Trái Tim Của Quỷ

Chương 13




CẬU KHÔNG BIẾT GỌI ĐÓ LÀ GÌ. Sự trùng hợp? Sự ngẫu nhiên? Sự vô tình? Hay là một sự sắp đặt không thể ngờ đến?

Con hươu chảy máu. Mũi tên cắm sâu vào da thịt nó. Bàn tay của cô ta chạm lên cái bụng ấm của nó. Cô ta vẫn mặc chiếc áo choàng trắng như tuyết, nhưng lần này, cô ta không kéo mũ trùm lên, và Howl có thể thấy rõ được diện mạo của cô ta. Cô ta có mái tóc bạch kim, mềm như con suối. Trong vài khoảnh khắc, mái tóc đó là tất cả những gì Howl thấy.

“Con vật tội nghiệp….” Cô ta thì thào, vuốt ve đầu con nai. Không rõ cô ta nói với cậu hay với con vật.

Howl tiến đến, cúi xuống, rút mũi tên ra. Cô gái nhìn theo cậu không rời.

“Anh bắn nó sao?”

“Tôi đi săn.” Cậu nói gọn lỏn.

Vừa lúc, con hươu ngừng thở.

“Tốt rồi.” Howl lẩm bẩm. “Chưa lụt nghề.”

Cô gái kia đứng dậy, khẽ nhăn mặt khi thấy một ít máu của con vật rớt trên tay mình. Howl rút con dao dắt ở giày ra, bắt đầu xẻ thịt con hươu từ bụng. Nó là một con hươu đực, trên lưng lấm tấm những nốt màu vàng. Cái gạc nhú ra được một đoạn dài, nhưng có vể mềm và yếu.

“Cô là Angeline phải không?”

“Phải.”

Máu trào ra khi Howl rạch một đường dài và sâu vào bụng con hươu. Cô ta lùi lại, quay mặt đi. Da thịt con hươu vẫn ấm áp và mềm mại, cả máu của nó cũng thế. Howl có thể cảm nhận hơi ấm sự sống của nó đang nhạt dần.

“Tôi hỏi câu này có thể lạ nhưng… Cô đang làm gì ở đây vậy? Giữa rừng?”

Cô ta thận trọng lùi lại.

“Không có gì to tát cả.”

Thú thật mà nói, Howl suýt phì cười trước câu trả lời của cô ta. Nhưng cậu kiềm lại được, gật gù nghiêm túc.

“Vậy cô làm cái việc không có gì to tát cả đấy ở trong rừng à?”

“Phải.” Cô ta điềm đạm trả lời.

Howl moi ruột con hươu ra. Cậu cau mày. Máu bám lên tận cổ tay cậu. Howl dùng dao cắt những lớp màng trong suốt của nó ra.

“Tôi từng hỏi cô về Abigail.” Cậu nói. “Và tôi chưa nhận được câu trả lời.”

“Sao anh phải hỏi nhiều câu vậy?” Cô ta kéo mũ lên. “Tôi đi đây.”

Từng có một thời, nếu kẻ bề dưới nói như thế với một người thuộc gia tộc cao quý như Lucifer, họ sẽ có cái kết không tốt đẹp lắm. Đánh. Bỏ đói. Cắt lưỡi. Hoặc tệ hơn.

Thật ra ở nhiều nơi bây giờ vẫn như thế. Nhưng Howl không nói gì cả. Cô ta biết cậu là Quỷ Vương, và đang quay lưng bỏ đi. Chưa ai từng làm thế.

“Chờ đã.”

Cô ta dừng bước.

Howl ngẩng đầu lên nhìn cô. “Cô biết có chỗ nào tôi có thể rửa tay không?”

Howl đặt con hươu trong một bao lớn bằng vải thô và để lên lưng ngựa. Cậu đi bộ cạnh cô gái kia. Khoảng năm phút sau thì một con suối hiện ra dưới chân họ. Nó rộng nhưng khá nông, kể cả sau những cơn mưa như trút. Nước chảy xiết, cây cỏ mọc tươi tốt xung quanh.

“Ở đây được rồi.” Cô ta dừng chân.

Howl gỡ con hươu ra khỏi bao và rửa sạch bụng nó. Máu hòa theo nước nổi lên màu đỏ tươi. Sau đó cậu rửa tay mình, nhưng máu không dễ phai đi như thế. Dòng suối mát lạnh không gột được những vết bám màu đỏ trong móng tay và kẽ ngón tay.

“Anh nên lấy rêu.”

Howl ngẩng đầu, nhíu mày.

Angeline cúi xuống, móc một đám rêu to ra khỏi hốc đá. Không phải những loại rêu cậu từng nhìn thấy. Nó xanh hơn, cứng và lấm tấm trắng.

“Thứ này có thể rửa mọi vết bám.”

Howl cầm lấy nắm rêu ẩm ướt, đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn cô ta. Cậu không thể không cảnh giác, biết đâu loại rêu cứng ngắc này có độc hay sao đó. Khi chà lên tay, da cậu có cảm giác ran rát nhè nhẹ. Những vết máu theo đó bị chà đi.

“Cô có vẻ am hiểu về khu rừng.” Cậu nói. “Và máu.”

“Điều gì khiến anh nói thế?”

Cậu cười. “Cô biết dòng suối này ở đâu. Cô không muốn con hươu kia bị giết. Cô còn biết loại cây nào có tác dụng gì. Tôi từng thấy cô đi vào rừng một lần.” Rồi cậu hạ giọng, thì thầm. “Và cô biết làm sao để gột được máu.”

Cô ta im lặng, nhìn Howl chăm chăm với ánh mắt khó đoán. Một chút lỳ lợm. Một chút rụt rè. Một chút cảnh giác. Cô ta không sợ Howl, cô ta không lo lắng khi ở đây với cậu một mình, và cậu thì mang cung cùng dao săn. Cô ta biết mình có thể xoay sở được, Howl đọc được điều đó trong ánh mắt cô ta.

Đôi mắt xanh thẳm đấy.

Và hàng lông mi màu trắng bạc giống tóc.

“Tôi sống ở đây.” Rốt cuộc, cô ta cũng nói.

Howl nhướn mày, ném đám rêu sang bên rồi đứng dậy.

“Ở đây? Một mình à?” Cậu nhếch mép, dắt con dao săn vào giày.

“Phải.”

“Được rồi.” Howl xoa xoa cằm, nhìn xuống đất. Cậu xoay một vòng thật chậm, nhìn xung quanh, rồi giơ hai tay ngang ra. “Ở đây sao? Cô đang làm tôi rối đấy. Tại sao một cô gái chăn ngựa lại sống ở trong rừng, và tại sao cô ta biết em gái Quỷ Vương?”

“Anh hơi ám ảnh về điều đó nhỉ.” Cô ta nói. “Tôi nói chuyện với con bé vài lần.”

“Phải, cô nói điều đó rồi. Cô không phải nhắc lại điều mình đã nói và người khác đã biết.”

Cô ta mím môi. “Tôi biết con bé.”

“Biết? Có nhiều mức độ biết lắm đấy.”

“Phải, nhưng, không có lý do gì để tôi phải nói, phải không?” Cô ta điềm đạm trả lời. “Ngài nên lo chuyện của mình, thưa Quỷ Vương.”

Howl hiểu câu đó theo nghĩa “Ngài đúng là kẻ hay chĩa mũi vào chuyện người khác.” Cậu phá lên cười. Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám nói như thế. Lông mày Howl giật giật cáu kỉnh, dù miệng vẫn nở nụ cười tươi. Cậu là loại người ưa thử thách và khi đã muốn gì thì không ai cản được. Bây giờ, cậu muốn biết nét bình thản trên gương mặt cô ta và sự tội lỗi trong cô ta là gì.

Cô gái với chiếc áo choàng trắng, cô đã làm gì?

Nhìn ở từ sau lưng, cô ta trông cô độc, như một kẻ đưa tin, một sứ giả của thần chết. Sự chết chóc vô hình lặng lẽ bao trùm lấy cô ta.

“Khoan đã.” Cậu vội gói con hươu lại, đặt lên lưng ngựa rồi kéo con ngựa đi. “Cô sống ở đâu?”

“Tôi nói rồi.” Cô ta trả lời, không quay đầu lại. “Tôi sống ở đây.”

“Trên cây à?” Cậu trêu.

“Giờ thì ngài đi theo một người chăn ngựa, thưa Quỷ Vương. Quả là một ngày kỳ lạ.”

Howl đi chậm lại, tay giữ dây cương con ngựa. Con ngựa cao lớn khẽ lắc bờm. Cậu chỉ cười cười. Được rồi, cô ta không chỉ bí ẩn. Cô ta còn ngoan cố nữa. Điều đấy thu hút cậu một cách tự nhiên, như những con thiêu thân lao vào đống lửa đêm vậy.

Rồi trước mắt Howl, xa xa trên các ngọn cây và xuôi theo dòng suối, một đỉnh tháp nhỏ nhô lên khỏi tán rừng. Màu sắc của nó hòa với khu rừng, ban đầu Howl nghĩ là chòi canh, nhưng không phải. Cậu nhận ra mình đang đi đến gần nơi đó.

“Ở đó sao?” Howl chỉ lên. “Có một tòa tháp trong rừng à?”

“Đó là nhà của tôi.” Cô ta dừng chân, quay người lại nhìn Howl. “Anh không bận việc gì à?”

“Không, tôi rảnh lắm. Tôi vào thử cái tháp được không?”

“Đó là nhà tôi.”

“Còn cô đang đứng trên đất của tôi. Mọi thứ trên đất của tôi đều là của tôi.” Howl thả dây cương của con ngựa, buộc nó vào cái cây gần đó. “Kể cả cái cây này, và tòa tháp đó.”

Howl tựa người vào cái cây, khoanh tay, môi nở nụ cười ranh mãnh. Nếu cô ta không nhớ rằng ai là người có quyền hơn thì đã đến lúc nhắc nhở cho cô ta điều đấy.

“Chẳng có gì ở đó cả.” Angeline nói. “Anh hay đi tham quan nơi ở của người hầu lắm à?”

“Chỉ có cô thôi.”

Howl nhịp nhịp chân thiếu kiên nhẫn. Cậu uể oải bỏ đi trước, huých nhẹ vào vai cô ta. Chẳng có người hầu nào có cả một tòa tháp riêng để ở, dù nó nhỏ và nằm giữa rừng đi nữa. Cậu men theo con suối, nheo mắt nhìn lên để tìm phương hướng. Con suối vắt qua lối đường mòn rồi chảy tiếp. Howl dẫm lên những hòn đá trơn rêu, nhảy sang bờ bên kia và theo lối mòn đi tiếp.

Tòa tháp đang ở ngươi trước mắt cậu. Nó cao cũng chỉ bằng cây rừng, bằng gỗ với đá và được sơn đen. Các bức tường đang nứt toác ra, rêu và dây leo bám rễ ở chân tường. Tòa tháp có mái vòm, ở trên đỉnh mái chĩa lên một cái cột nhọn có bốn cánh quạt nhỏ. Gió thổi qua và chúng quay vòng vòng.

“Myris.”

Howl giật mình, quay người lại. Angeline đứng đằng sau cậu. Cậu ngạc nhiên nhìn cô ta. “Cô vừa nói gì cơ?”

“Myris.” Cô ta nhắc lại. “Đó là tên tòa tháp.”

Cô ta chỉ lên. Howl ngẩng nhìn theo. Ở trên cửa chính của cái tháp có một tấm biển gỗ mục nát. Nhìn kỹ hơn chút có thể thấy chữ Myris mờ mờ bằng sơn trắng ở trên.

Myris. Myris Lucifer.

Đó là tên của mẹ Howl.