Tang gia cố gắng kéo Selina đi nhưng cô vẫn liên tục vùng vẫy, ông nhận ra cô muốn nói gì đó nhưng cô không thể nói, có lẽ cô đã bị Danson phong ấn.
- Cháu bị nó phong ấn sao?
Ông hỏi Selina, cô kinh ngạc gật đầu với ông. Ông khẽ thở dài và lẩm nhẩm điều gì đó.
- Ông…
Tiếng nói bật ra từ miệng của Selina, cô đưa tay chạm vào cổ họng của mình.
- ông… Cháu…
Và như vừa mới bừng tỉnh sau một giấc ngủ, Selina vội vàng đẩy Tang gia và muốn chạy về phía giàn thiêu. Nhưng Tang gia đã kéo cô lại.
- Không! Cậu ta đã vì cứu cháu mà chấp nhận ở đó. Cháu không được đến đó.
Ông kéo Selina đi nhưng cô bật khóc và gạt tay của ông ra.
- Không! Ông không biết. Cháu chỉ còn sống đựoc 2 ngày nữa mà thôi. Cháu không thể để anh ấy chết như vậy.
Tang gia bất ngờ trước câu nói của Selina, cô gạt bàn tay của ông ra và lao về phía giàn thiêu, lúc này, giàn thiêu bắt đầu bén lửa.
………………………
………………………
Danson nhìn âm khí hắn đang có trên bàn tay, cảm nhận sức mạnh hoàn toàn thuộc về mình, hắn cười và kề sát mặt vào Jiro.
- Ta không muốn giết ngươi. Nhưng vở kịch này vẫn cần phải diễn nốt nếu không khán giả sẽ buồn chán.
Hắn cười và đưa ngọn đuốc lên cao. Jiro nhìn Danson và bỗng nhiên anh cười vang.
- Ngươi thật là dáng thương Danson Tang.
Danson giận dữ quay lại nhìn Jiro: “Ngươi nói cái gì?”
- Ta nói ngươi đáng thương. Danson ạh. Nhìn ngươi mà xem, người không ra người, ma không ra ma…
- Bốp!
Chưa để Jiro nói hết câu, Danson đã đấm vào mặt Jiro một cú. Jiro là ai mà dám bảo anh là đáng thương? Danson tức giận nhìn vào ánh mắt đầy căm hận của Jiro.
- Để xem ai mới là kẻ đáng thương.
Danson quay lại nhìn đám đông, họ đang im lặng chờ lệnh của thủ lĩnh.
- Giờ phút quan trọng này đã đến. Chúng ta phải thanh tẩy linh hồn của người thanh niên này.
Danson nói và hắn ném ngọn đuốc đầu tiên vào trong giàn thiêu, ngọn duốc có “Tử khí”của Tử quỷ. Ngay lập tức, ngọn đuốc bao quanh đám củi ở đưới chân của Jiro, cái nóng sộc lên bao quanh lấy anh nhưng Jiro giờ đây không còn cảm giác gì cả.
- Giết đi. Giết đi.
Những người dân nhìn ngọn đuốc và họ như bị kích động mạnh mẽ, trong đôi mắt của họ màu của lửa thật sự lôi cuốn và ma mị. Họ nhìn ngọn đuốc trên tay mình và họ thi nhau ném vào nó.
- Giết đi!
- Chết đi. Đồ phù thuỷ.
Những tiếng la hét cùng với những ngọn đuốc trong tay khiến cho đám cháy cao hơn và cuối cùng người ta chỉ nhìn thấy cả một cột lửa sáng rực bao quanh giàn thiêu và nhanh chóng lan sang cả đài biểu diễn.
Ngọn lửa như không kìm *** được và giờ đây, đang bao quanh cả hội trường.
……………………
………………………..
- Jiro! Không.
Selina cắm đầu chạy về phía giàn thiêu nhưng đám đông đang trở nên hỗn loạn, họ va vào nhau, xô đẩy lẫn nhau. Selina bị va phải và cô ngã xuống dưới đất, một ai đó chạy qua và dẫm lên bàn tay của cô.
- Jiro.
Selina chẳng còn để ý đến điều đó, cô cố gắng đứng dậy và chạy về phía giàn thiêu, nước mắt dường như đã làm mờ cả những hình ảnh mà cô đang thấy.
- Jiro. Jiro.
Selina chạy và ngã, đứng lên và chạy, khóc và ngã. Cô muốn nhanh chóng chạy đến bên Jiro để cứu anh nhưng đám đông lại ngăn cả cô và đám cháy lại càng bốc cao hơn.
- Á.
Selina ngã xuống thêm một lần nữa,lúc này, đầu gối của cô đã rướm máu, tay cô cũng đã bị thương nhưng cô phải đến gặp anh.
Selina đứng dậy và cô chạm vào lưng của một người.
Ngẩng lên nhìn khuôn mặt của người đó. Anh ta đang đứng sững nhìn vào đám lửa.
- Chun!
Selina lắp bắp gọi tên của anh ta. Chun quay lại nhìn Selina, đôi mắt của anh đỏ hoe.
- Chun! Mau cứu Jiro. Mau cứu anh ấy.
Selina khóc và nắm lấy tay của Chun nhưng anh không trả lời cô, anh cúi mặt một cách bất lực, đôi bàn tay nắm chặt một mảnh giấy trở nên tím ngắt.
- Không!
Một người nữa chạy đến và xô vào họ, Selina ngã xuống dưới đất.
- Selina!
Chun vội vàng kéo Selina đứng lên. Nhưng dường như Selina vừa nghĩ ra được điều gì đó.
- Chun! Cuối cùng, tôi cũng hiểu vì sao Ngoạ Quỷ ca lại đổi lấy đôi mắt của mình vì quỷ nữ.
Chun kinh ngạc nhìn Selina, cô ấy đứng lên và khẽ mỉm cười với anh.
- Không! Đừng. Selina.
Chun lắp bắp nói khi anh nhận ra nụ cười của cô giống với nụ cười của cha mẹ anh, nụ cười của Ella, nụ cười của Jiro…
- Đừng.
Chun hét lên và anh đưa tay ra nắm lấy tay của Selina nhưng cô bỗng như biến thành một con chim yến.
Nhanh nhẹn thoát ra khỏi tay anh, con chim yến lao vào trong biển lửa. Selina đang đến bên Jiro.
- Tạm biệt Ngoạ Quỷ ca. Tạm biệt Chun.
............................................
……………………………….
- Jiro! Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
- Cô yên tâm. Selina. Tôi sẽ đến tìm cô.
………………………………..
………………………
- Selina! Cô sẽ là người đầu tiên ăn bát mỳ do tôi nấu chứ?
- Ưh! Tôi đồng ý.
Tang gia ngã xuống dưới đất khi nhìn thấy ngọn lửa và đám đông hỗn loạn. Mọi điều ông tiên đoán đều đúng nhưng cuối cùng con quỷ thực sự lại là cháu của ông – Danson. Không! Có lẽ, con quỷ thực sự chính là ông. Chính ông đã thay đổi kết quả bói toán khi muốn Chun lấy Angela dù ông biết thực ra người có khả năng khống chế Chun chính là Ella. Nhưng chỉ vì cháu của ông, chỉ vì ông đã biết được rằng số mệnh của Danson sẽ vì tình yêu với một cô gái mà thay đổi nên ông đã một lần nói dối. Chỉ một lần duy nhất thôi nhưng nó lại khiến cho mọi thứ thay đổi. Cái giá phải trả cho lời nói dối của ông có phải quá đắt? Có phải dù con người có làm gì thì số mệnh vẫn tiếp tục đi theo những gì mà nó muốn?
Không! Ông không thể để mình tiếp tục sai lầm. Mọi lỗi lầm đều do ông mà ra vì vậy ông sẽ là người sửa chữa sai lầm của chính mình.
……………………….
………………………….
Chun!
Đừng đến đó!
Tôi biết cậu sẽ đến đó nhưng đừng đến. Cậu hãy làm điều đó vì cha mẹ chúng ta, vì tôi và vì Ella. Vì thế, Chun! Hãy tự bảo vệ mình và cả Ella nữa.
Khi cô ấy tỉnh đậy, hãy đưa cô ấy đến một nơi mà chỉ có 2 người biết và sống thật hạnh phúc. Và nếu tôi và Selina thoát ra được thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.
Chun! Ah không! Em trai.
Tạm Biệt!
Hãy sống thật hạnh phúc.
Chun vò nát bức thư mà anh đang cầm trên tay. Anh ngước nhìn đám lửa và anh biết họ sẽ không trở về, người thân duy nhất của anh không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
- Danson Tang. Tôi nhất định sẽ đòi lại những gì mà anh đã lấy đi của tôi.
Chun gằn giọng, đôi mắt của anh hằn lên những tia máu đỏ - đó là đôi mắt của Ngoạ Quỷ nhưng lời nói đó là của Wu Chun.