Sherry ngạc nhiên nhìn Sakura với khuôn mặt giống nhau như đúc la lớn:
- Cô...cô ấy là ai vậy, sao lại giống em tới vậy ? – cô chạy tới Sakura nhéo má, banh miệng, đủ thứ các kiểu.
- Cái con bé này, đây là bệnh viện đấy, la cho lớn vô rồi bị mắng vốn anh không hứng đạn cho đâu nhá - giọng Touya đanh đá nói.
- Nhưng cô ấy là..là .. ai ?
- Người em đang cần tìm đấy.
- Đừng nói với em cô ấy là Sakura-neechan nhá ? – Sherry ngẩn người nhìn Sakura.
- Là chị đây – Sakura dang rộng tay đón em gái mình.
- Nee-chan – Sherry chạy tới ôm chầm lấy Sakura òa khóc – Em tìm chị khắp nơi đấy, chị đã ở đâu vậy hả ?
- Thôi ngoan nào, đừng khóc nữa – Sakura vuốt ve Sherry rồi buông cô ra.
- Nhưng sao chị lại ở đây ?
- Chị đi gặp đối tác nhưng họ lại không tới, đi ngang qua khu chung cư bỏ hoang thì thấy anh Touya và anh Yukito bị một đám người vây đánh, chị tới giải vây thôi không ngờ người chị cứu là người chị tìm kiếm suốt bao lâu nay.
- Một mình chị giải vây cho 2 anh ấy á ? – Sherry ngạc nhiên quay lại nhìn 2 người đều nhận được cái gật đầu của cả 2 – chị giỏi dữ vậy.
- Chỉ là bọn chuột nhắt thôi không đáng ngại. Còn em, bao năm nay em đã ở đâu ?
- Em ở cùng với ba, dì và cả anh Yukito.
- Ba ? Ông ta là ...
- Chủ tịch tập đoàn đá quý Fujitaka Kinomoto – Yukito lên tiếng.
- Tập đoàn Kinomoto ? Vậy đối tác hôm nay em gặp chính là 2 anh sao ?
- Nói vậy em là Phó Giám đốc của SJS ? - Yukito ngạc nhiên.
- Phải. Thảo nào khi Souji huyên thuyên về 2 người em liền nghĩ đến anh và anh Yukito.
- Chuyện gì đã xảy ra sau khi em trốn thoát khỏi nhà ? – Touya hỏi.
- Sau khi anh xuất viện, em sẽ kể đầu đuôi cho mọi người nghe.
- Người tấn công 2 anh là ai vậy ? – Sherry bất chợt hỏi.
- Là Ferid Bathory – Sakura nghiêm mặt trả lời.
- Em biết hắn ta sao ? – Yukito lên tiếng.
- Em và những người của SJS từng bị hắn tấn công ở nhà hàng – chợt nhớ ra công ty có việc Sakura nhìn đồng hồ rồi đứng dậy – bây giờ em phải đi rồi, SJS có cuộc họp lúc 3h chiều nay, em sẽ tới thăm mọi người sau, 2 người chăm sóc anh Touya giúp em.
Sakura chào mọi người rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đi được vài bước anh Yukito chạy theo:
- Sakura !
- Anh, có chuyện gì sao ?
- Về chuyện hợp tác với SJS hôm nay, cho bọn anh xin lỗi nhé.
- Không sao đâu, dù sao em cũng có mặt ở đó nên em không trách 2 anh đâu. Nhưng nhờ vậy, em mới tìm được gia đình của mình: anh Touya, Sherry và cả anh nữa – vừa nói nước mắt cô vừa rơi lả chả.
- Sakura của chúng ta đã lớn rồi, đừng khóc như vậy nữa, bọn anh luôn bên cạnh em.
Yukito cúi người thấp xuống đưa tay lên lau nước mắt cho cô, hình ảnh vừa rồi vô tình thu vào tầm mắt của Souji, Marry và Jii Yoo đứng trước cửa phòng bệnh của Syaoran. Sakura không để rằng đây là bệnh viện Toto, chỗ Syaoran đang nằm nên định bụng tối nay họp xong sẽ qua thăm anh. Thay vào đó, cô lại bị hiểu lầm:
- Em không còn là cô bé yếu đuối như xưa nữa, anh đừng lo.
- Anh biết chứ, hôm nay em giỏi lắm đấy.
- Vậy sao ? – cô gãi đầu cười tít mắt.
- Sakura ! – Souji và Marry đồng thanh.
- Sao...sao 3 người lại ở đây ? – Sakura ấp úng như bị bắt quả tang làm chuyện gì đó mờ ám.
- Bọn anh đến thăm Syaoran, em hỏi lạ nhỉ - Souji liếc mắt nghi ngờ nói.
- Đây là bệnh viện Toto hả ? Em không biết đấy.
- Khéo trốn tránh lắm cô bé, không biết vậy em tới đây làm gì ? – Marry cúi sát mặt tới mặt Sakura.
- À thì... em có chút việc ở đây thôi, hahaaa – Sakura cười trừ.
- Tôi còn tưởng cô cùng Souji đi gặp đối tác, té ra là trốn việc đi hẹn hò với trai – Jii Yoo khoanh tay châm chọc.
- CÔ NÓI GÌ ? – Marry nổi nóng quay lại nắm cổ áo Jii Yoo.
- Quý cô đây có lẽ đã hiểu lầm tôi và Sakura rồi, chúng tôi... - Yukito xen vào định giải thích thì Sakura chen ngang.
- Anh không cần giải thích làm gì – vừa nói cô vừa bước tới gỡ tay Marry khỏi người Jii Yoo -Chị à, mặc kệ cô ta đi. Hà tất phải nổi nóng với loại người này làm gì. Đối tác gặp tai nạn em đưa họ vào bệnh viện, vả lại cô ta nói cũng đúng đấy, dù sao họ cũng là con trai nói em đi gặp trai cũng đâu có sai.
- Không phải cô về lấy đồ cho Syaoran sao ? Mau đi đi, đứng đây chỉ khiến tôi thêm bực – Marry buông cô ta ra rồi hằn giọng.
- Tổng Giám đốc Kinomoto chúng tôi thật lễ - Souji cúi đầu xin lỗi.
- Chúng tôi mới là người phải xin lỗi SJS vì đã lỡ hẹn, do gặp một chút rắc rối nên không thể tới chỗ hẹn được cũng may nhờ Sakura cứu chúng tôi mới an toàn đứng đây.
- Ra là vậy, xin lỗi đã hiểu làm 2 người.
- Mọi người cứ đứng đây mà xin lỗi lẫn nhau đi. Trễ họp em không chịu trách nhiệm đâu, anh Yuki em sẽ hẹn anh vào một ngày khác, chăm sóc anh Touya dùm em – dứt câu nó lạnh lùng bỏ đi.
- Tôi xin phép đi trước, đợi anh với Sakura – Souji tạm biệt Yukito rồi lật đật chạy theo Sakura.
Marry liếc xéo Jii Yoo một cái rồi cũng chạy theo Souji, Jii Yoo hậm hực bỏ đi. Yukito quan sát từng hành động của cô gái này có cảm giác cô ta không thật sự đáng tin cậy, lại có mối quan hệ không tốt với cả 3 người kia. Trông cô gái này có vẻ rất quen nhưng nhất thời anh lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, anh lắc đầu rồi quay lại phòng Touya.
Saukhi rời khỏi bệnh viện Toto, cả 3 người trở về SJS tham dự cuộc họp lúc 3h chiều.Từ ngày Sakura bước chân vào SJS mọi dự án đầu tư tồn đọng được giải quyếtnhanh gọn và kiếm về nhiều hợp đồng làm ăn lớn nên được vinh danh thành tíchtrước toàn thể. Cô không mấy quan tâm đến tham vọng chức quyền trong giới kinhdoanh, cô chỉ muốn hoàn thành công việc giao phó và tạo thêm nhiều đồng minh tiệntrong việc trả thù.