Souji cùng Syaoran trở về biệt thự, bước vào đã thấy Marry và Jii Yoo đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách. Souji lên tiếng:
- Cậu ngồi đi.
- Em cần một lời giải thích cho chuyện tối qua – Marry nhìn Syaoran một cách lạnh lùng.
- Giải thích chuyện gì ?
- Tại sao hôm qua cậu lại ở khách sạn với một cô gái khác trong khi hôm qua là kỷ niệm 1 năm yêu nhau của cậu và Jii.
- Ở khách sạn với một cô gái khác ? Anh chỉ nhớ hôm qua mình đi mua quà cho Jii Yoo thì xe anh đụng phải một cô gái trời thì đang mưa nên cho cô ấy đi nhờ xe, sau đó thì không còn nhớ gì cả.
- Anh không nhớ thì để tôi nói cho anh biết. Anh thấy cô ta quyến rũ nên đã không cần quan tâm tới ngày quan trọng mà đi vui vẻ với người đàn bà khác, tôi nói đúng chứ thưa đại thiếu gia ? – Jii Yoo trừng mắt nhìn Syaoran rồi bỏ đi.
- Jii Yoo – Marry gọi theo.
- Chuyện này là sao ? – Syaoran vò đầu bức tóc định đuổi theo thì Marry cản lại.
- Em sẽ đuổi theo chị ấy, khi về nhà em muốn nghe lời giải thích rõ ràng của anh – nói rồi Marry đuổi theo chị mình.
Souji không yên tâm để hai cô gái ra ngoài khi trời mưa gió thế này, anh cũng tức tốc chạy theo. Còn Syaoran nhốt mình trong phòng làm việc suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm qua.
Marry đuổi theo Jii Yoo đến ngã tư thì đã không thấy bóng dáng chị mình đâu, Souji cũng vừa lái xe tới:
- Mau lên xe đi, không sẽ cảm lạnh đấy.
- Anh đuổi theo làm gì chứ ? – Marry bước lên xe rồi phàn nàn
- Jii đâu ?
- Không biết nữa, đuổi tới đây thì bị mất dấu.
- Em tìm GPS thử xem.
- Được – Marry lấy điện thoại dò tìm theo thiết bị định vị của con chíp trên điện thoại của Jii Yoo.
- Tìm thấy rồi, ở quán cà phê phía trước.
- Được rồi.
Cả 2 chạy thẳng tới quán cà phê phía trước cách vị trí họ đứng 2km trong màn mưa trắng xóa, chiếc xe đậu trước quán cà phê nhìn vào đã thấy Jii Yoo đang ngồi cùng một cô gái bên cạnh hồ nước. Souji vừa mở cửa xe định bước xuống thì Marry kéo lại:
- Sao vậy ?
- Anh không thấy cô gái ngồi cùng chị ấy rất quen sao ?
- Ai chứ ?
- Là người đàn bà trong khách sạn với Syaoran đêm qua.
- Nhưng Jii gặp cô ta làm gì chứ ?
- Bật âm con chíp là nghe được chứ gì.
Marry bật âm thanh của con chíp gắn trên người Jii Yoo, một sự thật bất ngờ lọt vào tai họ:
- Cô làm tốt lắm, đây là thù lao của cô, cầm tiền rồi biến khỏi đây cho tôi.
- Yên tâm, có tiền rồi tôi cũng không cần ở lại cái nơi quái quỷ này nữa. Hôm qua cô tát tôi đau đấy.
- Trong đó tôi đã tính đầy đủ, cô yên tâm.
- Vậy thì được, nếu không còn chuyện gì tôi đi đây, sau này có chuyện gì cứ alo cho tôi.
- Sẽ không có chuyện tôi tìm cô lần nữa đâu, giờ thì biến đi.
- Biến thì biến, bái bai.
Nghe xong cuộc nói chuyện của Jii Yoo, Souji căm phẫn đến tột độ, anh bức xúc đập tay vào vô-lăng:
- Chết tiệt, không ngờ mọi chuyện lại là do cô ta bày ra.
- ... - Marry cúi gầm mặt im lặng không nói lời nào.
- Anh phải cho cô ta bài học – Souji nổi nóng mở cửa xe bước vào quán tiến tới chỗ Jii Yoo ngồi.
- Sou-Souji, sao-sao cậu ở đây ?
- Tôi đã nghe hết rồi.
- Nghe...nghe gì chứ ? – Jii Yoo ấp úng quay mặt đi.
- Tất cả mọi chuyện.
- Cậu...cậu đang nói chuyện gì vậy chứ ?
- Đến bây giờ cô vẫn giả ngây thơ sao ?
- Souji, thật sự tôi vẫn không hiểu cậu đang nói gì cả.
- Chị không cần chối đâu, bọn em đã nghe hết cuộc nói chuyện của chị với cô ta rồi – Marry lạnh lùng bước vào đứng trước mặt chị gái mình.
- Marry, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, chị... - cô còn chưa nói hết thì đã lãnh trọn cái tát của cô em gái lên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
- Marry – Souji không ngờ cô ấy có thể ra tay với người chị gái cô rất mực yêu thương và kính trọng.
- Marry !! – Jii Yoo ôm mặt với dấu tay của Marry hằn đỏ lên gò má cô.
- Im đi, Syaoran đã làm gì khiến cô trừng phạt anh ấy như vậy ? Anh ấy có đối xử tệ với cô khi nào chưa, có khi nào anh ấy nói chuyện lớn tiếng với cô chưa,... Syaoran không chỉ là người yêu mà còn là ân nhân của cô và em gái cô đấy. Sao cô có thể tàn nhẫn với anh ấy như vậy, tôi không ngại nhường tình yêu của mình cho cô nhưng hãy xem cô đã làm gì với sự hy sinh của tôi. Tôi cũng yêu anh ấy, nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn hai người từ xa...
- Marry, được rồi em, đừng kích động quá – Souji xót xa khi thấy cô như vậy ôm cô lại.
- Em à, chị...
- Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi không có người chị gái như cô, đi khỏi đây cho khuất mắt tôi – Marry cố giữ bình tĩnh rồi bỏ đi.
- Chẳng phải cô muốn rời xa Syaoran sao, trở thành ca sĩ là ước mơ của đời cô phải không ? Bây giờ tôi sẽ cho cô được toại nguyện, tôi nể tình cô là chị gái Marry mới để cô đi dễ dàng như vậy đâu.
- Souji, cho tôi một cơ hội đi. Tôi đã sai rồi.
- Chúng tôi đã cho cô cơ hội để sửa rồi nhưng xem cô đã làm gì chứ ? Mau đi đi trước khi tôi đổi ý, cô không biết tôi sẽ làm gì đâu – Souji nhìn cô ta với đôi mắt sắt lạnh đáng sợ.
- Được tôi sẽ đi.
- Cô yên tâm, qua bên đó sẽ có người đào tạo cô và từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.
Nói chuyện với cô ta xong, Souji lên xe nhìn đôi mắt Marry hiện lên một sự thất vọng nặng nề, cô thì thầm:
- Anh có thể đừng nói chuyện này cho Syaoran biết được không ?
- Tại sao ? Cô ta đã...
- Coi như nể mặt em được không Souji ?
- Thôi được.
Sau khi về nhà, bọn họ đã nói với Syaoran sự thật nhưng không nói chính Jii Yoo bày ra chuyện này. Anh được rửa sạch tội danh sau đó lập tức đi tìm Jii Yoo, chị ta không biết rằng mình chính là mối tình đầu của anh. Khi bỏ đi cô ta có thể tự do bay nhảy với ước mơ của mình để lại nỗi đau lớn cho Syaoran, anh lao đầu vào công việc không quan tâm gì đến cô gái khác. Marry cũng không thổ lộ tình cảm của mình với Syaoran, chỉ âm thầm yêu anh đến khi Sakura xuất hiện thì cô thật sự từ bỏ.
**End Flashback**