Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)

Chương 5




Elroy biết mình sẽ phải chết. Nhưng khi nào đây, trời ơi khi nào đây? Mấy người bắt gã đưa gã đi xa nhà hàng chục cây số về phía Bắc để lần theo dáu vết của Chapman. Họ đang dừng lại và bây giờ mặt trời đang đứng bóng. Họ căng hắn ra trên bãi cát nóng, xòe đủ hai tay hai chân, trần trụi và họ chờ từng phần cơ thể của Elroy cháy rát dưới ánh măt trời trưa của miền hoang mạc. Một người trong bọn gõ nhẹ vào thân mũi tên trên đùi hắn. Chừng năm giây gã đó lại gõ một lần và khi cơn đau trong người Elroy chưa dứt thì gã lại gõ tiếp

Hắn biết họ muốn điều gì khi họ ra dấu chỉ vào ba người chết ở trại. Họ kiên nhẫn nói bằng cử chỉ để hắn hiểu. Họ lấy hai ngón tay chỉ vào hắn rồi chỉ vào ba xác chết. Họ biết ở trại của hắn có hai người đã tham gia vào vụ giết dân da đỏ và hắn là một

Hắn đã dung hiệu để huyết phục họ rằng hắn không phải là người họ tìm. Họ không tin và nói là hắn chưa trả lời đúng như họ muốn, họ lại rạch mũi dao vào người hắn

Hắn đã bị cắt sáu nhát. Họ chỉ vào xác Peter và ra dấu hỏi hắn. Gã này chết hản không còn đau đớn nữa, nhưng Elroy rung mình cho người sử dụng xác Peter. Một thông điệp rõ ràng cho người da trắng khi nhìn thấy xác Peter chỉ có mình Elroy biết họ đã không làm những hành động đó khi Peter còn sống. liệu Elrocy có được đối xử như vậy không? Hắn biết lý do họ còn để hắn sống

Họ muốn hắn đưa họ đến những người liên quan đến vụ tàn sát. Họ càng để hắn sống, hắn càng phải chịu hành hạ, đau đớn. hắn muốn kể cho họ cho họ những gì hắn biết để chết đi cho rảnh, nhưng làm sao nói với cái “lũ khốn” không hiểu tí tiếng Anh nào? Vả lại, hắn làm sao biết chỉ cho họ bọn kia ở đâu bây giờ? Họ có tin là hắn không biết? Chắc chắn là không rồi!

Một tên Comanche lại ghé vào mặt Elroy. Elroy chỉ thấy một khối đen vì hắn che khuất mặt trời trên cao. Hắn cố ngóc đầu lên và chợt nhìn thấy trên tay người da đỏ này bốn năm mũi tên. Họ kết thúc hắn bằng cách đó sao?

Không rồi! Người da đỏ nhẹ nhàng ấn một mũi tên vào vết dao đã cắt sẵn, rồi xoay xoay mũi tên để cho đầu mũi tên lún sâu vào trong thịt. Lạy Chúa, có cái gì như chất cháy ở đầu mũi tên thế. Elroy như thấy ai bỏ một cục than vào vết thương mình. Hắn nghiến răng nhất định không rên la. Rồi sáu mũi tên vẫn như thế. Hắn dư sức chịu

Elroy cố nghĩ chuyện khác cho quên nỗi đau. Tội nghiệp hai người phụ nữ đã ghé vào trại hắn. Rất may hắn không nhìn thấy cảnh họ bị hành hạ ra sao. Và rồi hắn nhớ lại cặp mắt nguyền rủa hắn ở trại người da đỏ. Cưỡng hiếp con bé da đỏ thật không đáng chút nào. Không có gì xứng đáng để chịu cực hình này

Những người da đỏ lại vạch vết dao cuối chuẩn bị một mũi tên nữa. đến đây thì Elroy hét lên. Hắn đã rõ: họ chỉ dừng lại khi toàn thân hắn đầy các mũi tên như lông nhím. Hắn hét lên:

- Đồ súc sinh! Đồ khốn nạn! Tụi bay muốn biết gi nói đi! Muốn gì tao nói hết

- Mày nói thật hả?

Elroy ngừng bặt, vụt quên cơn đau trong tích tắc

- Nào, nói gì bây giờ trại … chủ?

Giọng hắn ấm, nhẹ, có cái gì êm tai, làm Elroy bối rối. Nhưng hắn hấp tấp nói một mạch:

- Thả tao đi, tao cho tụi bay tên tụi nó, tất cả tên tụi nó. Tao sẽ chỉ cho tụi bay chỗ có thể tìm tụi nó

- Đằng nào mày cũng phải nói, trại chủ à. Mày không mua được cái mạng của mày đâu. Nhưng mày mua được cái chết nhanh – cái chết nhanh

Hắn ngã vật xuống. Hắn chịu thua thật sự. Chỉ còn hy vọng được chết mau. Hắn kể mọi chuyện, tên từng đứa, hình dáng và những chỗ mà theo hắn biết có thể tìm thấy những tên kia, thật đúng như hắn biết và mỗi lần hắn kết thúc trả lời bằng một điệp khúc:

- Nào, bây giờ giết tao đi!

- Giống như tụi mày giét vợ con, mẹ và em gái chúng tao?

Gã da đỏ nói tiếng Anh chuẩn và rõ ràng này đi xuống phía sau hắn. Elroy nhìn rõ gã, cả mặt, cả mắt … Ôi lạy Chúa đôi mắt này. Đôi mắt của đứa con gái nhìn hắn với nỗi căm thù tóe lửa. Và Elroy chợt thấy rõ ràng gã này không để hắ chết nhanh như thế được

Elroy liếm môi, hắn không biết từ đâu nảy đến trong đầu, hắn chậm rãi nói, dịu dàng và mơ mộng

- Con bé đó ngon lắm. Người nó toàn là thịt. Nó làm tao khoái lắm, tao là thằng làm nó sau chót … nó chết ngay …

Có tiếng rú lên. Những nhát dao đâm Elroy túi bụi. Những chiến sĩ da đỏ khác níu tay hắn lại nhưng không nổi. Những tia máu vụt lên nhuộm đỏ cánh tay gã Comanche đã giết hắn

Courtney Harte thẫn thờ nhìn thật lâu vào mớ quần áo, đồ sứ, thức ăn từ trong thùng chiếc xe “goòng” vất tung tóe trên mặt đất. Cô bé không biết phai nhặt thứ nào, không biết phải làm gì cả. Trái lại bà mẹ kế Sarah của cô đang lo nhặt nhạnh như … không có chuyện gì xảy ra cả

Với Courtney lúc này còn sống ở đời là gánh nặng – cha cô đã biệt tăm

Khi thấy khói bốc lên người láng giềng gần nhất của Elroy là Benie Bixler vội vã chạy sang. Ông tìm gặp hai xác chết ở đằng xa và hai người sống sót trong thùng đựng thức ăn, người ta không tìm thấy dấu vết của

- Nếu ông bị thương và chạy đi Rockley thì ít nhất cũng chạy qua nhà tôi chứ

- Nhưng cũng có lý do là bọn da đỏ đã bắt bác sĩ và hai người kia đi

- Sao mà ông đoán như vậy, ông Bixter? Theo tôi biết thì bọn nó chỉ bắt đàn bà thôi

- Xin lỗi bà nhé, nhưng tụi da đỏ mà thấy bà và cô em đây thì nó biết ngay bà chẳng chịu nổi một chuyến đi lâu

- Mang nó đi đâu? Ông hình như biết tụi da đỏ này định đi làm, tôi thực không hiểu đấy. Vì nghe nói tụi nó có khu trại gần đây mà, phải không?

- Ồ, có đấy thưa bà! Có đấy … chính vì vậy mà sinh chuyện đấy. Đây không phải là chuyện cướp vặt đâu. Peter đã cùng mấy người ở Wichita diệt sạch một nhóm da đỏ Kiowa ở phía nam. Gần đây họ bảo nhóm này định tấn công vào Rockley. Họ rêu rao là không còn sợ gì nữa, vì họ đã giết hết đàn ông, đàn bà và con nít, nhưng làm thế nào mà họ còn để sổng một số tên. Mấy đứa đánh vào đây chắc là tụi đi săn hay làm gì đó và khi về thấy tất cả người thân chết

- Đó chỉ là giả thuyết, ông Bixter. Quanh đây chỉ có người da đỏ Kiowa thôi sao?

Ông già tỏ ý bất bình rõ rệt khi trả lời:

- Thằng John đó còn huênh hoang cái điều bậy hắn đã làm ở trại người da đỏ … Điều tôi không thể kể cho bà nghe được

- Ôi, bí mật khỉ gì – Sarah cười khẩy, nói – Mấy cha hãm hiếp vài con mọi đó … Chuyện đó nhằm gì …

- Bà ra ngoài kia mà xem. Cứ nhìn thân thể Peter thì biết có ăn nhằm gì không thưa quý bà. Rồi ông lại nói tiếp – Nhưng thật tình tôi khuyên quý bà không nên nhìn, bọn họ xử thằng đó tệ quá người kia thì chẳng bị sao cả, chết sạch sẽ. Còn nhìn thấy Peter, tôi thật kinh hoàng. Chắc lâu lắm mới chết. Và tôi cam đoan là nếu tìm thấy Elroy ở đâu gần đây, anh ta cũng bị xử như thế. Dù không cần thông minh lắm cũng đủ hiểu sao bọn chúng chỉ ngắm vào hai người ấy. Bà cho rằng không liên quan đến chuyện đàn bà ư? Không đâu, đây chỉ là sự trả thù chẳng phải chuyện gì khác đâu! Rồi bà xem nếu ông John Handley không trốn khỏi cái vùng này thật nhanh … thì không xong đâu, bọn da đỏ phải diệt hết người chúng thù mới thôi

Ông đi nhanh ra khỏi nhà kho và khuyên hai mẹ con nên đi mau vì ông sợ ngày chẳng còn bao lâu nữa. Ông rất dễ thương và nhiệt tình lúc đầu. Nhưng cái giọng của Sarah làm ông bực mình và ông chỉ muốn họ đi ngay khỏi Rockley, hết vùng trách nhiệm của ông cho khỏe

Một tuần sau, những người lính đi truy lùng bọn da đỏ buôn lậu, đã tình cờ tìm thấy xác Elroy Brower. Còn John Handley đã trốn khỏi Rockley như người ta đã ngại trước. Người cha là Lars Handley về sau không còn được tin anh ta ở đâu nữa. Lại có tin từ Wichita ầm lên: một chủ trại đi khẩn hoang gần thị trấn đã bị người da đỏ tấn công. Nhưng sau đó vùng này im hẳn. Mọi chuyện tháy như cỏ vể chẳng ăn nhằm gì với chuyện trên là chuyện chủ trại chăn nuôi bò tên là Bill Chapman ở mãi tận miền Bắc cũng lại có người nói ông là kẻ cầm đầu cuộc tàn sát. Người ta tìm thấy Bill bị đâm chết ở trên giường nát bét. Có người bảo đấy là do bọn da đỏ giết, có người bảo không vì cùng đêm ông ta bị giết người đàn bà làm thuê cho ông cũng mất tích luôn. Có lẽ là bọn này giết. Chỉ có Dallas là Edward là không thấy tăm hơi đâu cả. Bà Harte tự xem mình là góa phụ, bà cho rằng một người đàn ông bị thương bị bọn da đỏ bắt đi thì chẳng thể nào sống nổi nhất là đây là bọn da đỏ đang phải trốn chui trốn nhủi. Còn Courtney như người mất hồn, em không hề nghĩ đến chuyện cha mình còn sống hay đã chết. Nhưng điều chắc chắn bây giờ số mệnh hai người đã buộc với nhau một cách tệ hại. Cho cả hai