Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 125: Con người lúc bất lực nhất thường mới phát hiện mình đã yêu sai




Thùy Trâm không lên tiếng, Bảo Nam cũng không hành động, hai người chỉ im lặng, mắt đối mắt nhìn nhau. Cô thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trong đôi đồng tử màu hổ phách, nhưng lại không thể nhìn thấu sự lặng thinh, do dự nơi anh là thứ đại biểu cho điều gì. 

Nhưng, hình như Bảo Nam không muốn Thùy Trâm có thêm thời gian để phỏng đoán. Bởi trong sự kinh ngạc thất thần của cô, không hề có lời nhắc nhở hay sự dự báo từ trước, anh đã phủ xuống đôi môi, như thể muốn dùng nụ hôn để đáp trả lại cho sự cuồng nhiệt từ trước lúc đó. 

Thùy Trâm trợn trừng, quên cả hô hấp, chỉ biết để mặc cho cánh môi bị tàn sát. Nằm trên thân thể mềm mại của cô, phút này, Bảo Nam dường như đã không còn là chính mình. Anh chế ngự, khống chế cổ tay, dùng chính chân mình cuốn lấy bắp đùi của người con gái đang nằm phía dưới, như thể chặn mọi đường lùi, không cho phép đối phương có cơ hội trốn chạy, hay nảy sinh ý nghĩ muốn rời bỏ đi.

Không giống khung cảnh được chắp vá từ những ngụm Sherry Fino cuối cùng, lúc này, ảo ảnh chân thực xuất phát từ nội tâm như chất gây cháy, Bảo Nam mơ hồ nhìn thấy một bóng hình ở ngay cận kề, cõi lòng yên ả bỗng chốc chỉ còn lại dư tàn.

Cảnh tượng khi đó như vừa mới chỉ xảy ra, khiến người bình tĩnh như anh trở nên dữ dằn và quyết liệt khác một cách khác thường.

Giống ngày hôm ấy, có phải nếu như không thể tiếp tục chống chọi, khuôn mặt vốn luôn hồng hào rồi cũng sẽ chỉ còn trong hồi ức?

Trong lòng dậy sóng, Bảo Nam thấy mình như lạc trở về tháng ngày đau khổ và tuyệt vọng nhất của kiếp người. Chính là thời điểm cỗ quan tài của Candy bị đưa lên dàn hỏa thiêu.

Khi đó, lửa cháy ngùn ngụt, thiêu đốt cả một vùng trời.

Ai có thể biết vị thiếu gia mà mọi người cho là vô tâm, trong ngày tiễn đưa em gái cũng không rơi một giọt nước mắt, tệ hơn, là còn đóng cửa ngồi trên ô tô...thật ra, linh hồn và trái tim anh cũng đang bị ngọn sóng lửa nhấn chìm?

...

Nhân sinh như mộng, yêu từ từ, hận cũng từ từ, kết quả đều về với cát bụi

...

Vào giây phút môi hôn tách rời, người như chết lặng không chỉ có một mình Thùy Trâm. Thế nhưng nỗi đau quá khứ đã khiến Bảo Nam nhanh chóng định thần. Anh đưa tay xoa lên khóe mắt rồi từ từ vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt tuy không sắc lạnh nhưng lại u ám đến cực điểm. 

Thùy Trâm bất giác rùng mình, cô chống hai tay lên vòm ngực của Bảo Nam, nhất thời không biết tiếp theo mình nên vui mừng hay nên hoảng sợ trước môi hôn bất ngờ từ phía anh.

Cảm nhận người trong vòng tay có ý kháng cự và đang run lên, chút dịu dàng còn sót lại trong Bảo Nam cuối cùng cũng biến mất. Anh siết chặt cổ tay Thùy Trâm, cố định hai cánh tay cô lên đỉnh đầu, hoàn toàn chi phối và không cho cô nhúc nhích. 

Ánh sáng từ ngọn đèn ngủ hắt xuống, bao phủ lên người Bảo Nam, khiến bóng lưng anh như chìm trong mộng ảo... Góc mặt nhìn nghiêng do ngược sáng mà lúc tỏ lúc mờ... Đẹp đẽ như thế, tuấn tú như thế, nhưng đối với Thùy Trâm, Bảo Nam của khắc này lại xa lạ hơn bất cứ ai, anh dường như đang ẩn nhẫn, cũng dường như đang lưỡng lữ không biết có nên đánh cược tất thảy vào một ván bài.

Nên hay không nên? 

Bảo Nam bần thần quan sát khuôn mặt đã từ rất lâu không còn hiện hữu nụ cười. Nếu anh một lần nữa buông xuôi, phải chăng người anh yêu nhất sẽ lại bay đi và biến mất? 

Không! Lần này chính anh sẽ tự định đoạt tất cả… Ngay cả khi đây chỉ là một ảo ảnh, anh cũng không để mọi thứ lại sớm lụi tàn!

Hoài niệm, nhung nhớ, đau đớn tích tụ trong ngần ấy năm rốt cuộc cũng hóa thành nộ khí, Bảo Nam ôm eo Thùy Trâm, tiếp đó cúi xuống cắn mạnh vào ngực cô. 

Cơn đau bất ngờ khiến sắc mặt Thùy Trâm tái nhợt trong giây lát. Theo phản xạ, cô cắn chặt môi và vô thức rên khẽ, định ngồi nhổm dậy nhưng lại bị người phía trên thô bạo ấn trở lại giường. 

Bảo Nam nheo mắt quan sát mọi biểu hiện của Thùy Trâm từ phía trên cao. Bắt gặp dáng vẻ mỗi khi gặp chuyện ấm ức chỉ biết mím môi tự mình chịu đựng như trong ký ức, anh cười lạnh, không do dự lâu, thêm một lần nữa lặp lại động tác vừa dứt. Chẳng mấy chốc ngay trước mắt anh, da thịt ở nơi vùng ngực trắng nõn đã hằn sâu rõ ràng rất nhiều những dấu răng in. 

Thùy Trâm bị Bảo Nam khiêu khích đến nỗi choáng váng. Đầu óc bắt đầu mụ mị nhưng theo thói quen đã tập từ bao lâu nay, cô vẫn lặng im không lên tiếng, chỉ biết đờ đẫn nhìn anh.

Sự vô thần kia khiến nỗi thương tâm của ai càng thêm rỉ máu?

Bảo Nam nâng cằm Thùy Trâm, dứt khoát một đường hôn xuống. Lúc đôi môi còn đang khép chặt của Thùy Trâm vô thức tách rời, cũng là lúc anh nếm được tư vị mặn tanh của máu. Thôi không gặm cắn cánh môi cô, lúc này, đáy mắt Bảo Nam chẳng còn gì khác ngoài màu tối thẫm. Giống như màn đêm vô tận, tâm tư anh đang dần lạc lối và bị vây khốn bởi muôn vàn ý nghĩ cùng quẫn đen tối, mà một khi vỡ lở thì người đời không ai có thể dung tha. 

Dù vậy, buông thả khát vọng chính là lựa chọn duy nhất khi men rượu vẫn còn quẩn quanh. Bảo Nam bóp mạnh cằm Thùy Trâm, ẩn dưới tông giọng lạnh lẽo của anh là sự xót xa không dễ phát giác, "Đau lắm phải không em?" Không có tiếng đáp lời. Lồng ngực Bảo Nam quặn thắt. Trong đầu hiện lên tình cảnh năm ấy, chính những biểu hiện bao giờ cũng lặng im này khiến anh không phân biệt nổi người trước mặt có hay không đang bị tổn thương. Cho nên khi bị kìm nén quá lâu, sau lúc những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, không một lời từ biệt, sắc xanh rạng rỡ đã từng song hành cùng anh cũng vội theo đó mà biến tan. 

“Lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, rắn rỏi…” Vòng tay mạnh mẽ vòng ngang thắt lưng Thùy Trâm ngày càng siết chặt, như thể cố tình bắt cô hứng chịu hết thảy đau đớn, “Sau lưng tôi lại ngu xuẩn tự hành hạ bản thân... Suốt mười năm qua, em có biết tôi đã phải trải qua những gì không, hả?” 

Có biết mỗi khi tôi quay về Anh quốc, đặt chân bước vào tòa thành Trần gia, giam mình hàng giờ đồng hồ trong chính căn phòng nơi em ra đi, tâm trạng của tôi như thế nào? 

Có biết không chỉ có em, mỗi giây mỗi phút trôi qua, tôi cũng nhận lấy thống khổ còn hơn cái chết? 

Hai chúng ta hồi ấy đều giống nhau, chưa bao giờ quan tâm và để ý đến cảm nhận của đối phương, chỉ biết chạy trốn để được giải thoát... Để rồi giờ đây, biện pháp duy nhất để giữ chặt em, phải chăng chỉ có thể là không ngừng khiến cho cả hai hứng chịu thương tổn… cả về thể xác lẫn tinh thần?

Ánh mắt vốn không thể hiện rõ bất cứ một loại cảm xúc nào của Thùy Trâm bỗng xẹt qua một tia phức tạp. Hoàn toàn quên đi cơn đau truyền tới từ nơi thắt lưng, suy đoán khủng khiếp vừa chạy vụt qua khiến cả người cô cứng đờ như một xác chết. Nhìn tư thế thân mật của anh và cô bây giờ... Việc anh tự mình chủ động đã là chuyện tốt cô cầu còn không được, nhưng cô thà rằng anh đừng tỉnh lại, thà rằng anh để cho cô dàn xếp mọi chuyện như lúc ban đầu. Bởi chí ít nếu là như vậy, người chung chăn chung gối với cô sẽ không mượn men rượu để sa chân vào trụy lạc, cũng như ngay sắp tới đây còn hồ đồ đến nỗi chẳng từ thủ đoạn, dù là cưỡng ép cũng nguyện lún sâu vào loại điều phi luân. 

"Không trả lời được phải không?" Bảo Nam nhếch miệng cười, "Giờ, tôi sẽ cho em hiểu tâm trạng lúc đó của tôi là như thế nào." Nhục nhã, hổ thẹn, đau khổ... chỉ muốn biến tan cùng em. 

Trong lúc đầu óc Thùy Trâm trống rỗng, không chần chừ thêm một giây, Bảo Nam ngay lập tức liền ôm theo cô ngồi dậy. Anh hơi nghiêng người với lấy chiếc gối ở phía sau, để nó tựa vào thành giường rồi ép toàn bộ lưng cô vào mặt gối. Khoảnh khắc này, đây là nhượng bộ duy nhất mà anh có thể thỏa hiệp vì cô.

Mường tưởng người con gái anh coi như sinh mệnh nói lời oán hận, bỏ lại anh ở nơi cõi đời tăm tối, đến giờ lại muốn chống đối, trốn thoát khỏi anh...

Không riêng mình Thùy Trâm, trong cơn phẫn nộ, Bảo Nam hình như cũng chẳng nhận ra chính mình. Đến khi cô lấy lại bình tĩnh, anh đã không chỉ khóa toàn bộ thân thể cô, mà còn ép chặt, kìm kẹp cô giữa vòm ngực trần và chiếc gối.

Ngay từ lúc mới bắt đầu, Bảo Nam đã điều chỉnh để hai chân Thùy Trâm vòng qua hông mình. Tình cảnh hiện tại, chỉ là chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng ngực đụng ngực, môi kề môi, da thịt đã hoàn toàn dính sát, như thể chỉ có như vậy thì anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại chân thực của cô, chứ không phải là bóng hình mơ hồ chỉ còn đọng lại ở nơi ký ức.

Chỉ trong vài giờ đồng hồ, Bảo Nam đã khiến Thùy Trâm ngây người không biết bao nhiêu lần. Nếu tại nhà hàng, sự lạnh nhạt và lời cảnh cáo của anh khiến đáy lòng cô cùng cực buốt giá, cũng là ngọn nguồn đẩy cô liều mình đi đến bước đường hiện tại, thì phút này, hành vi nôn nóng làm loạn, khác xa so với tác phong thường ngày của anh lại làm một người nhạy bén như cô trở tay không kịp. Cô lưỡng lự, nói đúng hơn là đang ngẫm nghĩ, suy xét xem đây có thực sự là kết quả mà cô mong muốn. Hơn nữa, khi tỉnh dậy, đối diện với khuôn mặt không phải là hư ảo do tâm thức hỗn loạn tạo thành... Lúc đó không chỉ có anh, cảm nhận của cô sẽ như thế nào?

Sự thống khổ thể hiện rất rõ ở nét mặt Thùy Trâm khiến mọi động tác của Bảo Nam hơi khựng lại. Rốt cuộc, anh nên cảm ơn ông trời, hay nên biết ơn chứng bệnh trầm cảm đã khiến một người luôn hoạt bát biến thành một con rối vô giác vô tri, để mặc anh điều khiển, muốn làm gì thì làm? 

Thoáng qua một giây, Bảo Nam bỗng thấy mình chẳng khác nào một kẻ tội đồ. Hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt kia cho anh thấy rõ dáng vẻ hiện tại của bản thân có bao nhiêu phần buông thả, đồng thời là tấm gương phản chiếu khiến anh hoảng sợ, ghê tởm chính mình.

Vậy nhưng, Bảo Nam muốn đánh cược, chí ít là chỉ một lần, anh sẽ chối bỏ tất thảy, từ thứ huyết thống đang nuôi sống bản thân, cho đến thân phận của một người anh, phó mặc mọi điều định kiến, cũng như bỏ mặc ngoài tai những lời mà Thùy Trâm của mười năm trước đã dùng để thức tỉnh anh. Dẫu anh đã biết đây là con đường không thấy đường lùi, không có lối thoát, nhưng cho, anh phải làm gì với dục vọng vô tận và trái tim đang không ngừng thét gào?

Khi Thùy Trâm cảm thấy hơi thở vấn vương mùi rượu đang mờ nhạt dần, cũng là lúc bờ môi ấm áp tách khỏi đôi môi đã bị cô cắn đến bật máu. Nhưng cô phát hiện, đó dường như mới chỉ là diêm châm ngòi, khởi đầu cho ngọn lửa giận dữ của anh. Bởi sau khi tia mâu thuẫn và do dự cuối cùng biến mất, cũng là lúc anh vùi mặt vào ngực cô, chuẩn bị xóa bỏ đi tất cả những chướng ngại - là bức tường lớn nhất vạch rõ khoảng cách giữa hai người.

Lần này, Thùy Trâm quyết định không làm gì cả, cô ngồi im bất động, để mặc cho môi lưỡi và đôi bàn tay của Bảo Nam khám phá, du ngoạn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể mình.

Ở bên ngoài, nền trời đổi sắc. Trong phòng khách sạn, chẳng mấy chốc không khí đã nóng bừng. Giây phút Bảo Nam dùng cánh tay làm lực đỡ sau lưng Thùy Trâm, nhấc cô ngồi lên đùi mình, sau đó, không dừng lại một giây, anh vừa in thêm một dấu răng lên xương quai xanh gợi cảm, vừa dùng bàn tay còn lại lướt dần xuống phía dưới. 

Qua eo bụng Thùy Trâm, vùng riêng tư nhất lần đầu bị xâm phạm, dưới sự trêu đùa của năm đầu ngón tay, rất nhanh chóng, cô thấy mình như muốn bùng nổ trước cơn kích thích bất ngờ dội tới... Có thứ gì đó đang vỡ tràn, cô biết đó chính là khoái cảm chưa từng có ở nơi sâu thẳm do anh mang lại. 

Phóng qua bờ vai Bảo Nam, Thùy Trâm nhìn thấy dáng vẻ xa lạ của cô trong tấm gương lớn tại bàn trang điểm ở phía đối diện. Bóng hình và vẻ mặt đê mê choán hết tâm trí cô, sâu trong ánh mắt mơ màng, thứ cô trông thấy là ngượng ngùng vô tận. 

Bấy giờ, không khó để Bảo Nam nhận ra Thùy Trâm đang dần chìm vào đê mê. Thế nhưng, dù rằng ngay chính các mô tế bào trên cơ thể anh cũng đang hỗn loạn, khó chịu đến nỗi chỉ hận không thể lập tức hòa người trong lòng trở thành một phần của bản thân. Tuy nhiên,… đây là lần đầu của không chỉ riêng anh, vì vậy anh không thể nóng vội.

Thay đổi tư thế, Bảo Nam thu lại bàn tay đang bận rộn.

Phía dưới bỗng dưng trống rỗng, như có một gáo nước lạnh tạt vào, Thùy Trâm không thể ngăn lại cảm giác như bị rút đi sinh khí. Bảo Nam không biết, ẩn dưới những biểu hiện cứng đờ, cô khát khao anh đến bao nhiêu!

Nhận thấy sự cứng nhắc của Thùy Trâm, khóe môi Bảo Nam hơi cong lên, giây tiếp theo, anh vòng tay ra đỡ dưới vai cô, đồng thời từ từ đổ người, để tấm lưng cô nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt giường êm ái, rồi ngay tức khắc liền phủ phục thân thể nằm trên người cô. 

Cho đến phút cuối, dường như đôi môi Thùy Trâm vẫn là món khai vị gây nghiện mà Bảo Nam quyến luyến nhất. Nhưng, khác với những nụ hôn từ trước lúc đó, anh của khắc này lại đặc biệt dịu dàng và vô cùng nhẫn nại... Hàng mi khẽ rung, thuận theo đầu lưỡi anh, cô chậm rãi hé mở hàm răng vốn đang khép chặt. 

Cảm nhận người nằm phía dưới đang rụt rè đáp trả, ý cười đọng trên lông mày Bảo Nam ngày càng sâu đậm. Không do dự bất kể một giây, anh nhanh chóng tiến vào khoang miệng, đây là lần đầu tiên anh chủ động cuốn lấy đầu lưỡi cô, dịu dàng quấn quýt, dây dưa, cũng cho cô hiểu sâu sắc thế nào mới là nụ hôn đích thực, đẩy dạt hồn phách con người ta phiêu bạt đến phương nào. 

Không còn đớn đau, Thùy Trâm nếm được rất rõ hương vị thanh tao nổi bật do rượu Serry Fino mang lại. Thần trí như say, trong lòng ngập tràn rung động, để mặc Bảo Nam chi phối, dẫn dắt, cô khép lại đôi mắt, vừa để hưởng thụ, vừa là cảnh giác che giấu, không muốn cho anh thấy rõ ngọn lửa ngọt ngào đang cháy hừng hực, lẽ ra anh chẳng thể khơi gợi, mà cô, cũng không thể thể hiện niềm hân hoan tột cùng.

Tận cho đến lúc sắc mặt Thùy Trâm đỏ bừng, như sắp không thể thở nổi, Bảo Nam mới chịu rời khỏi đôi môi đã bị anh "tàn sát" đến sưng đỏ. 

Hơi nhổm người dậy, Bảo Nam đau xót miết nhẹ cánh môi Thùy Trâm, nhưng mãi không thấy cô phản ứng, anh cúi xuống, ngay sát tai cô dịu giọng dỗ dành, "Candy, ngoan nào, mở mắt ra nhìn anh đi em..."

Candy...

Tâm can như bỗng bị ai bóp nát, Thùy Trâm mở to đôi mắt, đờ ra tại chỗ nhìn người con trai vừa kề môi với mình. Cô yêu Bảo Nam, thực sự rất yêu anh. Nếu lúc trước anh là cuộc đời, là sinh mệnh của cô, thì bây giờ anh là cả cuộc đời, là toàn bộ sinh mệnh, là tất cả những gì mà cô đang có. Tại sao dẫu đã biết trước bản thân chỉ là một người thay thế cho một người, nhưng cô vẫn không ngừng nuôi hy vọng, mong rằng đoán định của mình đã sai? Tại sao xuyên suốt quá trình cô lại chẳng dám mở lời, dù chỉ một chút cũng phải dằn lòng áp chế những phản ứng và cảm xúc sỗ sàng, chỉ bởi cô sợ anh sẽ nhận ra đây không phải là giọng nói anh ngày đêm mong tưởng, sợ rằng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra có điểm bất thường, sau đó lạnh nhạt, ghét bỏ cô? Cô đã hạ thấp tôn nghiêm, rũ bỏ lòng tự trọng, nhưng kết quả, anh trả lại cho cô những gì? Từ khi sinh ra cuộc sống của cô đã không trọn vẹn, thế giới xung quanh cô thiếu vắng tình thương, vốn chỉ tràn ngập những tranh đấu lợi ích,... nhưng vì anh, cô không biết đã bao nhiêu lần cô tự đẩy mình bước càng sâu thêm vào thảm cảnh, biết bao nhiêu lần cô lại vì anh mà tự tay thương tổn chính mình... Tại sao lúc con tim cô bị chính anh tàn nhẫn giết chết, trong đau khổ, cô vẫn chẳng thể xa rời hay ghét bỏ anh? 

Con người lúc bất lực nhất thường mới phát hiện mình đã yêu sai.

Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, cô chưa bao giờ tha thiết yêu, cũng chưa bao giờ căm phẫn oán hận một người nhiều đến như thế.

Ngày xưa, cô khuyên anh nên sớm giác ngộ, nhưng giờ, cô lại không thể quay đầu...

Lệ tràn hoen mi, là nỗi uất hận Thùy Trâm chẳng thể kìm nén, đồng thời là dòng nước mắt thâu tóm toàn bộ tâm tư Bảo Nam, cũng là nhát dao xuyên qua lồng ngực, cắm thẳng vào vị trí trái tim.

Trong một thoáng, anh vốn tưởng Candy đã can tâm tình nguyện đắm chìm vào ái tình cuồng nhiệt, cũng là sai trái mà ngần ấy năm qua anh vẫn chưa thể dứt bỏ. Để rồi đến cuối anh lại nhận ra người trước mắt thực chất chỉ đang nhẫn nhục cam chịu, tùy ý phó mặc, mặc anh làm ra loại chuyện người đời không ai có thể chấp nhận trên cơ thể của em gái mình. 

Thế nhưng, Bảo Nam thà rằng lún sâu vào sai trái, còn hơn tái diễn lỗi lầm trong quá khứ.

Anh đã ân hận, day dứt gần mười một năm... Vì vậy ngày hôm nay, anh chắc chắn sẽ không thay đổi hướng đi của mình, lưu lại trong ký ức anh không thể lại là một thân thể lạnh toát như trong ký ức. Cho nên khi không sử trăm ngàn thủ đoạn, đây chính là cách để anh giữ chặt người mình yêu thương.

Nếu muốn kết thúc thì lần này, người chấm dứt sẽ là anh chứ không phải là Candy!

Nghĩ đến đây, Bảo Nam đưa tay lau khô hai vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gò má Thùy Trâm, sau đó, anh đưa bàn tay phủ lên đôi mắt ánh lên sắc tím vô thần, giống như phong tỏa cảm giác mặc cảm tội lỗi, khép lại cánh cửa khiến anh hổ thẹn, ghê tởm bản thân.

Tiếp đó, không giống những động tác mạnh mẽ và gấp gáp như lúc ban đầu, Bảo Nam nhẹ nhàng vuốt ve theo từng đường cong mê người của Thùy Trâm. Một đường trượt xuống, anh kết hợp môi răng lưu lại mọi ấn ký thuộc về riêng anh trên mỗi tấc da cô.

Bảo Nam không cho Thùy Trâm khước từ, buộc cô tiếp nhận khoái lạc thiêu đốt cả tinh thần và thể xác. Vì không thể chịu nổi từng đợt sóng tình đánh mạnh vào tâm thức, theo phản xạ sẵn có, cả người Thùy Trâm vô thức cong lên, nhưng chỉ vừa mới cử động cô đã bị anh giữ chặt và ấn xuống, dù chỉ một chút cũng không tìm được cơ hội để nhúc nhích. Có lẽ, anh tưởng cô muốn bỏ lại anh…

Bảo Nam giam cầm Thùy Trâm trong vòm ngực, không chút do dự dùng sức bóp mạnh hai bả vai cô. Thùy Trâm đau đến mức nhăn mặt vì có cảm tưởng xương cốt đang dần rụng rời. Mấy giây sau, cô nghe có một giọng nói sắc lạnh hơn băng vọng xuống, “Lúc trước rời đi là do em không chịu nổi hững hờ, hắt hủi…” Tầm nhìn đang bị che khuất nên Thùy Trâm không thể quan sát sắc mặt Bảo Nam, nhưng qua ngôi xưng và ngữ điệu, cô gần như có thể khẳng định anh đang nổi cơn thịnh nộ, “Nhưng đến khi tôi sửa đổi, vì em mà dẹp bỏ hết cái gọi là khuôn phép đạo đức, đối tốt với em thì em vẫn chọn cách quay lưng… Cả hai lần, em chưa bao giờ để ý đến cảm nhận, tìm hiểu nguyên nhân xem tại sao tôi lại làm như vậy!” 

Thùy Trâm phẫn nộ, cô rất muốn hét lên, “Chính là tại vì anh yêu Hiểu Du, tại anh nảy sinh thứ tình cảm không thể chấp nhận với em gái ruột của mình... Tuy nhiên, anh đâu khác gì con bé đó, anh cũng chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của em!” 

“Suốt mười năm dài đằng đẵng, tại sao anh chỉ xem người luôn toàn tâm toàn ý, móc hết tim gan để yêu anh là người vô hình? Rốt cuộc, vị trí của em trong lòng anh đặt lên cán cân có được bao nhiêu trọng lượng? Còn kẻ đối với anh bạc bẽo và kém sâu sắc, vì cớ gì mà anh lại nâng niu như báu vật tâm can?”

Nếu không phải là Hiểu Du, người con gái đầu tiên rẽ ngang qua cuộc đời anh là em…

Nếu ngày hôm đó, em mới là người thay anh đỡ một viên đạn… 

Nếu như xuất phát điểm của em nhanh hơn con bé đó một bước, thì liệu anh có trao cho em cả tấm chân tình, để em đắm chìm trong mộng tình đẹp đẽ đến nỗi không muốn thức giấc?

“Người em yêu chưa bao giờ vì em cả, thế thì vì nguyên cớ gì mà người anh yêu lại phải để ý, quan tâm đến cảm nhận của anh?” 

Tư duy nhanh hơn phản ứng một bước, Thùy Trâm cắn mạnh môi, nuốt lại mọi điều định nói. Khoang miệng tanh tanh, trong bóng tối, cô không ngừng đánh vào lồng ngực Bảo Nam, vừa là trút giận, vừa là mong muốn có thể đánh nát trái tim rắn hơn sắt thép.

Thế nhưng, trước khi làn da Thùy Trâm ửng đỏ, Bảo Nam đã bắt trọn được cánh tay đang làm loạn, không hề báo trước, bàn tay còn lại của anh rời khỏi mắt cô. Lúc này, hai khuôn mặt cách nhau chỉ vài xentimét, Bảo Nam có thể nhìn được ý hận sâu đậm giống như buổi chiều ngày hôm đó, còn cô, lại thấy rất rõ lửa giận ngùn ngụt trong đôi mắt anh.