Trái Tim Của Tuyết

Chương 129: TAY TRONG CỦA TỔ CHỨC





Eriol đột ngột xuất hiện, mở cánh cửa ra, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cô há hốc mồm đứng hình tại chỗ bắt đầu lắp bắp:


- Hai... hai... người...


Tomoyo lập tức nhìn qua Eriol lúng túng nhanh chóng đẩy Sakura ra, mặt cô đỏ như trái gấc chín bối rối không biết giải thích thế nào:


- "Để xem tiểu thư ngốc cậu sẽ giải thích thế nào đây ?"


- Anh...anh đừng...đừng hiểu lầm. Em... em với Snow không có gì cả.


- Ờ... ờ... ờ... - Eriol cũng cứng họng không biết trả lời thế nào.


Sakura nhếch môi cười với tư thế khi nảy rồi đút tay vào túi quần đi tới.


- Sao cậu có thể nói như vậy được ? Tớ sẽ buồn lắm đấy.


- SAKURA !!!


- Ara ara~ tớ chỉ đùa chút thôi mà, coi tiểu thư của tôi nổi giận rồi kìa.


- Cậu dám...


- Yên tâm đi, tớ không phải yuri đâu. Còn cậu, lên đây làm gì ?


- À, ừm... chỉ là mấy ngày nay tớ thấy bang chủ cứ quanh quẩn trong biệt thự. Tớ nghĩ bang chủ sẽ chán nên lên rủ cậu và Icy xuống phố dạo chơi cho khuây khỏa đầu óc, bang chủ nghĩ sao ?


- Vậy thì còn gì bằng phải không Sakura ? – Tomoyo háo hức chuyển chủ đề.


- Ừm... ý tưởng không tồi. Duyệt !


- Yahoooooooo.....


- À mà này. Nếu chỉ có 3 chúng ta thì hai cậu không cần lúc nào mở miệng là bang chủ này, bang chủ nọ. Dù sao chúng ta cũng là anh em vào sinh ra tử của nhau mà, phải không ? – một nụ cười tỏa nắng chợt vẽ lên đôi môi cô.


- Tớ biết rồi !


- Còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi.


Thế là cả 3 người lập tức diện những bộ đồ năng động nhất mà không bị phát hiện thân phận, bắt đầu rong ruổi khắp thành phố. Nào là trung tâm mua sắm, khu vui chơi giải trí, rạp phim, quán bar... đủ các thể loại ăn chơi. Dẹp bỏ vỏ bọc lạnh lẽo thường ngày, họ bây giờ như những cậu ấm cô chiêu được ba mẹ cưng chiều ăn chơi lêu lỏng.


Lái con xe thể thao đi ngang con phố vắng vẻ, trong lúc Tomoyo dừng lại mua ít đồ ăn nhẹ họ nghe thấy tiếng đánh nhau trong con hẻm gần đó. Không cần suy nghĩ, cả bọn vơ lấy chiếc mặt nạ tuyết trong xe rồi đến xem kẻ nào to gan dám làm loạn ở địa bàn Băng Long. Dáng đứng quen thuộc không ai khác chính là Kazumi, tại sao cô lại đánh nhau ở đây. Eriol lạnh lùng bước tới nắm lấy vai Kazumi:


- Có chuyện gì vậy ?


- Chào phó bang chủ, hắn theo đuôi ba người nảy giờ, bị em phát hiện liền cắm đầu bỏ chạy.


- Nói, kẻ nào sai ngươi làm chuyện này ?


- Tôi chỉ vô tình đi cùng đường với họ thôi, tôi không biết gì cả.


- Còn ngoan cố không chịu nói sao, bộ ngươi muốn chết rồi hả ?


Kazumi nắm cổ áo hắn nhấc lên hằn giọng, với những tên cứng đầu cứng họng thế này Tomoyo không cần nhiều lời cho hắn một phát súng ngay bả vai. Hắn chưa kịp định hình thì vai hắn đã ghim chặt viên đạn bạc máu thi nhau tuôn ra, Kazumi buông tay một cách vô tình.


- Nếu tôi nói, các người sẽ tha mạng cho tôi chứ ? – hắn nắm áo Tomoyo cầu xin.


- Nói mau.


- Devil-bang chủ Hắc Long đã sai tôi làm chuyện này.


- Là Devil ? – nghe đến tên Syaoran, ruột gan Sakura bắt đầu nóng lên.


- Xin tha cho tôi, tôi chỉ vì chút tiền mới làm chuyện này thôi.


- Xử lý hắn đi – cô lạnh lùng bỏ đi không kiêng nể điều gì.


- Rõ !


Khi cả ba vừa quay lưng đi, Kazumi lập tức nổ súng. Sakura nhếch môi trở lại xe, giọng điệu lạnh lẽo vừa rồi khiến Tomoyo và Eriol không khỏi rùng mình ớn lạnh. Yên vị vào chỗ ngồi, phong thái của Snow vẫn không có chút gì biến sắc:


- Cho xe về đi, ta mất hứng rồi, hôm nay đến đây thôi.


- Hiểu rồi.


Eriol không dám trái lệnh lập tức cho xe quay đầu trở về biệt thự, không khí bỗng dưng đằng đằng sát khí đến đáng sợ. Về đến biệt thự, Sakura ngã lưng lên ghế sofa nhắm mắt vắt tay lên trán:


- Hai người về phòng nghỉ ngơi đi, mai ta có nhiệm vụ cho hai người.


- Đã rõ !


Cả hai mệt mỏi lên phòng tránh bị đạn lạc. Ít phút sau, Kazumi về đến nơi nhìn Sakura nằm trên ghế lại gần cô, nghe ghế kế bên có tiếng động cô vẫn tư thế đó hỏi chuyện:


- Đã xử lý hắn xong chưa ?


- Xong rồi thưa bang chủ !


- Tốt !!


Tiếng bước chân nhẹ trên lầu đi xuống, Kazumi bí mật liếc nhìn lên chính là Hitomii liền nhoẻn miệng cười "Cơ hội của mình đây rồi". Cô ngay lập tức hỏi lại chuyện khi nảy:


- Hắc Long lần này thật quá to gan rồi, dám xâm phạm địa bàn chúng ta, bang chủ tính xử lý chuyện này như thế nào ?


Hai chữ Hắc Long lọt vào tai Hitomii, cô liền khựng lại nép mình vào góc tường nghe lén. Nhất cử nhất động vừa rồi đều nằm trong tầm mắt của Kazumi, Sakura trả lời:


- Một tên vô danh tiểu tốt như hắn thì làm được gì chứ ? Devil lần này thật sự đã quá khinh thường ta rồi.


- Chị không định để yên chuyện này chứ ?


- Tất nhiên là không rồi ! Mau thông báo với mọi người, ta muốn rút cạn máu LI SYAORAN.


- RÕ !!


Nghe đến đây, Hitomii hoang mang "Sakura lại sắp đối đầu với bang chủ nữa sao ? Không được, mình phải lập tức báo cho Devil biết". Ngay sau đó, Hitomii lướt ngang qua hai người lặng lẽ ra sau vườn với bộ dạng lén la lén lút, Sakura đưa ánh mắt nghi ngờ đặt lên người cô. Quan sát xung quanh không thấy ai hết, Hitomii mới rút điện thoại ra gọi cho Syaoran. Đầu dây bên kia trả lời:


- Chuyện gì ?


- Sakura chuẩn bị tác chiến với Hắc Long, phải làm sao đây ạ ?


- Gì ? Sao có chuyện đó được ?


- Chuyện này là thật, tôi vừa nghe cô ấy nói chuyện với Kazumi xong.


- ...


- Đó là những gì tôi nghe được, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây ?


- Nếu thật sự cô ấy muốn vậy, ta sẵn sàng tiếp chiến. Cô cứ làm tốt phận sự mà lão nương giao cho đi.


- Tôi hiểu rồi !


Câu nói của cô vừa dứt đầu dây bên kia cũng liền tắt máy ngân lên một tiếng tút dài, dựa đầu vào gốc cây "tình hình ngày càng tồi tệ hơn rồi". Bật người đứng dậy quay lưng lại, cô tròn mắt ngạc nhiên, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt thất vọng và căm phẫn. Cô á khẩu không nói được gì:


- Mọi người... tôi...


- Cô còn gì để nói nữa không, Hitomii ?? – Kazumi khoanh tay nhoẻn miệng cười.


- Tôi...


- Tất cả vào trong hết đi – Sakura nghiêm mặt ra lệnh.