GÃ ĐẬP CHIẾC CỐC GỖ XUỐNG, gào đòi thêm rượu bằng giọng khè khè. Tiếng cười sằng sặc của gã làm cả quán rượu như tỉnh dậy khỏi những ngày yên lặng ế ẩm. Người bồi bàn lóc cóc chạy lại bàn gã, vội vàng rót thêm rượu.
“Ông có trả được tiền không đấy Alanus?” Anh chàng bồi bàn hỏi.
“Im đi, thằng nhóc này.” Gã gào lên với những người còn lại ngồi quanh bàn. “Chúng tao đang ăn mừng! Ăn mừng vì cuối cùng, đám người Cambion khốn kiếp ấy cũng chịu nhường lại đảo Paim cho chúng ta. Ai nói người vùng Ánh sáng là nhu nhược nào?”
Một người đàn ông có mái tóc đỏ quạnh ngồi đối diện, đập mạnh chiếc cốc của mình xuống bàn làm những giọt rượu bắn ra ngoài. “Không ai cả!”
“Vì Vùng Ánh sáng!” Mọi người nói.
“Vì Vùng Ánh sáng!” Alanus gào. Quán rượu hầu như vắng tanh nên chẳng ai lấy làm phiền hà. Những chiếc cốc gỗ va mạnh vào nhau khi họ cụng ly như những người hiệp sĩ thời cổ vừa hạ được một con rồng trong truyền thuyết, và đang ngồi quanh bàn rượu để huyên thuyên về những chiến công của mình.
Người bồi bàn cười, rồi cầm chiếc giẻ cáu bẩn đi lau những cái bàn bên cạnh lần thứ sáu chỉ trong buổi sáng hôm nay. “Tôi không biết các ông cũng quan tâm đến chính trị đấy.”
“Ai không quan tâm chứ?” Alanus nói. Rượu đã làm cho giọng ông ta trở nên méo mó. “Nghe đây, Simo, con trai, không bao giờ, không bao giờ,” Ông ta gạt gạt ngón tay bàn tay phải. “... là quá sớm để quan tâm đến chính trị cả. Lũ Cambion và những sinh vật ghê tởm của vùng Bóng tối sẽ nuốt trọn cậu nếu cậu sơ ý. Nhưng cảm ơn Chúa, chúng ta có những Nephilim xuất chúng bảo vệ. Thất bại của họ cũng là thất bại của chúng ta.”
Rồi gã quay sang những người bạn nhậu của mình. “Khi tôi còn là đứa trẻ, Chúa thương tôi, tôi đã phải chứng kiến bạn bè mình, gia đình mình, người thân mình chia rẽ vì cuộc chiến tranh giành lãnh thổ của Cambion và Nephilim. Bọn xấu xa ấy đi đến đâu là thây người rải đến đó. Chúng sẽ chẳng bao giờ dừng lại cho đến khi chiếm hết được đất chúng ta.”
Sagaristio, gã có bộ râu nâu cháy và hai hàng lông mày rậm như sắp nối lại với nhau, nói bằng giọng hầm hừ:
“Chúng là Quỷ dữ, là con cháu của lũ quỷ, súc sinh ác nghiệt, cho chúng thấy lòng nhân từ chỉ hoài phí!”
“Chà chà, Sagaristo.” Anh chàng bồi bàn nói. “Ông nóng tính quá đấy. Cambion sẽ chẳng đặt nửa bước chân sang vùng Ánh sáng được. Chúng ta có Hàng Rào bảo vệ, nhớ không, và họ đã ký hiệp ước với chúng ta.”
“Chúng ta không thể sống mãi trong thời bình, con trai, chúng ta luôn phải chuẩn bị sẵn sàng với những chiêu trò gian xảo của chúng. Nhưng trước hết, hãy ăn mừng vì chiến thắng trên đảo Palm đã!”
Chiếc chuông nhỏ treo trên cánh cửa quán rượu bỗng rung lên leng keng, một người đàn ông bước vào, cắt ngang màn cạn ly của đám ngư dân. Gương mặt Alanus như bừng sáng, ông ta ngoác cười đến tận mang tai và gào rõ lớn:
“Sergius, bạn tôi! Anh bạn đáng mến của tôi, anh đến đây cũng để ăn mừng cho đảo Palm với chúng tôi phải không?”
“Đảo Palm? Ồ, à phải, tôi có nghe.” Sergius nói, rồi liếc nhìn cốc rượu trên tay Alanus. “Ông chỉ kiếm cớ để uống rượu thôi phải không ông già?”
“Tôi đâu có già!” Ông ta nói. “Tôi vẫn có thể lái thuyền, đánh cá đấy anh bạn, như một chàng trai hai mươi! Simo đây có thứ rượu ngon nhất thị trấn đấy!”
Simo vắt chiếc giẻ lên tay, tươi cười chào Sergius. “Anh cần gì sao? Trông anh có vẻ mệt mỏi thế?”
“Tôi muốn mua thêm cây Mã Lâu. Có vẻ chừng ấy vẫn chưa đủ.”
“Được rồi.” Anh ta nháy mắt. “Tôi xuống kho lấy thêm cho anh.”
Khi Simo mất hút sau dãy cầu thang sau tủ rượu, Alanus gọi to tên Sergius để anh đến ngồi cùng họ. Anh cười bối rối, rồi nhún vai. “Nhưng tôi sẽ không uống rượu đâu.”
“Tùy cậu thôi. Cậu thiệt mà.”
“Cậu thế nào rồi, Sergus? Tôi không thấy cậu đến cảng hôm nay.”
Sergius đang định cất tiếng trả lời, thì anh lại ngoái đầu về phía cửa, cùng với những gã nhậu hướng sự chú ý vào một người khách lạ mới bước vào quán. Trong thị trấn chài lưới nhỏ bé ở vũng vịnh này, hầu như ai cũng quen mặt nhau, đến cả con chó con mèo trong nhà. Nhưng người đàn ông này họ chưa từng gặp bao giờ. Anh ta bước vào như một cái bóng yên lặng cổ quái. Những hạt bụi cuộn lên khỏi áo choàng của anh ta. Tà áo dính đầy bùn đất và rách sờn cả.
Vị khách đưa mắt nhìn Sergius. Chỉ mình anh.
Anh nuốt khan.
Kẻ lạ đi lướt qua họ, ngồi đấu lưng lại tại một chiếc bàn trong góc quán. Những cặp mắt vẫn dán chặt vào anh ta với sự yên lặng lộ liễu.
Simo phá ngang sự yên lặng ấy như đập nát một tấm kính khi anh chạy lên và cầm theo một túi lớn thứ bột màu xanh:
“Đây, Sergius.” Anh vừa nói, vừa thở hổn hển. “Tôi sẽ còn nhập thêm nên cứ thoải mái nhé. Về tiền nong để sau cũng được.”
Sergius hắng giọng, gật đầu, cầm lấy cái túi.
“Giá mà cậu có thể làm thế với cốc rượu của tôi, Simo.” Alanus nói như giận dỗi, tiếc rẻ.
“Nếu thế tôi đóng cửa mất.” Lúc này, Simo mới trông thấy vị khách lạ ở bàn bên kia quán. Lại chừng ấy cặp mắt, nhìn theo anh khi anh đến hỏi xem kẻ đó muốn uống gì. Không ai nghe thấy giọng của hắn, dù quán rượu chợt im phăng phắc, và Simo gật nhẹ đầu trước khi chạy đến tủ rượu.
Sagaristo huých vai Sergius. “Chắc là khách đường xa. Hắn trông đáng nghi thật.”
Một người ngó nhìn cái bọc lá cây khô nghiền nhỏ trong tay Sergius, hất hàm hỏi. “Mã Lâu à? Cậu cần để làm gì vậy?”
“Không có gì nghiêm trọng.” Sergius không hiểu sao mình bỗng vặn nhỏ giọng đi như cảnh giác. “Con gái của tôi đang ốm.”
“Ồ.” Alanus nói. “Hèn gì. Con bé sao rồi? Tôi nghe nói nó ốm nặng lắm.”
“Không gây nguy hiểm gì nhưng...” Sergius thở dài, giọng nói lẫn lộn sự mệt mỏi. “Con bé chỉ bị cảm lạnh bình thường nhưng không sao khỏi được. Nó mới chỉ là trẻ sơ sinh, nên tôi có lo ngại...”
“Mã Lâu tốt đấy.” Alanus nói. “Nhưng nếu không khỏi được thì cậu cần mang đến thầy y. Họ sẽ biết phải làm gì. Vợ cậu thế nào rồi?”
Sergius bật cười. “Tôi nghĩ cô ấy sắp ốm cùng con tôi rồi.”
“Lát nữa tôi sẽ mang ít cá tươi đến nhà cậu.” Sagaristo nói. “Tôi phải xem đứa cháu nhỏ bé ấy ra sao rồi đã. Đừng nghĩ rằng chúng tôi không sẵn sàng giúp.”
“Không, tôi biết các ông luôn sẵn sàng giúp tôi mà.” Sergius nói. “Tôi yên tâm vì điều ấy.”
Alanus cầm cốc rượu, ngả lưng ra chiếc ghế với vẻ mơ màng, đôi mắt nhìn lên trần nhà. “Đứa trẻ tội nghiệp.” Ông ta nói. “Tôi tò mò không biết lớn lên nó sẽ như thế nào đấy, sau tất cả những chuyện đáng ghét này.”
*Chú thích của tác giả: Cambion là con lai giữa người và Quỷ, vào những thế hệ đầu có sức mạnh rất lớn nhưng vì dòng máu càng về sau càng pha loãng nên sức mạnh giảm đi đáng kể. Cambion giành quyền làm chủ vùng Bóng tối sau khi cánh cửa Thiên đàng và Địa ngục bị đóng.
Tương tự, Nephilim là con của người và thiên thần, thống trị vùng Ánh sáng.
*
ĐỨA TRẺ KHÚC KHÍCH CƯỜI KHI THẤY một bàn tay thò vào nôi và vuốt ve đôi gò má của nó.
Trên đầu đứa bé, những ngôi sao làm bằng lá cây và cành cây nhỏ xoay xoay. Tiếng mưa rơi lách tách trên hiên gác mái, những giọt trong suốt và mát mẻ. Dường như nó cũng nghe được âm thanh ấy. Đôi mắt nó dán chặt vào gương mặt anh, một kẻ lạ, nhưng nó không hề bật khóc lấy một tiếng. Đôi mắt nó như hai viên ngọc xanh thẳm, tuyệt đẹp vớt lên từ đáy đại dương sâu. Đứa bé vẫn ngoác miệng cười dẫu đang lên cơn sốt.
“Angie bé nhỏ.” Người lạ thì thào cạnh nó. “Em có nghe thấy tiếng mưa đêm không?”
Đứa trẻ với hai bàn tay bé xíu lên, túm lấy sống mũi của anh, cười khúc khích.
“Anh chỉ xin một điều, Angie à.” Hắn hôn nhẹ lên trán đứa trẻ. Một luồng khí mát rượi ngấm vào da nó và xua tan cơn sốt đang biến nó thành hòn than đỏ ửng. “Hãy giúp cô ấy nhé.”
Hắn thò tay vào túi.
Mở nắp chiếc lọ thủy tinh nhỏ,
Để cho thứ huyễn khí kỳ lạ trong lọ tràn vào phổi nó, cơ thể nó, linh hồn nó.
Và hắn thì thầm với con bé,
“Đừng sợ bóng tối, Angeline.”