Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 26: 26: Đôi Giày Da Màu Đen





Đình Vũ lặng người, nhìn theo bóng dáng của Hạ Vy.

Anh đã chờ ở đây cả đêm chỉ để thấy cô gái nhỏ trở về xóm trọ.

Đình Vũ cho rằng Hạ Vy vẫn chưa có bạn trai, coi những lời Hải Phong nói chỉ là đùa giỡn.

Không ngờ hôm nay có thể thấy tận mắt cảnh bạn trai của Hạ Vy đưa cô về.
Đình Vũ muốn gặp Hạ Vy, nói với cô ý tưởng thiết kế vòng tay dịp lễ 8/3.

Có lẽ ngoài lý do công việc, anh không còn cớ gì để tìm tới cô.
Từ khi quen biết Hạ Vy tại trường đại học, Đình Vũ không ít lần đi qua nơi này.

Khi ấy bản thân anh chưa biết mình có thể thành công tới đâu, cũng không đủ can đảm để kết thân cùng bất kỳ ai.

Đình Vũ luôn cho rằng chỉ khi anh tự đứng vững trên đôi chân của mình mới có tư cách quen một người con gái.

Không những thế, anh muốn tìm được người phụ nữ không quan trọng ngoại hình cũng như túi tiền của bạn trai.
Đình Vũ muốn được nghe giọng nói của Hạ Vy nên lấy điện thoại gọi cho cô.

Anh không muốn lộ mặt nên dùng số lạ gọi tới.

Chỉ cần Hạ Vy nghe máy, nói vài câu là anh đã thấy vui rồi.
Sau hai hồi chuông, từ phía đầu dây bên kia, một giọng nói trầm ấm vang lên:
“Ai đó?”
Đình Vũ lập tức nhận ra giọng nói này không phải của Hạ Vy.

Anh khẳng định bản thân không hề gọi nhầm số.

Đình Vũ còn chưa kịp trả lời thì Thiên Minh đã nói tiếp:
“Bạn gái của tôi mệt quá nên ngủ rồi.

Anh chị có việc gì cần tìm cô ấy thì ngày mai gọi lại nhé.”
Đình Vũ bật cười vì câu nói này của Thiên Minh.

Thiên Minh không biết Đình Vũ thấy Hạ Vy một mình vào nhà trọ.

Như vậy nhất định Hạ Vy đã để quên máy điện thoại trên xe.
Đình Vũ nhếch môi cười:
“Thì ra là bạn trai của Hạ Vy.”
“Thất lễ.

Thất lễ.”
“Nhờ anh chuyển lời tới Hạ Vy là Phạm Đình Vũ rất nhớ cô ấy.”
Nói xong, Đình Vũ liền tắt máy.

Anh ta cười thành tiếng.

Xem ra Hạ Vy và bạn trai cũng chưa thân thiết tới mức ở bên nhau cả đêm.

Ắt hẳn người bạn trai kia chỉ muốn doạ nạt anh ta một chút mà thôi.
Thiên Minh nghe tiếng động cơ xe ô tô vừa rời đi đột nhiên thấy khó chịu trong lòng.

Còn tưởng doạ nạt được kẻ có cái tên là “Không nghe” trong máy của Hạ Vy không ngờ hắn ta còn dám xưng danh trước mặt anh.

Lẽ nào người ngồi trong chiếc ô tô màu đen kia chính là Phạm Đình Vũ?
Thiên Minh bước xuống xe, đi về phía nhà trọ của Hạ Vy.

Anh lén mở cổng rồi đi thẳng tới phòng của cô.

Anh gõ cửa:
“Hạ Vy.

Mở cửa cho tôi.”
Hạ Vy mệt mỏi tới mức vừa về tới nhà chỉ kịp thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

Cô làu bàu:
“Ai gọi gì muộn vậy?”
Thiên Minh ghé sát vào cửa rồi nói:
“Là tôi.

Thiên Minh.”
Hạ Vy nghe cái tên này liền bừng tỉnh.

Chẳng phải anh đã rời đi rồi sao? Hiện giờ còn gõ cửa phòng cô là có ý gì chứ?
Hạ Vy mở cửa, nhỏ giọng nói:
“Có chuyện gì vậy? Anh đến đây mà không sợ lộ thân phận thật sao?”

Thiên Minh nhanh chóng bước vào trong phòng của Hạ Vy.

Anh tủm tỉm cười:
“Tôi sợ lắm nên em làm ơn khoá cửa lại đi.”
Hạ Vy lập tức làm theo lời của Thiên Minh.

Cô hỏi:
“Có chuyện gì mà anh quay lại đây?”
“Đã nói là ngày mai gặp mà.”
Thiên Minh chỉ tay vào đồng hồ:
“Ngày mới rồi.”
Hạ Vy vươn tay chạm vào trán Thiên Minh.
“Không sốt mà như mê sảng vậy.”
Thiên Minh bật cười trước hành động của Hạ Vy.

Anh nắm chặt tay cô rồi nói:
“Em để quên điện thoại trên xe của tôi.

Nửa đêm có kẻ “Không nghe” gọi tới.”
“Tôi không thể chờ tới lúc có kẻ tới mang em đi nên vội đến đây.”
Hạ Vy vội gỡ tay Thiên Minh ra.

Cô tò mò hỏi:
“Cái người đó có nói gì không? Tôi thấy ngày nào cũng gọi tới mà toàn im lặng không à.”
“Nhiều lúc tôi nghĩ là ma gọi lộn số nữa.”
Thiên Minh không nhịn được mà cười thành tiếng.

Nếu nói kẻ giấu mặt đó là Vivian không biết Hạ Vy sẽ nghĩ sao.

Anh ta đã thích chơi trò giấu mặt thì Thiên Minh anh cũng giúp một tay.
“Gọi điện mà không nói gì chắc chắn không phải người có ý tốt.”
Hạ Vy cao giọng:
“Vì thế hôm qua tôi mới đặt là “Không nghe” đấy.”
Thiên Minh điểm nhẹ vào trán Hạ Vy:
“Thông minh.”

Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng của Hạ Vy.
“Chị Hạ Vy.

Ngày mai em thi toán cao cấp rồi.

Còn một bài trong đề cương giải mãi không ra.

Chị giúp em với.”
Hạ Vy nhận ra cậu em năm thứ nhất cùng trường nên vội đáp.
“Được rồi.

Chị ra ngay đây.”
Đám sinh viên trong khu trọ vẫn thường xuyên hỏi Hạ Vy bài vở nên cô quá quen với việc bị dựng dậy lúc nửa đêm.
Dứt lời, cô hạ lệnh cho Thiên Minh tìm một chỗ núp ở trong phòng.
Thiên Minh bật cười, ngoan ngoãn chui vào chiếc chăn bông màu hồng ở trên giường của Hạ Vy khiến cho cô tức giận tới đỏ mặt.
Chỉ có điều lúc này Hạ Vy đã mở chốt cửa nên không thể mạnh mồm mắng cho Thiên Minh một trận.

Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
“Đâu.

Đưa đề đây chị xem nào.”
Chẳng ngờ cậu em năm thứ nhất hô lớn:
“Chúng mày ơi, là thật đấy.”
“Chị Vy có bạn trai rồi.

Đôi giày da màu đen bóng lộn ở dưới gầm giường của chị ấy kìa.”