Trái Tim Của Tuyết

Chương 60: CẢM GIÁC MẤT MÁT






Sáng hôm sau, Sakura tỉnh dậy trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, nó chưa từng bị như vậy trước đây. Có lẽ hôm qua nó uống nhiều quá, lần đầu tiên nó thật sự say, những lần trước ai nấy đều gục dưới chân khi nó mới vừa uống hết 2 chai Whisky. Đầu nó bắt đầu đau như búa bổ, nó ngồi gục mặt lên đầu gối lấy tay ôm đầu xoa dịu cơn đau.


Kazumi bưng mâm đồ ăn đặt lên bàn, bước đến ngồi cạnh Sakura, cô đặt tay lên vai nó hỏi:


- Chị còn đau đầu không ?


- Là em hả ? Ta ổn – nó ngước mặt lên nhìn cô.


- Chị ăn chút cháo đi sẽ đỡ hơn đấy.


- Sao ta lại ở đây vậy ? Ta nhớ hôm qua mình còn đang ngồi ở Winter mà.


- Hôm qua em có đến đó lấy một số tài liệu lắp đắt hệ thống, thấy đại thiếu gia Li Syaoran cõng chị ra, định dìu chị về thì anh ta đòi em xác minh danh tính với chị em phải nhờ Sahi mới đưa chị về được đây.


- Là Syaoran ? Ta nhớ ta có ngồi uống rượu với một ai đó nhưng ta lại không nhìn mặt người đó. "Nếu là anh ấy, tại sao mình lại không có một chút ấn tượng nào, vả lại với tính cách của anh ấy thì không thể để mình ngồi uống đến say mèm như vậy, đã thế còn giao mình cho Kazumi, chuyện này là sao ?" – nói xong nó lặng im suy nghĩ.


- Chị đang nghĩ gì vậy, Sakura ? Thôi chị ăn cháo đi cho khỏe.


- Uhm.


Ăn hết tô cháo, nó và Kazumi lên quầy bar tầng trên làm một ly Espresso nóng, 2 cô nàng ngồi nhâm nhi ly cà phê ngoài ban công đón ánh nắng ban mai. Gió nhẹ thổi bay tóc Sakura, nó nhắm mắt hòa mình vào cơn gió rồi bất chợt cất giọng:


- Kazumi !


- ???


- Em đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn nhiều rồi – nó đưa ly cà phê nhấp một ngụm..


- Cũng nhờ một công chị cứu mạng và dạy dỗ em chu đáo. Nếu như hôm đó chị không xuất hiện em cũng không biết mình sẽ như thế nào.


- Đừng nói vậy, mọi thứ đều đã sắp đặt sẵn của định mệnh, không đột nhiên ta lại có việc đi ngang đó mà kịp thời cứu em. Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn sẽ xảy ra theo một chuỗi nhất định. Nếu như hôm đó ta không cứu em thì cũng sẽ có người cứu em, quan trọng người được chọn để cứu em là ai.


- Em cám ơn định mệnh đã chọn chị, chị là người cứu sống em, hồi sinh một Kazumi khác, không còn yếu đuối, khóc lóc như ngày xưa nữa.


- Ta cũng như em. À mà hệ thống có vấn đề gì hay sao hôm qua em phải đi lấy tài liệu lắp đặt ?


- Cũng không có gì đâu ạ, chỉ một chút sơ sót nhỏ, đêm qua em đã sửa lại rồi ạ.


- Quay lại với công việc thôi, Icy và Storm cũng đã tới rồi – Sakura đứng lên nhìn về phía chiếc xe của Tomoyo đang tiến thẳng tới biệt thự.


- Dạ.


Sakura về phòng lấy chút đồ rồi vơ lấy chìa khóa xe đi xuống lầu. Tomoyo và Eriol đủng đỉnh mang đồ ăn bước vào:


- Ơ cậu tới sớm vậy ?


- Tớ ở đây từ tối hôm qua.


- Cậu không về biệt thự Li sao ?


- Bây giờ tớ về đây.


- Ăn trưa cùng bọn tớ rồi hẳn về.


- Tớ ăn rồi, các cậu ăn đi.


Nói rồi nó lạnh lùng xuống bãi xe, phóng con xe yêu quý của mình ra khỏi biệt thự hoa hồng. Một chiếc xe Audi màu đen chạy theo hướng ngược lại, người lái xe là Touya, anh vô tình lướt ngang cô em gái anh đang tìm kiếm mà không hề hay biết. Trong khoảnh khắc anh nhìn qua ghế ngồi lái của xe đối diện, anh nhận ra là cô gái đứng dưới mưa hôm qua anh nhìn thấy. Nhưng đáng tiếc rằng, nó đeo một chiếc kính râm màu đen che mất đôi mắt nên Touya không thể nhận ra nó.


Chiếc xe đi được một quãng nhỏ, Touya và nó đều có cảm giác mình vừa bỏ lỡ mất một cái gì đó rất quan trọng. Trên đường về cả 2 suy nghĩ miên man về vấn đề này, mình đã bỏ lỡ chuyện gì, tại sao mình lại có cảm giác đó,... Một loạt câu hỏi chạy đi chạy lại trong đầu họ, rốt cuộc cảm giác này là thế nào ?


Về đến biệt thự, Sakura vừa đi vừa suy nghĩ không để ý Marry đang gọi nó xuống tầng hầm, tay chạm cằm suy nghĩ đăm chiêu đi một mạch lên phòng. Đứng trước cửa phòng mới chợt hồi tỉnh thì Marry đang đứng sau lưng nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Nó mở miệng ngây thơ hỏi:


- Chị đứng đây làm gì ?


- Cô đùa tôi đấy à nhóc, gọi cô nảy giờ không thèm nghe mà đi thẳng lên tới đây còn hỏi nữa.


- Vậy hả, thế tìm em có chuyện gì ?


- Xuống tầng hầm chị nhờ một chút.


Sakura theo cô xuống tầng giải quyết về việc nâng cấp hệ thống cao cấp hơn và cải tiến những máy móc quan trọng. Xong mọi việc dưới tầng hầm, nó giao lại cho Marry rồi lên phòng. Vừa lên tới sảnh nó đụng mặt với Syaoran rồi chợt nhớ tới chuyện tối qua, nhưng đột nhiên nghĩ lại nó cũng cho qua không hỏi han gì gật đầu chào một cái rồi đi lên phòng, hành động vừa rồi khiến trái tim ai đó càng thấy mình thêm có lỗi nhiều hơn.


Anh cũng về phòng làm việc, cầm điện thoại nhìn ảnh nền một chốc rồi soạn một tin nhắn: "Qua phòng làm việc gặp anh một lát". 2 phút sau, tin nhắn được người nhận tiếp thu rồi cửa phòng phát ra 2 tiếng "cộc cộc":


- Vào đi.


- Anh cho gọi em ?


- Em ngồi đi – Syaoran lịch sự mời nó ngồi xuồng ghế sofa đặt trước bàn làm việc.


- Có chuyện gì vậy ?


- Thật ra anh gọi em vào đây là có một chuyện. Em có muốn làm việc cho SJS không ?


- Sao đột nhiên anh lại đưa em vào tập đoàn ?


- Chỉ là anh thấy mình thật bỏ phí một nhân tài như em, anh cất công đào tạo trong nhiều năm lại nhốt em ở nhà thì thật là uổng phí.


- Chuyện này....


- Em không cần phải trả lời ngay, anh cho em thời gian suy nghĩ khi nào có câu trả lời hãy đến tìm anh. Bây giờ em có thể đi – nói xong anh tiến tới chiếc ghế rồi quay lưng lại.


- Vậy em xin phép.


�l/��հ��