời của Thiên Minh, chỉ có điều cô nghĩ anh cao hứng nên mới nói ra như vậy.
Đình Vũ quan sát biểu hiện của Hạ Vy, ánh mắt anh trầm xuống.
Chiếc vòng tay kia anh làm để tặng Hạ Vy, trên đó còn được khắc tên của cô nữa.
Ông Thanh nhìn qua ba người bọn họ.
Dường như Hạ Vy không biết tình cảm của anh chàng kia còn Thiên Minh ông hiểu rất rõ.
Có lẽ nào là sợ bạn gái rơi vào tay người khác nên “chém gió mạnh” hay không?
Ông Thanh hỏi Đình Vũ:
“Nếu cháu là Vivian, nhất định khả năng chế tác không hề tệ.”
“Cháu có muốn tự tay ghi tên người con gái mình yêu lên chiếc vòng hay không?”
Đình Vũ hiểu ông Thanh nói vậy vì muốn anh thấy khó mà lui.
Đình Vũ nhoẻn miệng cười, nhìn Hạ Vy chăm chú làm mặt dây chuyền.
Anh biết một chiếc vòng đặc biệt như thế, nếu như ghi tên rồi lại xoá đi sẽ rất đáng tiếc.
Đình Vũ nói:
“Cháu đã quay lại Việt Nam vì cô ấy.
Cháu sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu ạ.”
“Cháu thấy ý kiến của chú rất hay.
Cháu sẽ tự tay khắc tên Hạ Vy lên đó.”
Hạ Vy nghe mấy lời này liền dừng tay, cười tới híp cả mắt.
“Hoá ra người trong lòng anh Vũ cũng là Vy ạ? Thảo nào em thấy anh đặt tên là Vivian.
Chính là hai chữ V trong tên của hai người đúng không?”
“Em biết mấy mẫu chữ đẹp mà lại dễ khắc nữa.
Em sẽ chỉ cho anh.”
Thiên Minh cười thành tiếng.
Anh nói Hạ Vy ngốc không sai mà.
Người Đình Vũ nhắc tới chính là cô mà không biết.
Ông Thanh tuy mới gặp nhưng rất có thiện cảm với Đình Vũ.
Ông nói:
“Được.
Vậy khi hoàn thành chiếc vòng chú sẽ báo cho cháu tới khắc tên.”
Đình Vũ khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn rồi xin phép rời đi.
Ông Thanh thở dài:
“Xem ra lại mệt rồi đây Hạ Vy.”
Hạ Vy cười hì hì, trêu chọc ông Thanh:
“Là chú nhận đơn đấy nhé.
Cháu chỉ giúp hoàn thành vòng cổ này thôi.”
Thiên Minh biết ông Thanh ám chỉ việc Hạ Vy phải lựa chọn giữa anh và Đình Vũ.
Anh tò mò hỏi:
“Chú Thanh.
Nếu chú được lựa chọn chú về phe ai?”
Ông Thanh cười thành tiếng:
“Ta thích người am hiểu về đá quý như Đình Vũ.”
“Mà luận về nhan sắc anh ta nhỉnh hơn thì phải.
Dáng người cao ráo, đĩnh đạc chứ không bụi bụi bẩn bẩn như thằng ** nào đó.”
Hạ Vy càng nghe càng không hiểu hai người nói gì.
Cô nhìn ông Thanh rồi hỏi:
“Chú và anh đang nói chuyện gì vậy?”
Ông Thanh cười thành tiếng:
“Thiên Minh đang bắt ta vào vai người thân của một cô bé dễ thương để lựa chọn giữa nó và Đình Vũ.”
Hạ Vy tủm tỉm cười:
“Cháu mà là phụ huynh cháu cũng chọn anh Vũ.
Anh Thiên Minh chẳng có tí đảm bảo nào.”
“Còn nếu là chủ tịch chọn cho con gái, càng phải chọn anh Vũ.
Chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Có Vivian làm việc trọn đời cho HPJ là nhất chú nhỉ.”
Thiên Minh nghe mấy lời này mặt liền biến sắc.
“Xem ra tôi không được lòng phụ huynh nhỉ.”
“Thế còn em, nếu cho em chọn tôi và cái tay Đình Vũ đó em chọn ai?”
Hạ Vy ngơ ngác, đang chủ đề phụ huynh sao lại kéo cô vào rồi.
Hạ Vy ngước nhìn Thiên Minh rồi đáp:
“Đương nhiên là em chọn anh rồi.
Em đâu có dại mà chọn anh Vũ chứ.”
Thiên Minh cười tới híp cả mắt.
“Được.
Xem như em còn tỉnh táo.”
Nói xong, anh đưa tay véo nhẹ vào má của Hạ Vy:
“Làm việc đi.
Tôi mua nước mía nóng cho em.”
Ông Thanh ho khan vài cái rồi nói:
“Vậy còn chú thì sao?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Chú có nhớ là vừa về phe của anh ta không?”
“Cháu cho chú một cơ hội cuối cùng.”
Ông Thanh dừng động tác, nói với Thiên Minh:
“Chú cũng giống Hạ Vy.
Chọn nước mía nóng nha.”
Thiên Minh bật cười.
Anh biết ông Thanh muốn trêu đùa anh một chút mà thôi.
Chỉ có điều ông từng nói anh đã một lần từ chối trở thành thành viên của gia đình họ Trịnh thì sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.
Anh tin những lời ông nói là sự thật.
Tay của Thiên Minh run lên khi cầm sợi tóc của ông Thanh và Hạ Vy.
Anh sẽ phải làm sao nếu như cô thực sự là đứa bé năm nào.