Trái Tim Em Thuộc Về Đất

Chương 34




Edward đi xuống cầu thang, cảm thấy niềm vui và sức trẻ dâng trào trong lòng khi nhìn thấy nàng, đến nỗi chàng cứ ngẩn người ra, đứng yên đó để rồi nhớ ra rằng niềm vui và sức trẻ không dành cho chàng, rằng tình yêu duy nhất của chàng đã tự nguyện đến với người đàn ông khác, và giờ đây trước mặt chàng chỉ là một kẻ bơ vơ khốn khổ đến cậy nhờ lòng thương hại. Chàng đã thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt chàng khiến Hazel hoảng sợ.

“Hazel, em đến để ở lại hay em chỉ ghé qua thôi?” chàng hỏi.

“Ôi, đừng nhìn em như thế, và đừng nói bằng giọng nghiêm khắc như thế, Edward!”

“Tôi không biết là tôi đã nghiêm khắc với em.”

Mặt Edward trắng bệch. Chàng nhìn nàng với vẻ mặt mà nàng không thể nào hiểu nổi. Bởi giờ đây, chàng lại được thấy nàng, nàng thật ngọt ngào trong sự nhếch nhác, thật quyến rũ trong sự cầu khẩn, sự quyến rũ đã hành hạ chàng trong ngày cưới của họ. Chỉ có điều giờ đây chàng nén lòng được vì một lý do khác.

Hazel, Hazel của chàng, không còn là người vợ thích hợp dành cho chàng nữa. Những lời cay đắng ấy cứ thiêu đốt trong não bộ chàng; rồi chàng chối bỏ chúng, một cách quyết liệt. Chàng không tin điều đó. Hoàn cảnh, Hazel, mẹ chàng, thậm chí cả Chúa có thể đã lừa dối chàng. Tuy nhiên, chàng vẫn không tin.

Nhưng chàng phải hỏi nàng cho ra nhẽ. Chàng nhất định phải biết rõ mọi chuyện.

“Hazel,” chàng nói, “sau bữa sáng tôi muốn em đi với tôi lên Núi Nhỏ.”

“Vâng, Edward,” nàng ngoan ngoãn nói.

Nàng tôn sùng sự nghiêm khắc của chàng. Nàng yêu tha thiết vẻ mệt mỏi của chàng. Nàng khao khát sự đụng chạm của chàng một cách đầy hy vọng và say đắm.

Bởi vì giờ đây, khi mọi chuyện đã trở nên quá muộn, nàng đã yêu chàng - không phải bằng tình yêu trần tục mà bằng sự say đắm trang nghiêm giống như tình yêu của các vị thánh, tình cảm nồng nàn mà thánh nữ Magdalen đã dành cho Chúa Jesus. Tình yêu trần tục là tình yêu của Edward và tình yêu đó chạy theo bước chân của tình yêu khác giống như một con vật nhỏ dại chạy theo mẹ của nó. Nhưng Reddin đã can thiệp vào.

“Trước hết,” Edward nói. “em phải uống một tách trà và ăn chút gì đã.”

Sự ân cần chàng dành cho nàng không hề hao hụt đi. Nhưng nàng nhận thấy chàng không nói “em yêu quý” như trước nữa và kể từ lúc nàng xuất hiện chàng không hề cầm tay nàng lần nào.

Bữa sáng là một cực hình đối với Edward, bởi vì mẹ chàng, người ngay từ đầu đã đối xử với Hazel bằng sự khinh miệt ngấm ngầm như đối xử với một kẻ tội đồ, trong khi đi vào lấy bánh mì, đã đứng lại nói:

“Mẹ sẽ không ăn cùng người đàn bà đó.”

“Mẹ!”

“Nếu con đưa người đàn bà đó vào ở trong nhà này, mẹ sẽ không còn là mẹ của con nữa.”

“Mẹ! Xin mẹ hãy vì con!”

“Cô ta là một ả đàn bà xấu xa,” bà Marston tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh nhưng đáng sợ. “Cô ta là một mụ đàn bà phạm tội thông dâm.”

Edward nhảy dựng lên.

“Sao mẹ dám!” chàng nói.

“Con sẽ tống khứ nó đi chứ, Edward?”

“Không.”

“Eddie! Con trai bé bỏng của mẹ!”

Giọng bà run rẩy.

“Không.”

“Đứa con trai mà mẹ phải chịu đau đớn suốt hai ngày một đêm để sinh ra!”

Edward đưa hai tay lên bưng mặt.

“Con sẽ coi mẹ hơn... nó chứ?”

“Không, mẹ ạ.”

“Mặc dù khi sinh ra con mẹ rất yếu, mẹ vẫn nuôi con bằng sữa mẹ.”

Sự im lặng bao trùm. Edward gục mặt xuống cánh tay.

“Lẽ phải thuộc về phía mẹ, Edward ạ, và những gì mẹ mong muốn cũng là ý Chúa. Con sẽ đặt bổn phận lên trên hết chứ?”

“Không. Tình yêu lên trên hết mẹ ạ.”

“Con ạ, mẹ già rồi. Mẹ chẳng sống được bao năm nữa. Nó thì còn cả một đời. Con sẽ nghĩ tới mẹ trước chứ?”

Chàng ngẩng đầu lên. Chàng trông già sọm đi và đầy mệt mỏi.

“Không! Không đâu ạ!” chàng nói. “Mẹ đừng hành hạ con nữa!”

Bà Marston quay gót bước đi mà không nói một lời nào. Hazel bật đứng dậy, khóc nức nở.

“Ôi, hãy để em đi!” nàng khóc. “Em sẽ đi, sẽ đi! Tại sao anh lại đưa em đi khỏi Callow chứ? Chẳng ai muốn chứa em hết. Ở Callow em đâu có khổ sở như thế này. Hãy để em đi!”

Nàng nhìn bà Marston bằng đôi mắt kinh hãi.

“Bà ấy đáng sợ như Thần Chết,” nàng nói, “bà già đó. Đáng sợ như ông Reddin khi ông ta yêu. Em sợ lắm, Ed'ard! Em muốn đi khỏi đây.”

Nhưng cánh tay Edward đã ôm lấy nàng. Bàn tay chàng đặt trên người nàng run rẩy.

“Mẹ không nên làm cô ấy sợ hãi!” chàng nói với bà mẹ; và mẹ chàng đi vào bếp, nơi bà ngồi lặng đi vì đau khổ trong suốt cả buổi sáng. Martha sợ rằng bà sẽ bị đột quỵ. Nhưng cô không dám nói điều đó với Edward bởi vì khi lảng vảng ở hành lang, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của chàng lúc chàng ra đóng cửa.

Chàng ép Hazel ăn uống. Sau đó họ đi lên đồi.

“Hazel”, chàng nói “bây giờ anh cần phải biết sự thật. Em đã đi với người đàn ông đó vì em muốn như vậy, đúng không?”

Nàng im lặng.

“Chắc chắn là như vậy rồi, nếu không tại sao em lại đến với ông ta lần thứ hai? Đúng không?” Ánh mắt chàng thúc ép nàng. Nàng run rẩy.

“Đúng, Ed'ard ạ. Nhưng em không muốn làm như vậy. Em không muốn.”

“Làm sao lại có thể như thế được chứ?”

“Đúng như thế mà.”

“Vậy ông ta đã ép em đi như thế nào?”

Hazel cố nghĩ ra điều gì đó để minh họa.

“Giống như một con chim dẽ ri đực dụ con chim dẽ ri cái của nó ra khỏi đám cỏ,” nàng nói.

“Hắn ta đã nói gì?”

“Chẳng nói gì cả.”

“Vậy thì làm thế nào...?”

“Có những điều khó mà nói bằng lời được; lời nói chẳng có ích gì cả.”

“Tiếp tục đi.”

“Cứ như thể có một bí mật nào đó giữa em và ông ta, và em phải đi để khám phá ra nó. Đừng có nhìn em giận dữ như thế, Ed'ard!”

“Em đã khám phá ra bí mật rồi chứ?”

Cảm giác hổ thẹn dâng lên trong lòng Hazel; nàng quay mặt đi. Nhưng Edward, đau đớn đến mức tàn nhẫn, bắt nàng phải quay lại đối diện với chàng.

“Em đã khám phá ra bí mật đó rồi chứ?” chàng nhắc lại.

“Không còn bí mật nữa,” nàng đáp lí nhí.

“Vậy thì hắn ta đã nói thật khi bảo rằng em thuộc về hắn, từ đầu đến chân ư?”

“Ôi, Ed'ard, hãy để em yên! Em không thể chịu đựng nổi nữa!”

“Tôi ước gì tôi có thể giết hắn!” Edward nói. “Vậy là em đã thuộc về hắn - cả tâm hồn lẫn thể xác ư?”

“Tâm hồn em không thuộc về ông ta!”

"Em đã nói dối nhiều rồi.”

"Ôi, Ed'ard, hãy nói những lời tử tế đi!”

“Tôi mới ngốc nghếch làm sao! Chắc hẳn em ghét tôi vì đã làm gián đoạn tuần trăng mật của hai người. Tất nhiên em quay lại đó! Tôi mới ngốc nghếch làm sao! Vậy mà tôi cứ nghĩ em trong trắng như một thiên thần.”

“Em không thể đừng được, Ed'ard ạ; những dấu hiệu bảo em phải đi, rồi sau đó ông ta đẩy em vào bụi dương xỉ.”

Có gì đó sụp đổ trong tâm trí của Edward. Sự kiềm chế của cả cuộc đời thoát ra khỏi chàng.

“Tại sao mình lại không làm chứ?” chàng gào lên. “Tại sao mình lại không làm chứ? Ôi lạy Chúa lòng lành! Con chịu đựng và từ bỏ quyền của mình để rồi đổi lại con được cái này đây!” Chàng bật ra tiếng cười điên dại. “Đơn giản lắm! Chỉ cần đẩy em vào một bụi dương xỉ thôi.”

Nàng rùng mình trước độ sắc lạnh trong giọng nói của chàng, và rùng mình khi hiểu ra rằng Edward cũng có ham muốn giống như Reddin.

“Tại sao anh lại làm em sợ?” nàng thì thầm.

“Nhưng chưa quá muộn đâu,” Edward nói tiếp, và khuôn mặt chàng, từ nãy tới giờ tái nhợt, bỗng đỏ ửng lên. “Chưa quá muộn đâu. Tôi không đặc biệt. Em không trinh nguyên, nhưng chẳng sao cả.”

Chàng ôm ghì lấy nàng và hôn nàng.

“Tôi là chồng của em,” chàng nói, “và kể từ hôm nay tôi sẽ hưởng những gì tôi có quyền được hưởng. Em đã lừa dối tôi, không chung thủy với tôi, đã khiến tôi phải chịu đau khổ vì sự trinh trắng của em – và bây giờ em không còn trinh trắng nữa. Đêm nay em sẽ ngủ ở phòng tôi; em đã ngủ ở phòng hắn ta kia mà.”

“Ôi, hãy để em đi, Ed'ard! Hãy để em đi!” Bây giờ thì nàng thực sự thất bại rồi. Bởi vì Edward, một Edward ngay thẳng và tràn đầy tình yêu, không còn nữa. Nàng biết trốn ở đâu đây? Nàng không biết người đàn ông này, người đã ôm nàng bằng cái ôm tuyệt vọng. Người đàn ông này khiến nàng sợ hãi hơn tất cả những gì khác trên thế giới này – đáng sợ hơn cả Reddin – bởi Reddin chưa bao giờ là một vị thần đối với nàng.

“Tôi đã quỳ bên giường em và đấu tranh với bản năng của mình, và đó là bản năng tốt. Tôi có quyền làm theo bản năng. Tôi đã từ bỏ nhiều hơn cả những gì em có thể đoán được.”

“Em rất biết ơn, Ed'ard ạ!” nàng nói giọng run rẩy.

“Tôi đã ruồng bỏ sự thôi thúc bên trong mình, và sáng nay tôi đã làm tổn thương mẹ tôi đến mức không thể hàn gắn được.”

“Em nên đi, Ed'ard ạ. Mặt trời sắp lặn rồi.”

Ngày mới ngả về trưa, nhưng nàng đã cảm thấy sự buốt giá của đêm tối.

“Và bây giờ,” Edward nói, “khi tôi không còn có mẹ, không còn lòng tự trọng và không còn sự tôn trọng nào dành cho em nữa, tôi ít nhất cũng phải được hưởng lạc thú và có... những đứa con của mình.”

Những lời ấy khiến chàng dịu đi chút ít.

“Hazel,” chàng nói, “khi nào em sinh cho tôi một đứa con trai, tôi sẽ tha thứ cho em tội đã giết chết tâm hồn của tôi, năm tới tôi sẽ gần như lại tin em – Hazel...”

Chàng quỳ xuống bên nàng, choàng tay ôm lấy nàng. Nàng kinh ngạc trước sức mạnh của sự nồng nàn ở chàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ chàng lại nồng nàn đến thế.

“Đêm nay,” chàng nói, sự dịu dàng đã trở lại trong giọng nói của chàng, “là đêm tân hôn của tôi. Giờ thì không còn gì để chối bỏ nữa, chỉ có sự thỏa mãn mà thôi. Tôi có thể tha thứ cho em nhiều, Hazel ạ, vì tôi rất yêu em. Nhưng tôi không thể từ bỏ quyền của mình được nữa.”

Từ khi chàng nói mấy từ, “khi nào em sinh cho tôi một đứa con trai” nàng đã không còn nghe thấy những gì chàng nói nữa.

Những từ đó cứ văng vẳng trong óc nàng. Nàng cảm thấy chóng mặt. Cuối cùng nàng ngước lên nhìn chàng bằng ánh mắt khiếp sợ.

“Nhưng,” nàng nói, “khi em sinh đứa trẻ, nó không phải là con của anh, mà là con của ông ta.”

“Gì cơ?”

“Nó... Nó là con của ông ta.”

“Gì cơ?”

Chàng hỏi một cách ngây ngô, giống như một đứa trẻ. Chàng không thể hiểu ngay được những gì nàng vừa nói.

“Đã bốn tháng kể từ cái hôm giữa mùa hè,” nàng nói, “và Sally nói rằng em sẽ sinh ra đứa con của... của...”

“Hazel, em không cần phải nói nữa.”

Khuôn mặt Edward trở nên tím tái. Sự nồng nàn đã biến mất, và thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt như xác chết. Chàng không thể tin ở Chúa được nữa, làm sao lại có thể có những chuyện như thế này? Lòng can đảm đã khước từ người đàn ông trong chàng. Sự hành hạ cuối cùng đã không khước từ chàng - cụ thể là chàng đã nhìn thấy toàn bộ những trớ trêu của vị trí mà chàng đang lâm vào, đã nhận thấy rằng chính tình yêu của chàng đã làm hại cả hai người họ. Chàng đau khổ và tuyệt vọng trong thất bại tột cùng, nhưng vẫn cao thượng trong sự ân cần và sự vị tha dồi dào đến mức chàng gần như chiếm lại được vị trí mà chàng đã để mất.

Hazel lại trở thành nguồn cảm hứng cho chàng, nhưng không phải là một mẫu người lý tưởng mà là một kẻ lang thang cơ nhỡ. Trong xúc cảm dâng trào của lòng trắc ẩn chàng đã quên đi tất thảy. Chàng lại có mục đích để sống.

“Cô bé tội nghiệp!” chàng nói. “Về nhà thôi. Tôi sẽ chăm sóc em.”

“Nhưng... còn mẹ của anh?”

“Em là trên hết.”

Nàng cầm tay chàng; nàng gục đầu vào vai chàng trong cơn nức nở. Nếu đây là khoảnh khắc bi kịch của chàng, thì nó cũng là khoảnh khắc bi kịch của nàng.

“Ôi, Ed'ard, Ed'ard!” nàng thốt lên, “chính anh mới là người em muốn trở thành người tình của em! Chính anh mới là người mà tâm hồn và thể xác của em thuộc về! Em muốn có con với anh. Ed'ard ạ, và nếu có con với anh em sẽ không sợ những đau đớn mà Sally từng nói tới. Tại sao hồi mùa xuân anh lại không nói với em tất cả, Ed'ard? Bây giờ là mùa đông rồi, muộn quá rồi và lạnh lẽo quá.”

“Đấy, đấy! Em không biết mình đang nói gì đâu. Về nhà thôi!”

Edward không nghe nàng nói, nàng biết. Quả thật, đầu óc chàng quá mệt mỏi không thể tiếp nhận thêm được gì nữa. Chàng chỉ biết rằng chàng phải chăm sóc Hazel như Chúa chăm sóc cho những con cừu non trong đám con chiên của Người. Và trong tâm trí muộn phiền của chàng lờ mờ hiện lên một tín điều mới mẻ và cay đắng, “Trên đời này không có Chúa”.