- À mà Souji đi làm rồi sao ? – Syaoran nhìn Jii Yoo hỏi.
- Em cũng không rõ nữa, sáng sớm khi em dậy đã thấy cậu ta lái xe đi mất rồi.
- Có chuyện sao ? – anh lắc đầu khó hiểu.
- Còn chuyện gì nữa, anh ấy đi tìm Sakura rồi – Marry vừa cắt trứng vừa nói.
- Sakura ? Cô ấy đi đâu mà phải tìm ? – Syaoran ngạc nhiên đưa ánh mắt dò xét nhìn Marry.
- Anh còn hỏi sao ? Từ lúc cô ta về anh còn không thèm ngó ngàng gì tới em và Sakura, đến việc con bé bỏ đi anh còn không biết – Marry trả lời vừa nhìn chị mình với ánh mắt hình viên đạn.
- Syaoran, Sakura là ai thế ? – Jii Yoo tránh ánh nhìn của Marry quay qua Syaoran hỏi.
- Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ anh phải đi tìm cô ấy – nói xong anh hớt hải lấy chìa khóa xe rồi chạy đi.
- Anh biết con bé ở đâu không mà tìm – Marry nói vọng ra cửa với ánh mắt chăm chăm vào phần đồ ăn của mình.
- Vậy cô ấy đang ở đâu ? – Syaoran quay đầu lại nhìn Marry hỏi.
- Nếu biết con bé ở đâu Souji đã không cất công đi tìm suốt 2 ngày nay.
Nói xong cô bỏ dao và nĩa của mình xuống rồi đứng dậy bước tới trước mặt anh nghiêm nghị nói:
- Anh đừng để chuyện năm xưa tái diễn một lần nữa, Sakura không phải là vật thay thế, đừng quên khi xưa người yêu bỏ anh đi như thế nào.
- ... - Syaoran bị Marry trấn tĩnh trong giây lát đứng ngây người.
- Chuyện tình cảm của anh, em không muốn xen vào nhưng em không hy vọng anh lại đi vào vết xe đổ 7 năm trước, ông trời không cho ai cơ hội thứ 2 đâu. Quá khứ và hiện tại, anh nên chọn đi.
Nói rồi cô rảo bước xuống phòng hệ thống không quên ném cho chị gái mình một cái nhìn lạnh lẽo, Syaoran vội vã vào bãi lấy con xe thể thao của mình phóng ra khỏi biệt thự đi tìm Sakura. Trong lúc lái xe, anh không ngừng nghĩ về những chuyện quá khứ đã từng hạnh phúc với Jii Yoo và hiện tại chờ đợi sự đón nhận tình yêu của anh từ Sakura.
Souji và Syaoran lục tung cả thành phố Tomoeda vẫn không tìm thấy chút tung tích nào của Sakura, nó như biến mất chưa từng tồn tại trên đời này, xuất hiện như một cơn gió và biến mất cũng như cơn gió ấy. Không ai biết chút tin tức nào của nó, khiến cuộc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn với cả 2 người.
Syaoran và Souji không hẹn mà cùng lái xe đến một con đê bên cạnh bờ sông khi chiều xuống, trong một thành phố nhộn nhịp như Tomoeda muốn tìm một chỗ yên tĩnh và ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp là chuyện không dễ dàng. Nơi này từng là chỗ chơi đùa thuở nhỏ của Souji và Syaoran khi còn ở nhà cũ, trước đây họ cùng sống trong một căn nhà nhỏ ven con sông này. Mỗi khi buồn bã, mệt mỏi, thất vọng, họ thường đến đây.
Cả 2 người cùng mở cửa xe bước ra, rồi nhìn đối phương cười:
- Cậu cũng đến đây sao ?
- Cậu cũng vậy mà.
- Nơi này vẫn không thay đổi – vừa nói Syaoran vừa bước đến ngồi xuống bãi cỏ.
- Cậu nói đúng, đã 18 năm kể từ khi chúng ta còn là một đứa 7 tuổi.
- Mỗi khi buồn phiền tớ đều đến đây.
- Tớ cũng vậy.
- Vậy lần này cậu buồn chuyện gì ?
- Tớ buồn vì có một người bạn không biết trân trọng những thứ mình có như cậu.
- Tớ làm sao ?
- Jii vừa về được một ngày cậu đã quên tất cả mọi thứ xung quanh, tớ, Marry và cả Sakura, chỉ tập trung vào cô ấy.
- ...
- Syaoran, tớ không muốn xen vào chuyện tình cảm của cậu nhưng cậu phải biết người nào mới là người cậu yêu thật sự. Đừng để sai lầm của 7 năm trước lặp lại.
- Vậy cậu nghĩ bây giờ tớ nên làm sao ?
- Quá khứ và hiện tại cậu chỉ có thể chọn một.
- Souji, cậu nói xem. Quá khứ có gì không tốt ?
- Nó là khoảng thời gian đối với nhiều người là đau khổ, bất hạnh, đối với nhiêu người nó là hạnh phúc, vui vẻ. Đối với cậu nó là gì ?
- Vừa hạnh phúc, vui vẻ vừa đau khổ, tuyệt vọng.
- Những gì tốt đẹp trong quá khứ nên giữ lại thành những hồi ức đẹp, những gì đau khổ cậu nên quên đi, không nên nhớ lại, càng không nên tiếp diễn lại chúng.
- ...
- Bây giờ cậu chọn ai cũng nên tìm Sakura về trước đã – Souji đứng dậy hít thở.
- Cậu nghĩ Sakura có thể đi đâu được.
- Sakura có bạn bè gì không, tớ thấy con bé thường xuyên ra ngoài đấy.
- Tớ không rõ bạn bè của cô ấy lắm. Mà khoan, có đấy, là Tomoyo, chúng ta đến biệt thự nhà Daidouji tìm xem.
- Được.
Thế là cả 2 phóng xe thẳng tới biệt thự nhà Tomoyo, họ bước đến sảnh nhà, ông Wei lập tức chạy ra:
- Xin cho hỏi, 2 thiếu gia tìm ai ?
- Chúng tôi đến tìm Tomoyo – Syaoran lễ phép trả lời.
- Tiểu thư Tomoyo đã ra ngoài rồi thưa cậu, cậu có chuyện gì tìm tiểu thư nhà chúng tôi sao ?
- Có chuyện thôi, à mà ông làm quản gia ở đây lâu chưa ?
- Tôi làm quản gia cho nhà Daidouji cũng được 30 năm rồi.
- Vậy ông có biết nhiều về bạn bè của Tomoyo không ?
- Cũng không nhiều, chỉ biết những người thân nhất với tiểu thư thôi thưa cậu.
- Vậy chắc ông biết Sakura Davichi chứ ?
- Tiểu thư Sakura là bạn thân từ nhỏ với tiểu thư Tomoyo, đương nhiên là tôi biết.
- Cô ấy có đến đây không ?
- Vậy ra các cậu đi tìm tiểu thư Sakura.
Đúng lúc đó, Tomoyo cùng Eriol từ bên ngoài bước vào:
- Con về rồi, ông Wei – Tomoyo chạy tới ôm tay ông Wei
- Tiểu thư đã về.
- Hôm nay ông đã lấy hàng cho con chưa ?
- Dạ, tôi đã lấy về rồi, để ở trên phòng cho tiểu thư.
- Chẳng hay 2 vị thiếu gia có chuyện gì, sao lại đứng ở đây ? – Eriol nhìn qua Syaoran và Souji
- Ông Wei sao không mời họ vào trong – Tomoyo nhìn ông trách móc.
- Tôi xin lỗi, tôi vô ý quá.
- Không sao – Syaoran gật nhẹ.
- Thật xin lỗi, tiếp đãi 2 người không chu đáo, chẳng hay 2 thiếu gia đây tìm tôi sao ? – Tomoyo lịch sự hỏi.
- Thật ra có chút chuyện – Souji lên tiếng.
- Vậy thì xin mời vào, ông Wei pha cho con bình trà nhé.
- Dạ được – ông Wei cúi đầu rồi vào trong chuẩn bị trà.