Trái Tim Của Tuyết

Chương 100: THÂN PHẬN BỊ BẠI LỘ





Không đợi Souji nói hết câu, Syaoran lập tức phóng xe đi tìm tên đạo chích đó, nhưng anh biết tìm hắn ở đâu chứ. Cứ chạy thế này không phải là cách, anh đột nhiên lái xe đến bãi đất hôm nọ đậu dưới gốc cây anh đào đứng tựa lưng vào đầu xe. Tiếng sáo đêm hôm ấy lại vang lên, lần này anh không chen ngang gọi tên cô gái ấy mà đứng lặng yên nghe hết bản nhạc:


- Lần này có vẻ như anh đã lịch sự hơn lần trước rồi đấy, Syaoran ! – Snow quay mặt lại cười.


- Thật hiếm khi được gặp cô vào ban ngày đấy, Snow.


- Anh nghĩ tôi chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi hay sao, tôi đâu phải là vampire mà sợ ánh nắng nhỉ. Còn anh, không phải anh là Tổng Giám đốc của SJS sao, giờ này anh phải ở công ty chứ ?


- Lời lẽ của cô thật sắc bén đấy. Đúng vậy, tôi đi tìm một kẻ làm tôi rất chướng mắt.


- Vậy kẻ đó là...


- Siêu đạo chích Snow.


- Là tên trộm nổi tiếng đó sao, vậy anh tìm hắn để làm gì ? Không lẽ hắn đoạt mất thứ gì quý giá của anh rồi sao ?


- Đúng vậy.


- Thế thì anh đi tìm hắn đi, đến nơi này làm gì ?


- Theo tôi thì hắn đang có mặt ở đây.


- Haha... một nơi quang đãng thế này thì hắn có thể trốn ở đâu chứ ?


- Cô nghĩ vậy thật sao, Snow...


Syaoran lạnh lùng bay thoắt lên cành cây chỉa súng vào đầu Snow, đứng đối mặt với người con gái bí ẩn luôn khiến đối phương phải hoài nghi:


- Chỉa súng vào phụ nữ thật bất lịch sự đấy – Snow nhẹ nhàng đứng dậy nhếch môi.


- Đối với một tên siêu trộm như cô, tôi không cần phải khách sáo.


- Ha, ra anh đang nghi ngờ tôi là tên đạo chích đó sao. Nếu tôi là hắn khi trộm đồ xong chả bình thản ngồi đây thư giãn làm gì.


- Làm sao tôi có thể tin cô được chứ ?


- Tôi đâu cần thiết anh phải tin tôi nhỉ.


- Một trận với series Hắc quỷ, cô thấy sao ?


- Thú vị thật, đã đi thẳng vào vấn đề rồi sao, vậy so tài đi.


Snow hạ cánh tay xuống xòe bàn tay ra thanh kiếm hiện thân trong tay cô, cả hai nhảy vọt xuống đất nhìn nhau với không khí căng thẳng.


Syaoran ném khẩu súng sang một bên rồi nắm chặt thanh kiếm trong tay đối mặt với Sakura, lần đầu tiên họ giao đấu trong tình cảnh thế này. Những đường kiếm sắc bén chạm vào nhau phát ra những âm thanh keng keng liên tục, hai con người lạnh lùng nghênh chiến với sự hiểu lầm.


- Yuno !! – một làn kiếm đen lan rộng bay đến Sakura.


- Asura-chan – cô phản đòn bằng chiêu thức tương tự.


- Cô cũng khá đấy, nhưng chưa xong đâu. Yuno, "Song Long Bóng Tối" – Syaoran giương kiếm lên trời, 2 con rồng đen xuất hiện tấn công Sakura.


- Hay lắm, "Huyết Nguyệt Phong Hoa Ảnh" – Sakura vung kiếm, hoa gió và vầng trăng nhuốm máu cộng với 1000 nghìn thanh kiếm vây quanh lần lượt phản công.


Đòn vừa rồi tạo ra một làn khói mịt mù, Sakura mất cảnh giác bị lưỡi kiếm của Syaoran cắt làm đôi chiếc mặt nạ tuyết. Chiếc mặt nạ rơi xuống đất gương mặt kia đã mất đi màn bảo vệ, Syaoran đứng sau ôm cô đưa kiếm kề cổ:


- Em thua rồi. Cuối cùng tôi cũng lột được mặt nạ của em, Sakura.


- Mục đích của anh chỉ để lột mặt nạ của tôi thôi sao ? – Sakura cười nhạt.


- Mùi hương này... - hương thơm từ làn tóc của cô bay vào cánh mũi của Syaoran, một mùi hương quen thuộc anh liền quay người cô lại rồi ôm chầm lấy cô rơi thanh kiếm xuống đất.


- ...


- Em đã đi đâu vậy, có biết anh lo cho em lắm không ? Mà khoan đã, sao em lại là Snow ?


- Anh ngạc nhiên lắm sao, Syaoran ? Phải, đúng vậy. Tôi chính là bang chủ Băng Long, Snow. Nhưng chẳng phải anh cũng đã biết thân phận của tôi rồi sao, anh đã biết từ khi nào ?


- Nơi này chính là nơi em đưa anh tới, giai điệu sáo lá trên cây anh đào và series Hắc quỷ của em.


- Nơi này cũng đâu phải của riêng tôi, giai điệu thổi sáo thì mỗi người có một cách khác nhau sao anh khẳng định đó là tôi, còn Huyền khí sao anh không nghĩ tôi đã cướp từ tay Sakura ?


- Em từng nói rằng nơi này là nơi bí mật của em mỗi khi em thấy buồn hoặc một mình. Về giai điệu, em là một ca sĩ, như em nói mỗi người có một nét riêng nhưng nhược điểm của em khi thổi sáo là những nốt thấp, em chỉ thổi được những âm tầm cao. Còn series thì em càng không thể đánh bại Sakura, cho dù có trường hợp này xảy ra thì con quỷ trong series chỉ phục tùng chủ nhân của nó mà thôi.


- Hahaaaa, quả thật anh là người có khả năng "thẩm âm hoàn hảo", anh đề cao tôi đến vậy sao, tôi làm gì tài giỏi như anh nghĩ chứ.


- Em là Snow, cũng chính là siêu đạo chích đã lấy cắp chiếc nhẫn Sabrina ???


- Về chuyện này thì tôi nghĩ anh đã tìm lầm người rồi, tôi chưa hề đến biệt thự Li. Càng không thể lấy đi chiếc nhẫn trong khi sáng nay tôi ngủ li bì ở biệt thự của tôi.


- Như vậy cũng không thể chứng minh em không phải là người lấy đi chiếc nhẫn.


- Anh nghi ngờ tôi sao ? – Sakura dùng ánh mắt thất vọng và sắc lạnh nhìn anh, giọng điệu cô có chút thoáng buồn chạm vào tim Syaoran.


- Không, chỉ là...


- Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi không hề lấy chiếc nhẫn. Hãy đưa tôi về biệt thự, tôi sẽ tìm thủ phạm cho anh.


Ngay sau đó, Syaoran đưa cô ra xe trở về biệt thự Li điều tra hiện trường mất cắp. Trên đường về, cả hai chả ai nói năng với nhau câu gì, Sakura nhìn bâng quơ ngoài cửa xe còn Syaoran tập trung lái xe đôi khi chỉ liếc nhìn trộm cô. Hai trái tim băng giá khi đối mặt lại chẳng thể gượng nổi vẻ lạnh lùng, vô cảm của mình. Dáng vẻ khát máu của anh nay biến đâu mất khi ở bên cạnh Sakura, tại sao trái tim anh thôi không yếu mềm khi nhìn thấy cô. Còn cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng cáp tạo khoảng cách với anh. Ngồi cạnh nhau nhưng chẳng thể nào chạm được tới nhau.


Về đến biệt thự, hai người lập tức xuống tầng hầm xem xét. Souji thì đang rối trí vì lo lắng cho Marry, anh không sao ngồi yên một chỗ được cứ đi tới đi lui. Sakura bước vào cũng nhếch nhẹ môi:


- Đâu cần rối lên vậy chứ, Souji – cô lướt qua vỗ vai anh.


- Nhưng anh lo cho Marry lắm nhóc... nhóc ? Sakura ?? Sao... sao nhóc lại ở đây ? – anh ngạc nhiên nhìn Sakura.


- Marry ? Chị ấy đâu rồi ?


- Tên đạo chích kia bắt cô ấy đi rồi – Syaoran trả lời.


- Chết tiệt !!